Tiệm Tạp Hóa Cấm Nuôi Hổ Đói

Chương 59: Bà ta gặp ác mộng suốt mười năm



Hàng Du Ninh không có chứng cứ.

Nhưng Hứa Dã nói đúng, cô ấy không có quyền thực thi pháp luật, chứng cứ thực sự vẫn cần cảnh sát điều tra.

Nhưng vụ án này đã xảy ra quá lâu, hung thủ cũng đã chịu tội.

Cô không nói về chuyện Hứa Kiến Bang có thể đã tham ô, chỉ viết lại suy đoán của mình về mối quan hệ giữa Hứa Kiến Bang và Triệu Minh Minh.

Dù vậy, Hứa Dã vẫn nhờ đồng nghiệp cũ đi điều tra trong nhà máy.

Sau khi đồng nghiệp quay về, vẻ mặt trầm ngâm, anh ấy nói với Hứa Dã: “Có thể thật sự có vấn đề, cậu nên tránh đi.”

Cổ họng Hứa Dã khô khốc, hỏi: “Bố tôi... tham ô sao?”

Đồng nghiệp nói: “Số liệu thép phế liệu của nhà máy không khớp, nhiều người có ý kiến không nhỏ về bố cậu. Nhà máy đã tự kiểm tra ba lần, tỉnh cũng đã cử tổ điều tra xuống.”

“Tôi không biết chuyện này...”

“Công ty dùng hóa đơn giả để ăn cắp thép phế liệu, qua nhiều tầng trung gian, đã ôm tiền bỏ trốn rồi. Việc này có liên quan đến bố cậu, nhưng ông ấy đã qua đời, không thể dám chắc do ông ấy làm.”

Đồng nghiệp thở dài, nói: “Những việc này đều xảy ra gần năm Triệu Minh Minh chết, quá trùng hợp thì không còn là trùng hợp!”

“Ừ.”

“Đúng là kỳ lạ.”

Đồng nghiệp nói: “Nói thật, nhà cậu từng bị lục soát và tìm thấy quần áo cá nhân của nạn nhân. Bố cậu bị nghi ngờ có hành vi th@m nhũng, nhưng cảnh sát điều tra lúc đó hoàn toàn không xem xét theo hướng này, thật là kỳ lạ...”

“Thời điểm đó là thời kỳ đặc biệt, có lẽ họ chủ yếu muốn xác định là giết người hay tự sát.”

“Có lẽ vậy.” Đồng nghiệp lại vỗ đùi: “Không đúng, đó là Hàng Tầm! Thám tử thần thánh mà!”

Trong ký ức của Hứa Dã, Hàng Tầm và Hứa Kiến Bang hoàn toàn không quen biết nhau.

Tuy Hàng Tầm không thích nói chuyện nhưng rất hiền hòa, lại là cảnh sát, nên hàng xóm láng giềng thường nhờ ông ấy giúp đỡ, ông giúp được gì đều giúp hết, hầu như tất cả mọi người trong khu đều rất thân thiết với ông ấy.

Hứa Kiến Bang vốn đã không thích nói chuyện, sau khi lên làm giám đốc nhà máy, để tránh hiềm nghi, ông ấy càng thêm khó gần. Còn ông nội anh thì ngày nào cũng lớn tiếng thao thao bất tuyệt bên ngoài, bao trọn tất cả các mối quan hệ giao thiệp của nhà họ Hứa.

Nếu cả hai người họ đều có liên quan đến vụ án Nhện Đen...

Thì lý do là gì? Quan hệ xã giao, lợi ích, công việc, gia đình… chẳng có bất kỳ điểm chung nào, tại sao họ lại hợp tác?

Hứa Dã không thể hiểu nổi.

Thật ra, anh không hiểu rõ bố mình. Khi anh sinh ra, mẹ anh qua đời vì khó sinh, anh được ông nội nuôi lớn. Lúc đó, bố anh đang học ở Bắc Kinh, khi ông ấy về thì anh đã lớn rồi.

Giống như bao mối quan hệ bố con khác, anh và bố chẳng nói chuyện gì nhiều, bố anh lại vô cùng bận rộn, bận đến mức số lần về nhà ăn cơm tối mỗi năm có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Ông nội của Hứa Dã rất tự hào về sự "bận rộn" của bố anh, nghĩ rằng con trai mình có tài nên mới được đất nước trọng dụng, vì thế ông ấy luôn bước đi ưỡn ngực ngẩng cao đầu.

Hứa Dã cũng nghĩ rằng bận rộn là chuyện tốt, ông ấy không về nhà cũng là chuyện tốt.

Cho đến năm anh mười tuổi, trong một lần ngủ quên ngoài sân khi hóng mát, anh loáng thoáng nghe những lời dèm pha của hàng xóm.

"Thằng Hứa Dã nghịch ngợm như thế, Kiến Bang cũng chẳng lo gì."

"Lo cái gì chứ, từ khi mẹ Hứa Dã còn sống, Kiến Bang đã không ưa bà ấy, thằng bé cũng giống y chang mẹ nó, quê mùa thấy rõ!"

Mẹ Hứa Dã và bố anh có hôn ước từ nhỏ, mẹ anh là người ở quê, có người nói bố anh không thích mẹ anh, nên ông ấy cũng không thích anh.

Chuyện nhảm nhí, Hứa Dã nghĩ thầm, rõ ràng bố mình bận!

Vì vậy, anh lén xì hết hơi bánh xe của hai người đó.

Sau này, vì chuyện của anh mà ông nội qua đời.

Sau lễ tang, hai bố con ngồi đối diện nhau, đột nhiên bố anh nói: "Mỗi tháng, bố sẽ về nhà cố định vào ngày mùng 5, ngày đó con đừng về."

