Hàng Du Ninh không đi hỏi chuyện bà nội Triệu Minh Minh mà bám theo người phụ nữ nhảy đại thần.
Phương Lâm Hà mời bọn họ ăn cơm, sau khi cơm nước no nê, “Nhị Thần” xỉa răng, nói mấy câu với người phụ nữ rồi say xỉn bỏ đi.
Người phụ nữ lên xe buýt công cộng, đi tới rạp chiếu phim.
Cửa rạp chiếu phim, đèn đuốc sáng chưng, có tấm áp phích “Mẹ yêu con thêm lần nữa”, có người bán hạt hướng dương xào, lạc luộc và đậu nành luộc ở bên ngoài, một nhóm lớn ùa ra ngoài, lại có một nhóm người xếp hàng đi vào.
Trên bậc thang, một cô bé thắt bím hai bên nằm nhoài trên bậc thềm làm bài tập dựa vào ánh sáng của rạp chiếu phim, vô số đôi giày da, giày vải, giày cao gót đi tới đi lui bên cạnh cô bé, cô bé làm bài rất chăm chú, cực kỳ nghiêm túc.
“Thanh Thanh.”
Người phụ nữ nhảy đại thần gọi một tiếng, cô bé nhảy dựng lên: “Mẹ!”
Giây phút này, người phụ nữ không hề giống “đại thần” chút nào, bà ta cười giống bất cứ người phụ nữ nông thôn mộc mạc nào khác.
Bà ta lấy một cái túi nhỏ từ trong lồ ng ngực ra, bên trong là đồ ăn thừa bị ép xẹp, có lẽ vừa nãy bà ta lén lấy trong bữa ăn.
Bà ta xé một miếng thịt gà, đút vào miệng cô bé nhưng cô bé nghiêng đầu tránh đi.
Cô bé phồng má, nâng khuôn mặt có vết máu trải dài của mẹ mình lên, bắt đầu “vù vù”.
Giây phút này chỉ là khoảnh khắc rất đỗi bình thường trong thế giới rối ren này.
Nhưng nước mắt Hàng Du Ninh suýt tuôn rơi.
Hàng Du Ninh đi tới làm một giao dịch với người phụ nữ.
Cô bịa ra một câu chuyện ly kỳ, nói rằng mình là một nhà văn và muốn viết về câu chuyện của Triệu Minh Minh, nhờ người phụ nữ đó tìm hiểu tình hình giúp cô.
Thời đó, thanh niên có giấc mơ văn chương không ít, nhiều nhà văn còn được đãi ngộ như ngôi sao, hơn nữa cô còn đưa cho người phụ nữ hai mươi lăm tệ.
Người phụ nữ sững sờ, bà ta không bịa ra chuyện gì quá thần kỳ, kể hết tình hình nhà bà nội của Triệu Minh Minh ra.
"Chủ nhà giàu lắm! Có một chuỗi cửa hàng, còn nhận một cậu con trai nuôi để phụng dưỡng bà ta."
Theo như Hàng Du Ninh biết, mười năm trước bà nội của Triệu Minh Minh vẫn phải sống bằng cách dán giấy, nhặt rác để kiếm sống, cuộc sống rất khó khăn, dù căn nhà cấp bốn đã bị thu hồi và nhận được một khoản tiền hỗ trợ, nhưng cũng không đến mức "giàu có”.
"Bà ta lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?"
"Tôi không biết. Nhưng nhiều lắm, nếu không thì thanh niên trẻ đâu có theo bà ta, chẳng cần phải đi làm luôn…"
Người phụ nữ lại nói: "Cậu thanh niên đó kỳ lạ lắm, không hài lòng cái gì là đánh người tới tấp, người ta đốt giấy tiền vàng mã thì tung lên, còn cậu ta lại chất đống, giẫm vài cái rồi mới đốt…"
Hàng Du Ninh hỏi: "Cậu ta có liên quan gì đến cháu gái của bà Triệu không?"
Người phụ nữ khựng lại một chút, nói: "Tôi không biết chuyện đó, chỉ biết bà cụ rất ghét cháu gái mình, nghĩ rằng cô ấy luôn hành hạ bà ta, khiến bà ta ngủ không yên!"
"Tại sao lại hành hạ bà ta?"
"Chắc làm chuyện gì trái lương tâm chứ sao, cô gái đó chết rất kỳ lạ, bà ta biết gì đó nhưng không nói với cảnh sát."
Hàng Du Ninh nói: "Ý là có người đưa tiền bịt miệng bà ta?"
