Trên dòng sông, một vật mờ ảo trôi tới, nhìn kỹ mới phát hiện đó là một cái thuyền nhỏ.
Chiếc thuyền được làm từ giấy, màu sắc rực rỡ, mang cảm giác không chân thực dưới sắc trời đang dần mờ tối.
“Tôi có trâm Định Hải, trấn thân xác tà quái; tôi có chùy Côn Luân, giết thân xác sài lang...”
Một giọng nữ vang lên, nửa như đang khóc, nửa như đang hát, đột nhiên, thuyền giấy bùng cháy vô cớ, ánh lửa sáng rực lên giữa dòng sông u ám...
“Đã bao năm không thấy thứ này rồi! Không sợ bị bắt sao?”
“Nhà này giàu thật đấy!”
Hàng Du Ninh nhận ra, con đường nhỏ dẫn vào nhà Triệu Minh Minh chật kín người. Mọi người đều ngó nghiêng hóng chuyện.
Cô đi tới, thấy trong nhà Triệu Minh Minh đang có ánh đèn mờ ảo. Một người đàn ông đang gõ trống mạnh mẽ, một người phụ nữ tóc tai bù xù nhảy múa theo nhịp trống, miệng thì thầm hát: “Gương sen đốt cháy xương đầu lâu, hồn bách phách lạc đừng lo sợ...”
Hàng Du Ninh hỏi một người phụ nữ đứng tuổi bên cạnh: “Đang làm gì vậy ạ?”
Người phụ nữ khẽ đáp: “Đang nhảy đại thần, trẻ con không nên xem!”
“Hả? Không sợ bị bắt sao!”
Vài năm trước, hoạt động mê tín dị đoan như thế này chắc hẳn sẽ vào tù.
“Đúng thế, nên làm lén lút thôi chứ, to gan thật đấy.”
Một người đàn ông xen vào: “Không có cách nào khác, kỳ dị lắm, nghe nói trước đây nhà này có một cô con gái chết thảm, bị giết khi đang mang thai...”
“Tôi cũng nghe nói vậy, nhưng chuyện này đã qua bao nhiêu năm rồi...”
“Cô ấy quay về rồi...”
Mọi người xung quanh đều ngạc nhiên. Người đàn ông kia hạ giọng, nói nhỏ: “Nghe nói là nhà sắp bị dỡ, có người đến xem, ai ngờ nhìn thấy cô gái đó.”
Hàng Du Ninh ngơ ngác một lúc mới thấy có một bóng dáng già nua đang ngồi bên ngoài ngôi nhà, hình như là bà nội của Triệu Minh Minh.
Cô cảm thấy áy náy, muốn đến gần và nói thật với bà cụ, nhưng lại không biết mở lời ra sao.
Đúng lúc đó, người phụ nữ nhảy đại thần bỗng phát ra một tiếng kêu than không giống người: “Tôi khổ quá...”
Người đàn ông đứng bật dậy, vừa gõ trống điên cuồng, vừa đuổi theo người phụ nữ, hai người quay vòng vòng trong nhà không ngừng.
Người đàn ông vứt chiếc trống đi, rút một cây roi ra, hô lớn: “Trống thần vang, roi vừa quất, yêu ma quỷ quái lùi xa...”
Người phụ nữ đang nhảy bỗng bị roi quất ngã xuống đất, gào thét liên tục: “Tôi sai rồi... tôi không nên lưu luyến cõi trần...”
Người đàn ông trở tay quất phát nữa, để lại một vết máu dài trên mặt người phụ nữ. Cô ta lăn lộn đau đớn, tiếng hét thảm thiết rất chân thực.
Hàng Du Ninh nhìn mà ngu người, hỏi nhỏ người bên cạnh: “Sao anh ta lại đánh người như thế?”
“Đó không phải là đánh người, mà là đuổi ma quỷ. Họ nói hồn ma của cô gái kia đã nhập vào thân xác vị đại thần. Nhị Thần làm cô ấy sợ, không dám đến nữa.” Người phụ nữ bên cạnh giải thích.
