Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 24: Cứu con gái tôi



Sau khi mọi người rời đi, trong nhà chỉ còn lại Trương Thục Phân và Hàng Du Ninh.

Hàng Du Ninh ngồi quỳ trên sàn, mặt đỏ bừng vì khóc, liên tục thút thít, một phần vì sợ hãi, một phần vì ấm ức.

Trương Thục Phân ngồi trên mép giường, úp mặt vào hai tay.

Lúc này Hàng Du Ninh mới chợt nhận ra rằng mẹ mình đang đi một đôi giày da, đi cả tất da, vẫn mặc chiếc áo lót cũ đến mức biến dạng, nhưng nhìn vẫn rất sạch sẽ.

"Mẹ..." Hàng Du Ninh khẽ gọi.

"Đừng gọi tao là mẹ, tao không phải mẹ của mày!" Đột nhiên Trương Thục Phân hét lên, làm Hàng Du Ninh sợ giật mình.

Bà ấy úp mặt vào tay, như thể kiệt sức, hồi lâu sau mới ngẩng đầu lên nói: "Tao thật sự chưa bao giờ muốn làm mẹ của ai cả."

Trương Thục Phân lau mặt, giọng nói đầy tang thương: "Làm mẹ rồi thì tao phải nuôi sống mấy đứa mày, nuôi một đứa còn chưa đủ! Tao còn phải nuôi thêm mày nữa! Tao sắp 50 tuổi rồi! Nửa đời người đã trôi qua!"

Bà ấy như đang khóc, lại như đang cười, gào lên đầy phẫn uất: "Tao còn phải nuôi mày nữa!"

Hàng Du Ninh lùi lại một bước theo phản xạ.

"Tao không có lỗi với bố mày!" Trương Thục Phân nói nhiều hơn: "Tao đã sinh cho ông ấy một đứa con trai, tao tưởng có thể làm ông ấy ấm lòng, nhưng không! Cả đời ông ấy luôn có khoảng cách với tao, trong lòng ông ấy có người đàn bà chết tiệt khác!"

Hàng Du Ninh như bị sét đánh, đứng im không dám cử động.

Trương Thục Phân bỗng nắm lấy cánh tay cô, lắc mạnh: "Tại sao mày lại hành hạ tao? Hả? Vì bố mày à? Cả thế giới này có thể hành hạ tao, nhưng mày thì không! Mày không thể!"

Đôi mắt bà ấy đỏ ngầu, hoàn toàn mất lý trí: "Mày do tao sinh ra! Tao nuôi mày lớn! Mày có quyền gì mà hành hạ tao!"

"Con không như thế mà! Mẹ, thật sự có người xấu, con không cố ý!" Hàng Du Ninh như một chú chim nhỏ ở giữa cơn bão, run rẩy lắp bắp trong tay bà ấy.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.

Mẹ con họ vẫn giữ nguyên tư thế đối lập, không ai nhúc nhích.

Tiếng gõ cửa ngày càng lớn, một giọng nam vang lên: "Thục Phân! Có nhà không? Mở cửa đi!"

Trương Thục Phân do dự một lúc, buông Hàng Du Ninh ra và đi mở cửa.

Đứng ngoài cửa là chủ nhiệm Tào – cấp trên trực tiếp của bà ấy, một người đàn ông góa vợ, thật thà.

Ông ấy co ro đứng đó, trong ánh mắt của mọi người, ánh mắt bình thản.

"Thục Phân, sáng sớm hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, tôi sợ cô chưa kịp ăn sáng nên mang về cho cô." Ông ấy đưa cho Trương Thục Phân một cái bình giữ nhiệt, nói to: "Tôi đi đây, hẹn gặp lại!"

Trong hành lang, sau khe cửa, sau những khung cửa sổ, nhiều cái đầu ló ra, họ nhìn, nhìn người phụ nữ mới góa chồng một năm đã không giữ được mình, cũng đã làm mẹ rồi mà còn không đứng đắn như thế, chậc chậc chậc.

