Hàng Du Ninh định nói thêm nhưng đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, chính xác hơn là tiếng đập cửa.
"Ai đó!" Hách Minh Quý vừa với tay mở cửa thì cánh cửa bị kéo mạnh ra.
Là Hứa Dã. Anh dùng khuôn mặt lạnh lùng quét mắt nhìn trong phòng một vòng, vươn tay kéo Hàng Du Ninh đi ngay lập tức.
"Này này này, anh làm gì vậy, đang phỏng vấn mà!"
Hách Minh Quý trong cơn say lờ đờ, không nhận ra Hứa Dã, chạy đuổi theo định chửi mắng, nhưng bị Hứa Dã giơ thẻ cảnh sát ra ngăn lại.
Hàng Du Ninh bị anh kéo, bước đi lảo đảo, hàng xóm đang phơi rau cải để làm dưa cũng tò mò ngó qua.
Hứa Dã hít một hơi sâu, buông cánh tay của cô ra, sau đó nắm lấy tay cô.
"Ồ, đôi vợ chồng son lãng mạn ghê!"
"Đúng đấy! Ninh Ninh... có thời gian nhớ đến nhà ăn cơm nhé!"
Hàng Du Ninh chỉ kịp đáp lại: "Vâng ạ."
Rồi bị Hứa Dã kéo mạnh vào trong nhà.
Cánh cửa đóng sầm lại. Hứa Dã kiềm chế cơn giận, hỏi: "Em vừa đi đâu?"
Vừa rồi anh về không thấy cô đâu, cảm giác sợ hãi xâm chiếm toàn bộ cơ thể anh, anh chạy khắp nơi hỏi thăm mới biết cô đến nhà Hách Minh Quý.
Hàng Du Ninh không cảm thấy mình làm gì sai, cô đáp: "Em hỏi chú Hách vài chuyện!"
Hứa Dã nói: "Em tìm ông ta hỏi gì! Em không biết ông ta là tên d3 xồm, lại còn là kẻ nghiện rượu sao?"
Hàng Du Ninh đáp: "Em biết, nhưng em có thể đối phó ông ta được."
Cô đã hồi phục khá nhiều, mà Hách Minh Quý nghiện rượu nhiều năm, cơ thể đã suy yếu từ lâu.
Hứa Dã hít một hơi thật sâu, nói: "Em tìm ông ta để điều tra gì? Nói với anh, anh sẽ điều tra giúp em!"
Hàng Du Ninh im lặng, lúc này cô mới muộn màng nhận ra cơn giận của anh.
"Hôm qua chúng ta đã nói rõ rồi mà, không điều tra vụ án nữa, không đặt mình vào tình thế nguy hiểm, và không lãng phí thời gian nữa! Đúng không?"
Hàng Du Ninh ngẩng đầu nhìn anh.
Không hiểu vì sao, ngay giây phút này, Hàng Du Ninh lại nhìn thấy bóng dáng của Trương Thục Phân trên người Hứa Dã.
Họ đều hung hăng, đứng ở trên cao và bảo cô phải làm gì, giọng to đến mức như có thể bao trùm cả vũ trụ.
Hứa Dã nhìn vào đôi mắt tĩnh lặng của Hàng Du Ninh, trong lòng anh dấy lên một cơn giận dữ, không khỏi lớn tiếng: "Em nói gì đi!"
"Chưa nói rõ ràng!" Hàng Du Ninh đáp.
"Gì cơ?"
"Anh nói, nhưng em chưa đồng ý." Hàng Du Ninh nói: "Em phải điều tra cho rõ!"
Đây là lần đầu tiên cô tranh cãi với Hứa Dã. Giây phút này, cô không còn là em gái nữa, mà là một người ngang hàng, đối đầu với anh.
Hứa Dã không nhận ra sự khác biệt này, anh chỉ cảm thấy vừa sốt ruột vừa tức giận.
"Hiện giờ em chỉ đang lãng phí thời gian thôi, em hiểu không? Em có năng khiếu như vậy, điều em nên làm là đi học! Chỉ khi đó, em mới biết thế nào là điều tra hình sự thực thụ, em mới thấy được một thế giới rộng lớn hơn!"