Đột nhiên Hàng Du Ninh cảm thấy uất ức và phẫn nộ không thể tả được.
Triệu Minh Minh đã chết ở độ tuổi đẹp nhất, bị người ta dụ dỗ gian dâm, uy hiếp, hành hạ đến chết…
Đã trở thành ma rồi mà vẫn phải chịu đòn.
Cô siết chặt nắm tay, nhìn chằm chằm vào bóng dáng đầu bạc trắng được mọi người bao quanh.
Bà Triệu đã khoảng tám mươi tuổi nhưng vẫn còn khỏe, chống gậy, đôi mắt sáng ngời.
Một thanh niên khoảng hai mươi tuổi chen qua đám đông, nói với bà ấy: “Mẹ, đã đặt nhà hàng xong rồi.”
Hàng Du Ninh ngẩn người.
Triệu Minh Minh đã mất bố mẹ từ sớm, cũng không nghe nói có bác hay chú nào còn sống. Hơn nữa, tuổi của người này không hợp lý.
Hơn nữa trông thanh niên này quen quen…
Cô bỗng nhớ ra, anh ta là gã thanh niên hung tợn mà cô gặp ở tiệm cắt tóc, Phương Lâm Hà. Lúc đó cô còn cảm khái sao lại trùng hợp gặp một người có khả năng phạm tội tiềm ẩn như thế.
Thế mà anh ta lại là con trai của bà nội Triệu Minh Minh ư?
Bà Triệu khẽ gật đầu.
Phương Lâm Hà nói xong, nhìn người nhảy đại thần, cau mày quát lớn: “Chưa ăn cơm à? Không làm cho đàng hoàng thì đừng hòng lấy tiền!”
Nghe vậy, Nhị Thần lập tức dồn thêm sức, vung roi quất mạnh vào người phụ nữ đang nằm trên đất. Người phụ nữ thét lên một tiếng thảm thiết không giống giả bộ.
Màn hành hạ kéo dài nửa tiếng mới kết thúc. Đại thần đứng dậy, vừa nhảy vừa hát, cuối cùng thu phép thần thông lại, trở về là một phụ nữ trung niên da ngăm đeo khuyên tai vàng.
Bà Triệu nói: “Xong rồi.”
Người phụ nữ cười giả lả: “Yên tâm đi, tôi đã nghiền nát cả xương cốt con ma đó, đảm bảo cô ta không dám trở lại.”
Hàng Du Ninh sững sờ.
Triệu Minh Minh và bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Khi xảy ra chuyện, bà nội đúng lúc đi vắng.
Nhện Đen nói trước khi chết, Triệu Minh Minh đã cầu xin ông ta không làm hại bà nội.
Nhưng bà nội này không phải đang siêu độ cho Triệu Minh Minh.
Mà là… đang áp chế cô ta.
Áp chế cô ta, nghiền nát xương cốt cô ta, không cho cô ta siêu thoát.
Tại sao?
...
Khi Hứa Dã đọc hết toàn bộ hồ sơ, mặt trời đã ngả về tây.
Xem xét từ bất kỳ góc độ nào, sự nghiệp cảnh sát của Hàng Tầm đều có thể gọi là rất xuất sắc.
Khi đó, cảnh sát dân sự và hình sự không có nhiều khác biệt; từ các vụ án lớn như vào nhà cướp bóc đến các vụ nhỏ như hàng xóm tranh cãi, hễ vụ nào do ông ấy tiếp nhận đều được giải quyết êm đẹp.
Ngay cả vụ án của Triệu Minh Minh, dù không phá án thành công, nhưng trong thời đại gần như không có kỹ thuật điều tra hình sự, ông ấy đã dựa vào dấu chân, vết máu và nhiều lần thăm hỏi... để xác định Triệu Minh Minh bị sát hại chứ không phải tự tử.
Cũng nhờ đó Hứa Dã mới được về nhà.
