Sau vài ngày, Hứa Dã đã hiểu tại sao Tào Quốc Tĩnh lại đến tìm anh để thú nhận.
Theo điều tra của tổ điều tra trung ương, có một nhóm đã liên tục trộm cắp tài sản quốc gia, đầu cơ thép phế liệu, thậm chí cả thép chất lượng cao. Hứa Kiến Bang và Tào Quốc Tĩnh đều bị nghi ngờ có hành vi lơ là trách nhiệm.
Bây giờ nhóm người này đã lén vượt biên sang Hồng Kông và không biết tung tích.
Hứa Kiến Bang, ít nhất trên sổ sách, ông ấy vẫn trong sạch; ba lần kiểm tra trước đó đều không tìm thấy tiền mặt trong nhà.
Còn Tào Quốc Tĩnh thì bị điều tra kỹ lưỡng, vì sau khi ly hôn, chồng bà ta đã sang Hồng Kông.
Tào Quốc Tĩnh kêu oan, vì ai cũng biết rằng quan hệ giữa bà ta và chồng, Chu Ẩn, rất tệ.
Chu Ẩn sang Hồng Kông chỉ đơn giản vì thích tiểu thuyết võ hiệp và muốn làm việc cho một tòa soạn ở Hồng Kông.
Nhưng phát hiện ra điều đó vào thời điểm quan trọng này, không còn cách nào khác, bà ta bị bãi chức và điều tra, có lẽ một thời gian dài sẽ không được tự do.
Công ty đầu cơ thép kia không có vốn đầu tư từ Hồng Kông; người đại diện theo pháp luật của nó là một người mà không ai ngờ tới.
Còn một việc khác, khi vụ án giết người liên hoàn của Nhện Đen được đưa tin, các tạp chí lớn liên tục đăng bài về các vụ án thảm khốc của những thiếu nữ bị sát hại, khiến vụ án của Triệu Minh Minh được chú ý một lần nữa.
Nhất thời, ai cũng bàn luận về chi tiết vụ án này.
Nhưng tất cả những điều này không liên quan đến Hàng Du Ninh, lòng cô đang rối như tơ vò.
Tối hôm đó, Hứa Dã đã nói cho cô nghe mọi suy đoán của anh về Hàng Tầm.
"Dựa vào các sự kiện bây giờ, có thể phân tích rằng chắc hẳn có một người đã giới thiệu Triệu Minh Minh cho Hứa Kiến Bang, dùng cô ta uy hiếp ông ấy, sau khi đạt được lợi ích lại giúp ông ấy giải quyết rắc rối."
Anh nói mà không có tí cảm xúc nào, nhắc đến tên Hứa Kiến Bang cứ như đang đọc một bài báo.
"Anh nghi ngờ người đó là Hàng Tầm."
"Không thể nào!"
Hàng Du Ninh hét lên: “Bố em là cảnh sát!”
Hứa Dã nói: “Đồng thời anh phát hiện ra bài văn mà ông ấy đã phát biểu trên tập san nội bộ…”
Giọng anh vô cùng lạnh lẽo, như một lưỡi dao sắc bén, chọc vào lớp thịt mềm yếu nhất.
Suy cho cùng cô chỉ mới mười tám tuổi, khi nỗi đau quá lớn đ è xuống, Hàng Du Ninh sụp đổ, phản xạ đầu tiên của cô là chạy trốn.
Cô muốn về Tưởng Gia Lý.
Cô nhớ thị trấn nhỏ yên tĩnh ở Giang Nam, nơi ấy rất yên bình, sẽ không đau đớn như thế này.
Đúng vậy, còn có mẹ, cô muốn hỏi Trương Thục Phân, cả Lai Phượng Minh nữa, họ sẽ nói cho Hứa Dã biết bố cô thực sự là người như thế nào!
Khi Hàng Du Ninh thu dọn đồ đạc xong xuôi, chuẩn bị đến ga tàu thì nhận được một cuộc gọi.
Người phụ nữ nhảy đại thần gọi tới.
“Đồng chí... Cô nhờ tôi hỏi thăm chuyện kia ấy, tôi hỏi được rồi, tiền mà cô nói vẫn tính chứ?”
Hàng Du Ninh siết chặt chiếc điện thoại lạnh băng: “Tính.”
Người phụ nữ tên là Mạnh Phân, sống ở thôn Kim Gia, thu nhập chính đến từ trồng trọt, ngày thường nhảy đại thần để kiếm thêm cho gia đình.
Hàng Du Ninh ngồi trên chiếc xe khách chòng chành, đi qua rất nhiều trạm, cuối cùng cũng đến được nơi đó. Cô phải hỏi thăm từng nhà một mới tìm thấy Mạnh Phân đang nhảy đại thần.