Anh lấy xấp bài thi buổi sáng anh xếp hàng để in ra, đập mạnh xuống bàn, cuối cùng nói ra: "Giáo sư Ngô không đồng ý cho em làm việc, em phải thi đại học, em cần rất nhiều thời gian để làm bài!"
Từng lời của Hứa Dã đều xuất phát từ tận đáy lòng, chân thành khuyên nhủ, anh như muốn móc cả trái tim mình ra cho cô thấy: "Ninh Ninh, trong thời đại này, chỉ cần em nỗ lực, em sẽ có thể như cá chép vượt vũ môn. Cơ hội trôi qua rất nhanh, thực sự không còn nhiều thời gian để lãng phí đâu!"
Hàng Du Ninh nhìn xấp bài thi, anh đã ra ngoài rất lâu, có lẽ đã phải rất vất vả để kiếm được chúng. Anh một lòng một dạ đối tốt cho cô.
Nhưng cô bất chợt lơ đễnh, nhớ lại lần cô say rượu, hỏi anh: "Sau này kết hôn, em sẽ đi theo anh, không còn ở với mẹ em nữa đúng không?"
Nếu theo Trương Thục Phân, cô sẽ trông tiệm, để thời gian lặng lẽ trôi qua một cách phí phạm. Còn nếu đi theo Hứa Dã, đó sẽ là con đường nằm gai nếm mật để cá chép hóa rồng.
Họ đều mạnh mẽ và đúng đắn đến thế, đều có thể dẫn dắt cuộc đời cô. Đến mức cô không có lý do nào để phản kháng.
Hàng Du Ninh muốn nói gì đó, nhưng cô không giỏi diễn đạt, nghĩ mãi chỉ thốt ra một câu: "Vậy thì em đi."
Hứa Dã nắm lấy tay cô, hỏi: "Em có ý gì?"
Hàng Du Ninh ngẩng đầu lên, nhìn anh và nói: "Em không muốn đi theo anh nữa."
Hứa Dã đứng sững lại, như thể có một thanh kiếm lạnh buốt đâm thẳng vào lưng anh.
Hàng Du Ninh nói: "Em có việc riêng cần làm. Em ở đây thì phải nghe lời anh, mà em không muốn nghe lời anh."
Lời lẽ có phần lộn xộn, nhưng Hứa Dã lại hiểu.
Cơn giận ngùn ngụt trong lòng anh bỗng tan biến.
Cả hai đứng im lặng hồi lâu, cuối cùng, anh khó khăn cất lời: "Em đừng đi."
Hàng Du Ninh không trả lời.
“Anh xin lỗi...”
Giọng anh có chút ảm đạm, anh nói: “Nhưng tốt xấu gì cũng phải khỏe lại trước đã, được không?”
Anh nói tiếp: “Anh đi.”
Dứt lời, anh đi ra cửa.
Hàng Du Ninh nghe thấy tiếng bước chân của anh càng ngày càng xa.
Cô chần chừ một lúc rồi quay lại bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.
...
Hứa Dã đứng trước cửa tòa chung cư, dưới ánh nắng gay gắt, những đám mây trắng ở phía xa nhẹ nhàng trôi qua trên đầu anh.
Ban đầu, anh định đứng đợi ở cửa, để cô không thể đi đâu được.
Nhưng rồi anh nhận ra rằng mình không nên làm như vậy.
Cô là một cô gái thông minh, mạnh mẽ và tự do. Anh không nên, cũng không thể cố trói buộc cô.
Anh hít một hơi thật sâu, đi mua một ít hoa quả và thuốc lá, sau đó đến đồn cảnh sát nơi anh từng làm việc khi mới vào nghề.
Đồn cảnh sát vẫn y nguyên như trước, mọi người bận rộn với công việc của mình, thấy anh đến, ai cũng ngạc nhiên vui mừng.