Khi ấy anh vẫn là một học sinh cấp hai, anh sợ hãi không chỉ vì bị còng tay giam ở đồn, mà còn vì tất cả mọi người đều ngấm ngầm truyền đạt suy nghĩ không thể chối cãi rằng anh chính là hung thủ.
Vụ án năm ấy có thể gọi là gây chấn động; làm một cô gái mang thai tự sát có thể bị xử tử hình.
Các cấp đều đốc thúc, tạo áp lực rất lớn cho cảnh sát điều tra.
Nhưng Hàng Tầm đã chống chọi với áp lực, kiên trì điều tra sự thật và giải oan cho Hứa Dã.
Hứa Dã biết Hàng Tầm đã trả giá rất nhiều cho vụ án này, nhưng khi nhìn thấy hồ sơ, anh mới hiểu rõ Hàng Tầm đối diện với áp lực khổng lồ đã hoàn thành khối lượng công việc lớn cỡ nào.
Một người hiền lành gần như thánh nhân như vậy, thật sự có thể là một kẻ bi3n thái sao?
Nếu ông ấy liên quan đến Nhện Đen thật, ông ấy có cần phải làm nhiều việc vô ích như thế không?
Trong đồn đã có một số đồng nghiệp chuẩn bị tan làm, thuận miệng hỏi: “Anh bạn, có muốn đi ăn cùng không?”
“Hôm nay thì không được, tôi có việc rồi.” Hứa Dã trả lời.
“Ồ, có người yêu rồi à?”
“Không phải, bạn thôi.”
Ra khỏi đồn, từ xa Hứa Dã đã thấy Tôn Béo trong bộ dáng ông chủ, dựa vào một chiếc ô tô Hyundai hút thuốc và từ rất xa đã giơ tay vẫy: “Anh Dã!”
“Ghê nhỉ! Phát tài rồi à?”
“Ra vẻ thôi!” Tôn Béo cười: “Giờ phải để ý bề ngoài tí!”
Cậu ta lấy một món đồ ra khỏi túi, nói: “Mang đồ đến cho anh đây! Xem thế nào, có ra hồn không?”
Hứa Dã nhận lấy, kiểm tra qua rồi nói: “Thì ra dài thế này... Tôi phải mất nửa số tiền tiết kiệm mất!”
Tôn Béo hít một hơi thuốc, nói: “Ở đây còn là hàng đẹp đấy, ở miền Nam thì hiếm lắm!”
Năm xưa, Hứa Dã và Tôn Béo từng cùng nhau bám vào các toa tàu, bán thuốc lá và hạt dưa.
Sau đó, Hứa Dã thi đỗ trường cảnh sát, Tôn Béo xuôi Nam tới Thâm Quyến làm ăn. Hai cậu thiếu từng đói đến mức chia nhau một cái bánh bột ngô năm nào, giờ đã là những thanh niên sáng sủa, phong độ.
Hứa Dã lấy một gói hàng ra, cho Tôn Béo xem: “Là thứ này, cậu điều tra giúp tôi xem, cuốn sách này vào đây bằng cách nào, qua tay ai.”
Đây là thứ tìm thấy trong sạp báo của Nhện Đen.
Ông ta không chỉ bán tiểu thuyết võ hiệp Hồng Kông với số lượng lớn mà còn bán cả tạp chí đồi trụy, tất cả đều nhập lậu từ Hồng Kông qua các kênh trái phép.
Nhện Đen đã trốn thoát gần mười năm, còn phẫu thuật thay đổi khuôn mặt, sống bằng việc bán các loại sách cấm này.
Chắc chắn sau lưng ông ta có một thế lực khá lớn.
Nếu có thể điều tra được nguồn sách nhập khẩu, biết đâu sẽ tìm ra manh mối về đồng bọn của ông ta.
“Được!” Tôn Béo nói. “Tôi có vài người anh em làm ngành này, có tin gì tôi sẽ báo cho anh.”
Hứa Dã nói: “Cậu làm ăn phải chú ý đấy, đừng vượt giới hạn.”
“Biết rồi! Tôi tự biết chừng mực, còn giới hạn thì phải giữ vững mới đi xa được, yên tâm đi!”