Trương Thục Phân đứng thẳng người trong những ánh mắt khinh bỉ, mỉa mai. Đột nhiên bà ấy lấy lại giọng to vang của mình lúc trẻ, chạy lên vài bước và hét: "Cảm ơn nhé, lão Tào. Mai gặp lại!"

Nói xong, bà ấy đóng sầm cửa lại.

Lúc này, cảm xúc của Hàng Du Ninh rất khó diễn tả bằng lời. Nếu có ai đó hỏi cô, có muốn mẹ cô hy sinh tất cả vì mình hay không, chắc chắn cô sẽ hoảng hốt nói không cần, không cần, đương nhiên mẹ nên có cuộc sống riêng của mình.

Nhưng nếu hỏi cô có muốn mẹ mình có bạn trai hay không...

Cô không muốn! Cô không thể giải thích được lý do, nhưng cô nhất quyết không muốn!

Mẹ... có thể chờ thêm một chút, đợi cô lớn lên, cô cũng có thể để mẹ sống thật hạnh phúc.

Khi ấy cô không biết rằng, đợi đến khi cô lớn, mẹ sẽ trở thành một "người già" không còn phân biệt giới tính nữa.

Cô cũng không biết rằng, cuối cùng cô sẽ chạy theo cuộc sống của riêng mình, giữa hạnh phúc của mẹ và hạnh phúc của bản thân, cô sẽ lưỡng lự, do dự, rồi chọn cái sau.

...

Sau khi chú Tào đến, tâm trạng của Trương Thục Phân tốt lên hẳn.

Sau đó, Trương Thục Phân bắt đầu công khai mặc những chiếc váy có hoa, kết hợp với tất da và dép xăng-đan. Chú Tào thường xuyên đạp xe đến dưới nhà để đón bà ấy. Nghe nói hai người còn đi xem phim, cùng nhau chia sẻ một gói bỏng ngô.

Khắp phố xá đều có những lời bàn tán về Trương Thục Phân. Mọi người đều thấy tiếc cho lão Hàng, cả đời không hút thuốc, không uống rượu, yêu thương vợ con hết mực, vậy mà cuối cùng lại phải chịu cảnh như thế, thật khiến người ta đau lòng.

Có một người đàn ông sống trên tầng, làm biên tập cho tạp chí "Văn nghệ tiếng nói quần chúng", còn đặc biệt viết một bài báo có tựa đề "Người góa phụ và những người con của bà".

Không phải Trương Thục Phân không quan tâm đ ến những lời bàn tán đó. Nhưng càng quan tâm, bà ấy càng muốn ngẩng cao đầu, muốn cho tất cả mọi người thấy rằng bà ấy không ngoại tình mà bà ấy đang hẹn hò, đàng hoàng và không có gì phải hổ thẹn.

Thậm chí bà vẫn trực đêm vào các ngày thứ Hai, thứ Tư và thứ Sáu. Có khi trực cùng chị Lý, có khi… trực cùng với chú Tào. Phòng trực ở tòa nhà bách hóa rất nhỏ. Họ mang thịt, rau và đậu phụ còn dư đến, nấu lẩu ăn, đầu kề đầu, trông chẳng khác gì một đôi tình nhân trẻ đang đi dã ngoại.

Mỗi khi ra ngoài, Hàng Du Ninh đều âm thầm dõi theo bà ấy với đôi mắt giống hệt Hàng Tầm.

Nói ra cũng rất lạ, trong ba đứa con, chỉ có đứa út giống Hàng Tầm, nhất mỗi khi ngẩng lên nhìn người khác, hơi nghiêng đầu, giống đến mức kỳ dị.

Đối diện với đôi mắt đó, Trương Thục Phân cảm thấy như bị nghẹn: "Ông không coi tôi là phụ nữ, nhưng có người khác sẵn lòng đấy!"

Vì vậy, bà ấy chưa bao giờ nghe Hàng Du Ninh giải thích về việc có kẻ xấu cạy khóa. Với bà, đó chỉ là mánh khóe của trẻ con. Khi Hàng Du Ninh cầu xin bà ấy đừng ra ngoài, bà ấy chỉ mắng cô một trận rồi gỡ tay cô ra.