Người phụ nữ giật mình, vội vàng xua tay nói: "Tôi không biết đâu!"
Hàng Du Ninh nhận ra, đây chính là một manh mối đột phá quan trọng.
Cô nói: "Chị, chị hỏi thử giúp em, càng chi tiết càng tốt."
Bà Triệu đã lớn tuổi, dù cảnh sát có ép hỏi bà ta cũng không nói.
Nhưng với bà thầy bói, chắc chắn bà ta sẽ nói thật.
Thế thì năm mươi tệ!
Người phụ nữ bị đánh đến mức đó, ra ngoài một chuyến cũng chỉ được mười tệ.
“Được! Được!” Người phụ nữ xúc động liên tục cảm ơn.
Hàng Du Ninh để lại số điện thoại nhà Hứa Dã cho bà ta.
Sau khi tạm biệt người phụ nữ, trời đã tối mịt, cô vội vã chạy về.
Cô đang ở nhà Hứa Dã, vốn định nấu cơm cho anh, nhưng khi chạy về thì vẫn không kịp.
Hứa Dã đã về nhà rồi, bếp núc vẫn lạnh tanh.
May mà khi theo dõi bà Triệu, cô đã mua ít đồ ăn sẵn về.
Biểu cảm của Hứa Dã rất lạ, anh có vẻ hơi giận, cũng có chút vui.
Anh nói: “Em chưa đi à!”
Hàng Du Ninh ngẩn người, nói: “Chẳng phải anh không cho em đi sao?”
Thật ra cô từng nghĩ đến việc bỏ đi luôn.
Nhưng cô biết, nếu giờ cô đi, Hứa Dã sẽ rất đau lòng.
Cô không muốn người khác phải đau lòng.
Hứa Dã ho một tiếng, không biết nói gì, bèn bảo: “Để anh xào món rau! Em nên ăn nhiều rau xanh.”
Hàng Du Ninh vội vàng đi theo, nói: “Để em làm!”
Hứa Dã bảo: “Thôi, bếp nhà chúng ta vẫn phải giữ lâu dài!”
Khuôn mặt lạnh lùng cả buổi chiều của anh thoáng nở nụ cười, nhưng rồi lại nghiêm mặt, nói: “Em muốn giúp thật không?”
“Vâng!”
“Vậy ăn hộ anh ít bánh bông lan trên bàn đi!”
Hàng Du Ninh khẽ reo lên, chạy đi ngay, còn Hứa Dã ở trong bếp vừa xào rau vừa ngâm nga hát.
Do đã muộn quá rồi, Hứa Dã chỉ làm canh cải bó xôi với đậu phụ, gan xào cà rốt, kèm món đuôi heo trộn mà Hàng Du Ninh mua về.
Hàng Du Ninh ăn rất ngon lành, đã lâu rồi cô không được ăn bữa cơm đàng hoàng. Cơm canh nóng hổi khiến trong thoáng chốc cô cảm giác như đang sống một cuộc sống yên bình.
Hứa Dã nhìn cô ăn, cảm thấy trong lòng rất yên bình, lúc này căn nhà rất giống một mái ấm, mái ấm của hai người họ.
Ăn xong, cả hai cùng nhau rửa bát. Trong lúc rửa, Hứa Dã nói với Hàng Du Ninh: “Hai ngày nữa anh phải về rồi.”
Hàng Du Ninh nói: “Hả?”
Hứa Dã nói: “Anh đã điều chuyển công tác về miền Nam rồi. Lần này xin nghỉ một tuần để ra đây, anh phải quay lại làm việc.”
“À.”
“Em còn phải điều tra vụ án, đúng không?”
Hàng Du Ninh khẽ “ừ”, nhìn lén Hứa Dã, thấy anh chăm chú rửa bát mà không nhìn cô.
“Vậy em cứ ở lại đây đi, tiền nước, điện, ga, anh đã đóng hết rồi.”
“Em thật sự không cần đâu! Em còn định đi nơi khác điều tra nữa!”
Trước đây cô ngây ngô cảm thấy rằng, mình và Hứa Dã sẽ kết hôn, kết hôn rồi thì họ sẽ thành người một nhà, nên cô ở đây cũng không có gì kỳ cục.
Nhưng bây giờ, cô không muốn kết hôn, cũng không muốn đi theo bất kỳ ai, cô có tư cách gì để ở lại đây chứ?
“Đúng rồi, cho em cái này.”