Tôn Béo vỗ vai anh: “Nói thật đấy, anh Dã, cảnh sát kiếm được bao nhiêu đâu! Anh nên theo tôi vào Nam đi kiếm sống, với cái đầu của anh, sớm muộn gì cũng phát tài thôi.”
Hứa Dã im lặng một lúc rồi bất ngờ nói: "Tôi đã tìm thấy Ninh Ninh rồi."
Tôn Béo trợn tròn mắt "Tìm thấy ở đâu?"
"Trong khi phá án."
"Trời không phụ người có lòng!" Tôn Béo nói: "Con bé thế nào rồi? Còn nhớ anh không?"
"Xem như có nhớ đi!”
Hứa Dã nói, đương nhiên cô không quên anh.
Nhưng dường như điều đó khác xa với kỳ vọng của anh.
Anh luôn nghĩ rằng họ thân thiết với nhau nhất trên thế gian này.
Nhưng Hàng Du Ninh chỉ coi anh là anh trai, có lẽ vị trí của anh trong lòng cô chẳng khác gì Hàng Nhã Phỉ.
Nếu sau này cô kết hôn, sinh con... sẽ có nhiều người xếp vị trí trước anh hơn...
Tôn Béo nhìn biểu hiện của Hứa Dã, đương nhiên cậu ta biết Hàng Du Ninh quan trọng với Hứa Dã đến mức nào.
Thật ra Hứa Dã được nhiều người quý mến, anh là một người nghĩa khí, thông minh, lúc nào cũng có nhóm vây quanh.
Nhưng Tôn Béo biết không ai trong số họ thực sự bước vào trái tim anh.
Hứa Dã chỉ một lòng với em gái mình.
"Chà, bao năm không gặp, tình cảm cần thời gian mà." Tôn Béo nói: "Ai đối tốt với con bé, trong lòng con bé sẽ biết."
Hứa Dã ngắt lời, nói: "Tôi muốn cưới em ấy."
"Hả?" Tôn Béo sửng sốt, hỏi lại: "Con bé mới bao lớn chứ?"
Hứa Dã trông như một kẻ điên mà đôi mắt vẫn sáng ngời, nói: "Tôi muốn ổn định với em ấy, nhân lúc em ấy vẫn còn chưa hiểu chuyện."
Anh cúi thấp đầu như để che giấu, nói: "Tôi nên làm thế nào... để đúng mực đây?"
...
Sau khi tạm biệt Tôn Béo, Hứa Dã chậm rãi bước về nhà.
Thật ra, kế hoạch ban đầu của anh là dẫn Hàng Du Ninh đến đồn công an tham quan, sau đó đi ăn với Tôn Béo.
Anh muốn cô nhìn thấy nơi mà anh đã chiến đấu, nơi anh giải quyết vụ án đầu tiên, nơi anh lần đầu nhận được thư cảm ơn... Anh biết mình không thể sánh bằng Hàng Tầm, nhưng anh muốn chia sẻ với cô những vinh quang nhỏ bé của mình.
Cũng như có ý khoe khoang với đồng nghiệp cũ, anh muốn giới thiệu cô với tất cả mọi người.
Nhưng bây giờ, anh không chắc cô có còn ở đó hay không.
Thời tiết hôm nay rất đẹp, ráng chiều phủ lên mọi thứ một lớp màu hổ phách.
Trong cửa hàng thực phẩm bên đường, mẻ bánh bông lan cuối cùng vừa mới ra lò, mùi mật ong và sữa bò tỏa ra ngào ngạt.
Hứa Dã xếp hàng mua một cân, anh biết chắc chắn Hàng Du Ninh sẽ thích.
Nếu cô đang ở nhà, cô sẽ vui mừng đón lấy, hân hoan xoay quanh anh, họ sẽ vừa ăn vừa trò chuyện, kể cho nhau nghe những điều thú vị trong ngày, cùng nhau lên kế hoạch cho đám cưới, xem nên chuẩn bị những gì.