Thế nên, khi bà ấy trở về nhà và đối diện với ngọn lửa dữ dội bốc lên ngùn ngụt, bà ấy đã hối hận, quỳ xuống đất và tự tát vào mặt mình.

"Con gái tôi còn ở trong đó! Xin hãy cứu con bé!"

"Cứu Ninh Ninh của tôi!"

...

Trên đường tan học, Hàng Du Ninh bước đi rất nhanh.

Gần đây, cô đã rơi vào trạng thái lo sợ đến mức trông gà hoá cuốc.

Ngay vừa rồi, cô nhìn thấy một người có tay chân dài và khuôn mặt cũng dài đứng thẳng đơ giữa đám đông đến đón con, nhìn chằm chằm vào cô.

Cô sợ hãi lùi lại một bước, định kêu cứu, nhưng rồi cô thấy một đứa trẻ lớp một vui vẻ lao vào lòng người đàn ông mặt dài đó, gọi ông ta là bố.

"Không được sợ, sợ là con sẽ hoảng loạn, sẽ không cảm nhận được điều gì nữa."

Đó là lời bố cô đã dạy. Ông ấy nói rằng những con ngựa hoang sinh ra đã biết nơi nào có nguy hiểm, nơi nào có nước, không ai có thể làm tổn thương chúng.

Trừ khi bị hoảng sợ, đàn ngựa sẽ chạy tán loạn, giẫm đạp lên nhau, và những con sói sẽ có thể kéo những chú ngựa con bị lạc về hang ổ của chúng.

Hàng Du Ninh vẫn sợ. Trong thời gian này, cô luôn sống trong sợ hãi, mỗi lần tan học cô đều điên cuồng chạy về nhà như một tên trộm.

Đường về nhà chủ yếu là đường lớn, chỉ có hành lang của tòa nhà tối om. Mỗi khi bước lên cầu thang, cô luôn do dự ở dưới rất lâu, mong có thể gặp được hàng xóm để cùng lên tầng.

Nếu không gặp ai, cô sẽ nhắm mắt lại, lao thật nhanh lên cầu thang, sau đó vội vàng mở cửa và khóa cửa lại!

Cuối cùng khi ngồi trong nhà, lần nào tim cô cũng đập thình thịch.

Về nhà là tốt rồi, ở nhà là an toàn nhất.

Cô thở phào, khóa cửa cẩn thận, bước lên ghế nhỏ để hâm nóng thức ăn mà Trương Thục Phân đã để lại cho cô.

Hôm đó là thứ Sáu, tối thứ Bảy Hàng Nhã Phỉ và Trương Thục Phân sẽ về nhà ngủ. Cô vừa hâm nóng thức ăn, vừa nói chuyện với bức ảnh đen trắng của bố: "Bố ơi, chị không thích ăn khoai tây đâu, không biết mai mẹ có mang đồ ăn ngon về không..."

Ngọn lửa nhảy múa, tạo nên những hình bóng trên tường.

Cô không nhận ra, giữa đống đồ lộn xộn dưới gầm giường, có một đôi mắt lạnh lẽo đang lặng lẽ quan sát cô.

...

Đồng hồ chỉ tám giờ tối.

Hứa Dã đang chơi bài cùng một nhóm anh em, nhưng anh cứ thấy không yên lòng, trên mặt dán đầy những mẩu giấy.

"Anh Dã, hôm nay sao thế? Định tặng tiền cho tụi em à?"

Hứa Dã bỏ bài xuống, đứng dậy nói: "Tôi không chơi nữa, về khu Thiết Bắc xem thế nào!”

Tôn Béo vội vàng kéo anh lại, nói: "Sao thế, mấy hôm nay tối nào anh cũng chạy đi đâu vậy! Cứ như lính gác ấy!"