"Cậu giỏi thật đấy! Vẫn còn nhớ đường quay về à!"
Lại có người nói: "Nghe nói vụ án Nhện Đen đã được phá, bao nhiêu năm trời, cuối cùng cậu cũng hoàn thành được tâm nguyện."
Hứa Dã không có tâm trạng để trò chuyện, chỉ gắng gượng đáp vài câu rồi tìm đồng nghiệp phụ trách hồ sơ.
Anh hỏi: "Anh Quách, em có thể xem lại hồ sơ của đồn mình không?"
"Hồ sơ vụ Nhện Đen à? Không phải đã phá án rồi sao? Xem lại làm gì?"
"Không phải vụ đó." Giọng Hứa Dã trầm xuống, anh nói: "Em muốn xem tất cả hồ sơ các vụ mà chú Hàng từng xử lý."
"Hàng Tầm?"
"Đúng vậy."
Lúc Hàng Du Ninh mất tích, Hứa Dã biết chắc cô đã đi điều tra tên đồng bọn.
Việc cấp bách bây giờ là phải tìm thêm nhiều manh mối hơn mới có thể tìm thấy cô.
Anh dựa theo hướng điều tra trước đây, thẩm vấn Cố Kỳ Hành một lần nữa.
Vụ án thiếu nữ của nhà máy điện bị sát hại đã gây ảnh hưởng vô cùng nghiêm trọng. Huống hồ, Cố Kỳ Hành đã thú nhận từng giết nhiều người khi còn trẻ.
Chắc ông ta sẽ bị kết án tử hình.
Người đàn ông già nua không có nửa thân dưới tựa vào ghế, khuôn mặt thờ thẫn.
Thật ra, khi suy nghĩ này hiện lên, anh sẽ phát hiện ra có rất nhiều điều trùng hợp quá mức.
Ngay khi Nhện Đen xuất hiện trở lại, Cố Kỳ Hành đã giết Kỷ Tiểu Nam. Cách chọn nạn nhân và phương thức gây án rất giống nhau, khiến toàn bộ lực lượng cảnh sát trên cả nước tập trung vào vụ án này.
Nhưng Nhện Đen thực thụ lại đang ẩn nấp ở một thành phố cách đó chưa đến một trăm cây số, lặng lẽ lên kế hoạch cho một vụ mưu sát.
Rất có thể giữa hai người này tồn tại một mối liên hệ nào đó bí mật và không muốn để ai biết.
Hứa Dã hỏi: "Ông đã sống dưới mặt đất nhiều năm, tại sao đột nhiên lại phạm tội?"
"Thì… nhất thời hồ đồ."
Cố Kỳ Hành giết người tàn bạo, với vợ thì như một bạo chúa, nhưng trước cảnh sát lại tỏ ra hiền lành và không giỏi ăn nói.
"Có ai dạy ông cách xóa dấu vết không?"
"Không."
"Ông có quen Cao Phi, tức là Nhện Đen không?"
"Không quen."
Một người ở miền Nam, một người ở miền Bắc, cuộc sống của họ không có bất cứ điểm giao nào.
Anh hỏi gì, Cố Kỳ Hành trả lời nấy, giống như một khúc gỗ không thể vắt ra giọt nước nào.
Khi Hứa Dã gần như muốn từ bỏ, Tống Chi Giang cầm một cái bình giữ nhiệt bước vào, nói: "Dù sao cũng là bậc cha chú, đừng hung dữ quá."
Hứa Dã là chuyên gia về vật chứng, còn Tống Chi Giang lại là bậc thầy về thẩm vấn.
Tống Chi Giang đặt một tập hồ sơ lên bàn rồi mỉm cười nói: "Bác Cố à, trước khi đến đây cháu đã qua bệnh viện tâm thần thăm Tiểu Ngọc, cô ấy sống tốt lắm.”
Cố Kỳ Hành vẫn đơ cái mặt ra, chỉ khẽ đáp một tiếng.
"Năm nay cô ấy bốn mươi tuổi, sau này không có người thân chăm sóc, thật đáng thương." Tống Chi Giang nói tiếp: "Nhưng may thay, A Phúc ra ngoài là có thể lo cho cô ấy."