Anh hình dung ra cảnh tượng đó, càng nghĩ càng đắm say.
Trước khi Trương Thục Phân đề cập đến việc anh cưới Hàng Du Ninh, Hứa Dã chưa từng nghĩ đến chuyện kết hôn với cô.
Anh luôn tìm kiếm cô, khi tìm thấy cô, anh nộp đơn xin điều chuyển công tác ngay lập tức.
Nhưng anh chưa từng nghĩ sau đó quan hệ của họ sẽ như thế nào.
Ngay khi chấp nhận "kết hôn", anh mới nhận ra điều đó thật tuyệt vời biết bao.
Trên thế gian này, cô là người anh thích nhất, người anh không bao giờ muốn rời xa.
Kết hôn, họ sẽ mãi mãi bên nhau, sở hữu một ngôi nhà thuộc về hai người họ.
Mỗi ngày tan làm về, Hứa Dã đều có thể nhìn thấy cô. Anh nhìn thấy những món ăn ngon, có thể mua cho cô.
Họ có thể nắm tay nhau, cùng nhau dạo bước bên đường, rồi họ sẽ có những đứa con của mình. Anh sẽ có những mối quan hệ máu mủ thân thiết một lần nữa - vốn dĩ anh không quá bận tâm, nhưng khi nghĩ đến việc sẽ có những đứa trẻ mang dòng máu của mình, vẻ ngoài giống cô, trong lòng anh tràn đầy niềm vui sướng.
Nếu trước giờ chưa từng có điều gì, sẽ chẳng có gì hết.
Nhưng những ngày này, tất cả mọi người bao gồm cả cô đều ngầm thừa nhận rằng họ sẽ kết hôn.
Những khung cảnh đẹp đẽ đó, giống như màu sắc ngập tràn mật ong ẩm ướt, rất chân thực và ngọt ngào.
Nhưng giờ đây, tất cả đã biến mất.
Càng về gần nhà, Hứa Dã càng cảm thấy bất an.
Anh không biết Hàng Du Ninh có còn ở nhà hay không. Thực tế, cả buổi chiều anh đều cảm thấy không yên lòng, hối hận vì lẽ ra anh nên bỏ mặc tất cả, đứng bên ngoài cửa canh chừng cô.
Nếu cô đi mất, anh phải làm sao?
Nếu cô chưa đi, anh lại phải làm gì để giữ cô lại?
Hứa Dã xách túi bánh bông lan, hít một hơi thật sâu, mở cửa vào nhà.
Bên trong tối om, khi bật đèn lên, anh phát hiện căn phòng đã được dọn dẹp, không có ai ở đó.
Hứa Dã ngồi thẫn thờ trên ghế, giống như lúc một học sinh biết mình đã thi không tốt và nhận được điểm thi.
Trong bóng tối, anh ngồi im một lúc lâu, giống như những năm tháng không tìm thấy cô.
Có lẽ cuộc đời vốn cô đơn, và cô chỉ là suy nghĩ ảo ảnh.
Đây là nơi anh lớn lên, nơi ông đánh đòn anh, cũng là... nơi bố anh đã treo cổ.
Anh dùng sự hận thù lặp đi lặp lại để bản thân ghi nhớ rằng anh phải sống sót, phải bắt Nhện Đen.
Nhưng bây giờ Nhện Đen đã bị trừng phạt.
Anh nhận ra rằng, suốt bao năm qua, anh đã sống trong một thế giới trống rỗng.
Không biết đã ngồi bao lâu, khi ánh hoàng hôn nhạt dần và bầu trời đêm trở nên xanh thẫm, anh định đứng dậy thì có tiếng gõ cửa.
Hứa Dã mở cửa.
Hàng Du Ninh đứng đó với mái tóc xoăn như hạt dẻ làm cô trông như một con búp bê. Cô xách túi đồ, mỉm cười nói: "Anh, em mua thức ăn chín về đây!"
Hứa Dã ngây người.
Chết rồi, anh nghĩ, bánh bông lan nguội sẽ không còn ngon nữa.