Hứa Dã nhíu mày, nói: "Chuyện lần trước tôi thấy có gì đó không ổn, em gái tôi chưa bao giờ nói dối."

"Nhát gan thôi, trẻ con nhát gan hay nói bậy bạ. Em gái tôi hồi nhỏ cũng nhất quyết bảo dưới gầm giường có yêu quái!" Tôn Béo kéo anh lại, nói: "Anh chơi thêm một lát nữa đi, thiếu anh thì tụi em chơi sao được?"

Những người khác đang vui, phụ họa: "Anh Dã, sao vậy? Không chịu thua được à?"

Tôn Béo cũng khuyên: "Chẳng phải mấy hôm nay đều không có chuyện gì sao? Anh chơi thêm mười phút nữa, tụi này sẽ cùng anh qua đó xem."

Hứa Dã ỡm ờ ngồi xuống, trong lòng vẫn bồn chồn. Hình vẽ trước cửa tòa nhà nhà họ Hàng cứ lởn vởn trong đầu anh, anh cảm thấy đã từng thấy ở đâu đó nhưng mãi không nhớ ra.

...

"Bé ơi bé ơi, đeo cặp sách đến trường...”

Hàng Du Ninh vừa hát tự động viên bản thân, vừa dùng chiếc khăn cũ lau mặt sạch sẽ.

“Không sợ nắng chiếu, cũng chẳng ngại mưa gió bão bùng... Á!"

Cô hét lên một tiếng. Lọ nước hoa của mẹ bị cô vô tình làm đổ, mảnh vỡ rơi đầy sàn nhà.

Cô quỳ xuống, nhặt những mảnh vỡ thủy tinh, hương thơm nồng nặc tỏa khắp căn phòng.

Nhặt xong, cô mới lên giường đi ngủ.

Đôi chân nhỏ xỏ dép lê đi ra đi vào, lượn qua lại bên giường rồi cuối cùng biến mất cạnh giường.

Đèn tắt, mọi thứ chìm vào bóng tối, tiếng cãi cọ của hàng xóm, tiếng bước chân, tiếng đài radio loáng thoáng vang lên qua tường nhà rồi dần trở nên yên ắng.

Chỉ còn tiếng đồng hồ kêu tích tắc.

Có thứ gì đó mềm mại, rơi xuống đất mà không gây ra một tiếng động, từng mảnh một, nhưng trong màn đêm tối om này, không thể nhìn thấy gì.

Một bàn tay gầy guộc chậm rãi thò ra từ dưới gầm giường, sau đó là tiếng các khớp xương cử động, lách cách, lách cách...

Như có một con nhện to duỗi hết chân của mình ra, để lộ thân xác thực thụ khiến người ta run rẩy.

Gã chậm rãi mở miệng: “Nhóc à, mày khó bắt thật đấy.”

Giọng nói khàn khàn khó nghe, như con kiến bò trên người.

Gã đã giết năm người, không ai cảnh giác mạnh như đứa bé này, gã không tìm thấy sơ hở gì cả.

Chỉ có thể trốn ở nhà cô.

Bây giờ, cuối cùng gã cũng có thể hưởng thụ thứ gã thích nhất.

Nỗi hoảng sợ và tuyệt vọng của cô bé khi nơi ẩn nấp cuối cùng bị phá vỡ.

Nhưng, trước đó, gã còn chuyện phải làm.

Gã bật đèn pin, ghì chặt cô gái trên giường, gằn từng chữ một hỏi: "Trước khi chết, bố mày đã nói gì với mày?"

Ngay khoảnh khắc đó, gã cảm nhận được điều gì đó không đúng, xúc cảm ở tay không giống tay chân của một đứa trẻ mà là...

Gã hất văng tấm chăn ra, bên trong chỉ có một xấp giấy vàng!

Loại giấy mỏng nhẹ thường dùng để đốt cho người chết.

Không, còn hơn thế nữa.

Dù gã từng chứng kiến những cảnh tượng kinh hoàng và đẫm máu hơn nhiều, nhưng cảnh trước mắt vẫn khiến da đầu gã tê dại, dưới ánh sáng của đèn pin...