Mạnh Phân gật gù, giống như bị quỷ thần điên dại: "Trời mù mịt, mưa gió không ngừng, đất rộng mênh mông, Sơn Quân xuất hành, giết! Giết!"
Hàng Du Ninh đứng đợi bên cạnh, chờ bà ta làm lễ, nhận tiền thưởng xong rồi mới bước tới.
"Cô Hàng, cô đến rồi!"
Mạnh Phân Vừa tẩy trang vừa nói: "Đi thôi, về nhà tôi nào!"
Hàng Du Ninh hỏi: "Con gái chị không đến à?"
"Con nít mà, nhìn mấy chuyện này không tốt!" Bà ta hơi ngượng ngùng lau mặt: "Tôi trông cậy vào nó thi đại học đấy!"
Hai người đi dọc theo bờ ruộng, có lẽ vì đang ở địa bàn của mình, Mạnh Phân nói nhiều hơn: "Cô Hàng, gần đây cô làm sao thế? Trông mặt mũi trông đáng sợ quá!"
"Tôi không sao."
Nghỉ ngơi và uống thuốc mấy ngày liền đã giúp cơ thể cô hoàn toàn hồi phục, nhưng cô không còn vẻ phấn khởi và hồi hộp như trước nữa.
Hàng Du Ninh nói: "Chị định nói gì với tôi?"
Mạnh Phân nhìn xung quanh, không có ai, cảnh vật hoang vu.
Bà ta nhỏ giọng nói: "Cô còn nhớ cậu con nuôi của bà cụ Triệu không? Cậu trẻ tuổi ấy."
"Ừ."
"Cậu ta tên là Phương Lâm Hà, là bạn trai của Triệu Minh Minh!"
"Hả?"
Hàng Du Ninh giật mình. Dù là cảnh sát hay bản thân cô đều chưa từng phát hiện ra Triệu Minh Minh có một mối quan hệ tình cảm nào khác ngoài Hứa Kiến Bang.
Bạn trai?
"Bà cụ Triệu nói, hồi đó hai mẹ con họ chẳng có cơm ăn, may nhờ có một bạn học của cô ta gửi gạo, gửi tem phiếu cho mới sống được, đó là ơn cứu mạng đấy!"
Hàng Du Ninh chần chừ một lúc. Cô nhớ lại từng có mấy năm, dù nhà cô có hai người đi làm cũng không đủ ăn. Một cậu thanh niên lại có lương thực dư dả để giúp đỡ bạn gái mình, nhiều của cải thật!
Thấy cô không nói gì, Mạnh Phân nhắc lại: "Có phải không? Ơn cứu mạng?"
"Đúng vậy."
"Vì thế, Triệu Minh Minh theo cậu thanh niên đó ra ngoài, bà ta cũng không can thiệp, vì mỗi lần trở về, Triệu Minh Minh đều có tiền, có khi còn có cả tiền nước ngoài nữa!"
Bà ta nói rất mập mờ, nhưng Hàng Du Ninh vẫn nghe ra.
Có lẽ cậu bạn trai đó đã dẫn Triệu Minh Minh đi tham gia một số bữa tiệc xã giao, dù sao cô ta cũng là vũ công ba lê.
Mà Triệu Minh Minh, vì để nuôi sống gia đình, chỉ có thể nhẫn nhịn.
"Hai năm sau, cháu gái bà ta bảo cậu ta giới thiệu cho cô ta một người rất giàu."
Chắc hẳn đó là Hứa Kiến Bang.
Hàng Du Ninh âm thầm thở phào, cô nghĩ, may mắn thay, cô đã biết chắc chắn người đó không phải là Hàng Tầm.
"Rồi sao nữa?"
"Sau đó cháu gái bà ta chết!"
Mạnh Phân thở dài: "Đúng là tạo nghiệp mà!"
"Tôi nghe ý bà cụ nói, bà ta cảm thấy Tiểu Phương đó có liên quan đến cái chết của cháu gái mình."
Trong vô thức, hai người đã đi đến một vùng đất hoang vắng, cỏ dại cao đến ngang hông, xào xạc trong gió.
Thế giới này thật yên tĩnh, Hàng Du Ninh nghĩ.
"Sao bà ta không nói với cảnh sát?"
"Vì Tiểu Phương bảo sẽ nhận bà ta làm mẹ nuôi, chăm sóc bà ta khi về già." Mạnh Phân thở dài: "Bà ta đã hơn bảy mươi rồi, nếu khai Tiểu Phương, bà ta biết sống thế nào đây?"
Giọng nói của bà ta tràn đầy sự thấu hiểu cho bà Triệu, thậm chí còn mang chút nghẹn ngào: "Con người mà, chẳng phải chỉ sống vì con cái thôi sao!"
Vậy là Triệu Minh Minh chết vô ích quá.
Còn bị đóng đinh, đập nát xương, mãi mãi không được siêu thoát.