Khi Tống Chi Giang nhắc đến tên Cố A Phúc, Cố Kỳ Hành gần đất xa trời hơi giương mắt lên.
Đôi mắt tam giác tàn nhẫn hiểm ác của ông ta làm người ta không rét mà run.
Tống Chi Giang vẫn tiếp tục: "Dù tôi còn trẻ cũng hiểu rằng, trên đời này có gì quan trọng hơn con cái chứ? Bác Cố, bác cũng vì con trai mà phạm phải sai lầm thôi."
Cố Kỳ Hành khẽ gật đầu gần như không thể nhận ra.
"Cố A Phúc cùng lắm chỉ bị kết án năm năm, nếu có tình tiết lập công, thậm chí còn được giảm án. Cậu ấy mới là niềm hy vọng của nhà họ Cố, đúng không?"
Thấy độ lửa đã vừa phải, Tống Chi Giang lấy một tài liệu ra và nói: "Cố A Phúc đã nói với tôi rằng, có một người đàn ông lạ mặt đã đến tìm ông."
"Bác Cố, nếu chúng tôi bắt được người đó, Cố A Phúc sẽ được tính là lập công." Tống Chi Giang nói tiếp: "Tôi không biết ông và người đó có mối quan hệ gì, chẳng lẽ quan trọng hơn cả con trai ông sao?"
Cố Kỳ Hành cúi đầu, im lặng rất lâu rồi mới nói: "Tôi không biết ông ta có phải là Nhện Đen gì đó hay không, nhưng hôm đó, đúng là có người đến tìm tôi tán gẫu vài câu."
"Tán gẫu gì?"
"Ông ta bảo tôi giết người."
Tống Chi Giang và Hứa Dã nhìn nhau, trong mắt cả hai hiện rõ sự ngạc nhiên.
"Ông ta biết chuyện của Kỷ Tiểu Nam sao?"
Cố Kỳ Hành ngẩng đầu lên: "Ông ta biết tôi không vui."
Khoảnh khắc đó, khuôn mặt ông ta lộ rõ vẻ tà ác.
Không đợi cả hai hỏi thêm, ông ta tự kể tiếp: "Lưỡi dao c ắm vào da thịt, phụt một phát, máu bắ n ra ngoài, trong lòng sẽ cảm thấy bình tĩnh. Từ nhỏ tôi đã thích..."
Ông ta cười, nói tiếp: "Ông ta nói xong, tôi thấy lòng ngứa ngáy, như thể được thức tỉnh, nhận ra mình vẫn còn sống. Tôi tưởng mình đã chết từ lâu rồi..."
Cảm giác rùng rợn bò dọc sống lưng Hứa Dã, khiến anh nhớ lại lời Hàng Du Ninh từng nói: "Người có thể sẽ giết người và người không thể giết người, ngay từ khi sinh ra đã được định sẵn rồi."
Tống Chi Giang bình tĩnh ngắt lời: "Ông quen ông ta bằng cách nào?"
"Tôi không quen biết ông ta!"
"Thế tại sao ông ta lại tìm đến ông?"
Cố Kỳ Hành đáp: "Người bạn thân nhất của tôi hồi nhỏ đã nhờ ông ta đến tìm tôi."
"Bạn ông tên gì?"
"Tên là Lai Triều, chúng tôi liên lạc qua thư, nhưng mười năm nay ít hơn rồi."
Lai Triều...
Hứa Dã thấy cái tên này khá quen. Đột nhiên, anh nhớ ra một chuyện, một chuyện khiến anh đau đớn hãi hùng.
Hàng Du Ninh từng kể với anh.
Bố của cô, vốn không phải họ Hàng, tên thật không phải là Hàng Tầm.
Ông ấy được bố nuôi nhặt về lúc thủy triều dâng trên sông Tiền Đường, nên được đặt tên là Lai Triều.
Ông ấy còn có một người chị gái, tên là Lai Phụng Minh.