Trên sàn nhà, trên chăn, trên bàn, khắp nơi đều phủ đầy giấy vàng mã, cả căn phòng nhỏ bị phủ kín bởi giấy vàng mã, tựa như... chốn âm phủ.

"Mày ở đâu! Ở đâu!" Cơn giận dữ vì bị trêu đùa khiến gã phát điên, gã gầm gừ, tìm kiếm khắp nơi. Rõ ràng gã đã thấy đứa bé trèo lên giường, không thể nào...

"Anh là người đã hại chết bố tôi đúng không?"

Âm thanh đó như vang lên ngay sát da đầu gã, khiến lông tơ toàn thân gã dựng đứng.

Gã nhìn thấy Hàng Du Ninh.

Đó là cửa sổ duy nhất của phòng ngủ, bên ngoài có gắn lan can, Hàng Du Ninh đang đứng bên ngoài lan can, lẳng lặng nhìn gã.

Đôi mắt của cô không chứa đựng nỗi sợ hãi, cũng chẳng có bất kỳ cảm xúc nào.

Cô... cô đã ra ngoài đó từ khi nào?

"Họ đều nói kẻ điên đã giết ông ấy, nhưng tôi biết là người khác..." Cô nhẹ giọng nói, gió đêm thổi bay những lọn tóc mềm mại của cô, trông cô giống như một hồn ma trắng bệch, một ma nữ chết không nhắm mắt.

Cô đang đứng ngoài cửa sổ, nhưng đây là tầng năm.

Nỗi sợ hãi kinh hoàng khiến gã không kìm được mà lùi lại một bước, quay người chạy về phía cửa, nhưng cửa đã bị khóa trái. Dù gã có cố gắng dùng sức thế nào cũng không mở được.

"Chết tiệt! Mẹ kiếp!" Gã hung tợn đá vào cánh cửa, đôi mắt đỏ ngầu hiện rõ từng tia máu.

Gã quay người trở lại, khuôn mặt dữ tợn của gã áp sát vào cửa kính.

Lần đầu tiên Hàng Du Ninh nhìn rõ mặt gã, đôi mắt đầy tà ác, khuôn mặt tựa như của một ác quỷ.

Gã cũng nhìn rõ mọi thứ. Ở tầng bốn có một mái hiên nhô ra, không đến mười centimet, đám trộm gọi đó là "đường của mèo", nghĩa là chỉ có loài mèo hoang mới dám đi.

Hàng Du Ninh đang đứng trên đường của mèo ấy, áp sát vào tường, có thể rơi xuống bất cứ lúc nào.

"Con mẹ nó đừng có mà giả thần giả quỷ nữa!" Gã nghiến răng nghiến lợi cười, nói: "Tao giết đấy, con mẹ nó cái thằng chó chết đó đáng phải chết! Cả mày cũng thế!"

Gã đấm vỡ cửa kính, bàn tay đẫm máu luồn qua khe lan can, cố với lấy Hàng Du Ninh, cười khẩy nói: "Cả mẹ mày lẫn chị mày nữa, đừng vội, tao sẽ giết từng người trong nhà mày, không ai thoát được."

Hàng Du Ninh nhẹ nhàng nghiêng người tránh tay gã như một con mèo, nhưng bị ép đến sát mép mái hiên, chỉ còn một bước nữa là tan xương nát thịt.

Nhưng cô không thể sợ hãi, cô đã hứa với bố sẽ bảo vệ ngôi nhà này.

Có mẹ và chị, nơi này mới là nhà.

"Nhện Đen" bỗng nhận ra có điều gì đó bất thường, gã quay phắt lại.

Trong góc phòng, một chiếc bàn ủi điện đang bật, nằm nghiêng trên một xấp giấy vàng mã, ngọn lửa dễ dàng bùng lên, gió đêm thổi qua cửa sổ khiến tiền vàng mã trên sàn bốc cháy ngùn ngụt không gì cản nổi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com