Hứa Dã vừa rửa bát xong, kéo cô ra phòng khách, đưa một cái hộp cho cô.
Hàng Du Ninh mở ra, thấy bên trong là một cục gạch màu đen, cô ngớ người một lúc rồi mới nhận ra đây là điện thoại bộ đàm.
Cô từng thấy người khác dùng, có thể mang theo để gọi điện ở bất cứ đâu.
“Khi em ở bên ngoài, nếu gặp nguy hiểm, hãy gọi 110. Đây là số của anh, số của đồn bọn anh, để cho chắc, còn có cả số của nhà Tống Chi Giang và Hà Văn Đào. Em học thuộc đi để có thể liên lạc với anh bất cứ lúc nào.”
Hàng Du Ninh vẫn giữ trạng thái ngẩn ngơ, có lúc thậm chí cô còn hồn bay phách lạc nghĩ đến “Tây Du Ký”.
Đối với cô, chiếc điện thoại này như thứ chỉ có trong truyền thuyết, chẳng khác nào gặp yêu quái.
“Thật ra anh thi đại học khó lắm, nhưng sau khi vào đại học, thế giới hoàn toàn khác. Em có năng khiếu hơn anh nhưng nền tảng lại yếu, nên anh mới lo lắng.”
Hứa Dã thuộc kiểu học khá giỏi.
Nhưng anh bị đuổi học từ lớp sáu, bỏ bê quá lâu. Khi chuẩn bị thi đại học, anh đã liều cả mạng, vì anh biết đây là cơ hội duy nhất để thay đổi số phận.
Hàng Du Ninh vẫn còn mơ hồ, chỉ biết gật đầu.
Cô luôn biết, anh chỉ muốn tốt cho cô.
“Nhưng nếu em muốn làm việc khác, anh vẫn sẽ ủng hộ em, nào!”
Hứa Dã dùng điện thoại bàn gọi, điện thoại cục gạch phát ra tiếng kêu bíp bíp ngay lập tức.
Hứa Dã dạy Hàng Du Ninh cách nghe máy.
Hàng Du Ninh thấy rất mới lạ: “A lô, a lô?”
Hứa Dã nói trong điện thoại: “Đúng vậy, như thế đấy.”
“A lô, a lô!”
Chiếc điện thoại này không có dây, Hàng Du Ninh cảm thấy rất mới mẻ, cô chạy sang phòng khác, thì thầm: “Anh ơi, anh nghe thấy không?”
“Nghe thấy.”
Sau khi cảm giác mới lạ qua đi, cảm giác áy náy trào dâng, Hàng Du Ninh nói: “Thật ra em không cần dùng, cái này đắt lắm phải không anh?”
Hứa Dã nói: “Không đắt đâu.”
“Có thể trả lại không? Em đã nhớ số điện thoại của anh rồi, em có thể dùng điện thoại công cộng để báo bình an cho anh mà!”
Hàng Du Ninh không biết nói gì thêm, đang định quay về phòng khách để nói chuyện trực tiếp thì nghe Hứa Dã thấp giọng nói qua điện thoại: “Có thể em không hiểu, nhưng em là người quan trọng nhất với anh. Trong lòng anh, em còn quan trọng hơn cả mạng sống của anh.”
Giọng anh như mang theo từ tính của dòng điện, có vẻ trầm ấm dịu dàng.
Hàng Du Ninh cắn môi, cô không hiểu rõ hết, nhưng đột nhiên thấy căng thẳng, chỉ cách một cánh cửa nhưng cô không dám mở ra.
“Em nhất định phải bình an, hiểu không?”
Yêu một người, giống như tin vào một vị thần.
Bạn chỉ mong dâng tặng tất cả những gì tốt đẹp nhất cho người ấy.
Lo sợ những thứ “không hoàn hảo nhất” sẽ làm ô uế người đó.
Cũng như làm ô uế tình yêu thiêng liêng nhất của bạn.
Hứa Dã đợi rất lâu mà Hàng Du Ninh không nói gì. Khi anh định đứng dậy gọi cô thì nghe thấy tiếng nấc nở khe khẽ lên qua điện thoại.
Hứa Dã lo lắng: “Ninh Ninh, em sao thế?”
Hàng Du Ninh mở cửa ra, gương mặt đỏ bừng vì khóc, lao vào lòng anh như một viên đạn.
“Anh, em xin lỗi, anh, em xin lỗi...”
Hôm nay, cô đã viết một lá thư tố cáo về chuyện của bố Hứa Dã, bỏ vào hòm thư của đồn cảnh sát.