Hàng Du Ninh thở dài một hơi, cô lấy số tiền đã chuẩn bị sẵn ra, đưa cho Mạnh Phân: "Cảm ơn chị, chị dùng số tiền này mua gì đó cho con gái nhé..."
Nhưng Mạnh Phân không nhận.
Đôi tay thô ráp, đen nhẻm ấy run rẩy, bà ta lùi lại một bước, đôi mắt đã ngập nước: "Đồng chí Hàng, xin lỗi, không liên quan đến tôi, cậu ta, cậu ta sẽ giết người..."
Nói rồi bà ta cuống cuồng bỏ chạy.
Lúc này Hàng Du Ninh mới nhận ra, một bóng đen che khuất ánh hoàng hôn, bao phủ hoàn toàn lên người cô.
Đó chính là Phương Lâm Hà.
Hôm đó, Hàng Du Ninh không nhìn rõ mặt anh ta, giống như cô cũng không thực sự nhìn rõ mặt Mạnh Phân.
Phương Lâm Hà có một gương mặt khá dễ mến, khuôn mặt tròn, mũi hếch, nụ cười rất cuốn hút.
"Đúng là có duyên." Anh ta nói, giọng điệu pha chút cười cợt.
Mạnh Phân đã chạy xa rồi, nơi hoang vu vắng vẻ vốn không một bóng người bỗng xuất hiện bốn, năm người đàn ông cười đùa, họ đều to khỏe như những tòa tháp sắt, mỗi tội quá đen, không nhìn rõ mặt.
"Tại chùa Tam Bảo, tôi đã tha cho cô rồi, vậy mà cô lại chạy đến đây."
Hàng Du Ninh cau mày, cô không nhớ ra chuyện này…
Chẳng lẽ, khi Nhện Đen chết, đồng phạm của ông ta là anh ta sao?
Nhưng cô nhớ rõ ràng đó là một người đàn ông trung niên béo lùn, còn anh ta chỉ mới tầm hai mươi tuổi...
Chẳng lẽ cô nhớ nhầm, hay là đôi mắt cô nhìn lầm?
Đúng lúc đó, cô trúng một cú đá mạnh vào lưng, ngã sấp xuống đất.
Trong mũi cô toàn mùi máu tanh, xen lẫn với vị đắng tanh của đất.
Người đàn ông phía sau cười lớn: "Anh, con bé này chẳng ra gì! Không phải nói là biết võ công sao?"
Phương Lâm Hà ngồi xổm trước mặt cô, vỗ vào mặt cô, nói: "Đúng rồi, sao lại ngã thế? Cho chúng tôi xem thử, Tiểu Yến Thanh trong truyền thuyết đi!"
Hàng Du Ninh gắng gượng ngẩng đầu lên, định nói gì đó, nhưng bị anh ta cắt ngang.
"Cô muốn hỏi, sao tôi lại biết đúng không?"
Anh ta cười nham hiểm, tiến sát lại gần cô, thì thầm: "Đương nhiên là chú Hàng nói cho tôi biết! Võ có thể làm tinh thần trấn tĩnh."
Anh ta làm điệu làm bộ, bắt chước giọng Hàng Tầm: "Học võ có thể giúp tinh thần trấn tĩnh, nếu con cứ nghĩ ai cũng có thể làm hại mình thì sẽ mãi mãi sống trong sợ hãi."
Đám người xung quanh cười ầm lên.
Hàng Du Ninh ngây người nhìn anh ta, đầu óc trở nên rối loạn.
Phương Lâm Hà nói: "Tôi theo chú Hàng từ hồi mười mấy tuổi, Triệu Minh Minh do chú Hàng bảo tôi giới thiệu cho tên họ Hứa, con đi3m không nghe lời đó cũng do chú Hàng phái người xử lý, hiểu chưa?"
Hàng Du Ninh ngẩng đầu lên, cuối cùng thốt ra, cô la to: "Anh vu oan cho bố tôi để bảo vệ ai?"
"Vu oan?"
Phương Lâm Hà sững người, cười khẩy: "Xem ra cô chẳng hiểu bố cô tí nào cả."
"Bố cô vay tiền của tên họ Hứa, mười vạn tệ, ông ta không cho vay, vậy cuối cùng, ông ta đã phải nhả ra bao nhiêu? Mấy trăm vạn tệ!"
"Cô không thấy thôi, tên họ Hứa quỳ dưới đất dập đầu, van xin chúng tôi đừng tiết lộ cho người khác, trông hèn quá trời."
Cô vẫn kiên định, nói: "Bố tôi không cần nhiều tiền như thế!"
"Ông ấy cần nuôi mấy con động vật nhỏ mà!" Phương Lâm Hà bật cười, nói: "Ông ấy không nói cho cô biết à! Ông ấy cực kỳ thích nuôi động vật nhỏ! Để chúng giết người!"