Hứa Dã nhìn bố, nghĩ rằng mình đã là đàn ông đầu đội trời chân đạp đất rồi.

Đàn ông đầu đội trời chân đạp đất không thể tùy tiện rơi nước mắt.

Thế là anh dứt khoát không về nhà ngày nào luôn.

Mọi người đều nghĩ anh là đứa trẻ hư, vậy thì anh sẽ hư đến cùng!

Anh bàn bạc với Tôn Béo – đứa chuyên bám vào tàu hỏa – mỗi tháng anh trả cho Tôn Béo bao nhiêu tiền, anh sẽ ở nhà cậu ta.

Nhà Tôn Béo có một đống kẻ tạp nham, tụ tập một đống móc túi, người không có giấy tờ, kẻ đầu cơ tích trữ…

Hứa Dã vốn là đứa trẻ nghịch ngợm trong khu tập thể, cũng không thể chịu nổi cái miệng tục tĩu, lôi thôi và thô lỗ của họ.

Nhưng anh biết, sớm muộn gì mình cũng sẽ quen với điều đó, sẽ trở nên giống họ.

Những lúc như thế, anh lại thấy căm hận Hứa Kiến Bang.

Một người bố lại có thể hoàn toàn không yêu thương, hoàn toàn không tin tưởng con trai mình.

Ông ấy không xứng làm bố.

Sau đó, Hứa Kiến Bang qua đời.

Sau khi ông ấy chết, Hứa Dã quay lại ngôi nhà đó ở, đôi khi nghĩ về ông ấy, anh chỉ nhớ đến việc ông ấy cực kỳ thích sạch sẽ, luôn khử trùng mọi thứ mỗi khi ở nhà.

Đối với anh mà nói, Hứa Kiến Bang giống như một bức tượng, lạnh lẽo, xa cách, anh chưa từng hiểu ông ấy.

Vì thế…

Anh không thể nói rằng anh tin chắc chắn Hứa Kiến Bang không tham ô, cũng không thể nói rằng chắc chắn ông ấy đã tham ô.

Anh bối rối như bất kỳ một cảnh sát mới nhận vụ án nào khác, hoàn toàn không hiểu Hứa Kiến Bang.

Nhưng nói thật, anh không tin Hứa Kiến Bang có thể qua lại với một cô bé chưa thành niên, điều đó quá ghê tởm.

Nếu điều đó là thật, người bố luôn có cổ áo trắng tinh, lạnh lùng, coi anh như một nỗi sỉ nhục...

Mới chính là nỗi nhục lớn nhất trong cuộc đời anh.

...

Vì Trương Thục Phân luôn dùng tình cảm để ràng buộc cô.

Thật ra Hàng Du Ninh không có nhiều khao khát về tình cảm, điều cô yêu thích và khao khát nhất bây giờ là tự do.

Nhưng việc tổn thương một người yêu mình rất nhiều, cô vẫn cảm thấy đau lòng.

Tối hôm nói rõ với Hứa Dã, Hàng Du Ninh đã nói năng lộn xộn kể rất nhiều điều.

"Triệu Minh Minh luôn rất cố gắng, mỗi ngày dù muộn thế nào cũng luyện múa ba lê, chỗ ở của cô ấy rất tồi tàn, nhưng cô ấy luôn muốn sống tốt hơn."

"Thế nhưng cô ấy đã chết, trước khi chết vẫn còn cầu xin hung thủ đừng làm hại bà mình, nhưng bà cô ấy lại hy vọng cô ấy hồn bay phách tán, mãi mãi không được siêu sinh."

"Cô ấy không đáng phải chết trong đêm tối, những cô gái khác cũng vậy, cuộc đời của họ, cuộc đời của gia đình họ, đều bị hủy hoại hoàn toàn."

Cô hiếm khi mở lòng ra như thế, như thể moi trái tim mình ra cho người khác xem, yếu đuối, non nớt và nóng rực.

"Em không thể không điều tra, nghĩ đến việc họ đã chịu đau đớn như thế trước khi chết, còn hung thủ thì vẫn bình yên, không thể như thế được."

Hứa Dã nhìn cô, ngoài vài câu hỏi ban đầu, anh luôn giữ im lặng.

Cô không dám nhìn anh.

Chưa từng có ai quý trọng và đối xử tốt với cô như anh.

Vậy mà cô lại nghi ngờ anh, giấu anh và bí mật tố cáo bố anh.

Cô thấy bản thân thật ghê tởm.

Nhưng nếu được chọn lại một lần nữa, cô vẫn sẽ làm như vậy.

Bởi vô số lần lưỡng lự nghĩ xem có nên nói với Hứa Dã hay không, cô lại nhớ đến Triệu Minh Minh.

Hứa Kiến Bang… chắc hẳn cũng đối xử rất tốt với Triệu Minh Minh.

Vì vậy, cô ta mới lao vào ông ấy như con thiêu thân.

Nhưng cuối cùng, ông ấy lại gián tiếp gi ết chết cô ta.

Vậy rốt cuộc trên đời này có gì đáng tin?

Trong màn nước mắt mờ nhòe, Hứa Dã đứng dậy, lấy thứ gì đó và quay lại, chìa tay về phía cô.

Cô giật mình, né tránh theo phản xạ.

Bàn tay Hứa Dã khựng lại giữa không trung.

Ngay sau đó, anh hơi dùng sức nâng cằm cô lên, lau những vệt nước mắt trên khuôn mặt cô bằng khăn ấm.

Anh cẩn thận và dịu dàng như thể đang chăm chút cho một viên ngọc trai trơn bóng, chỉ cần mạnh tay chút xíu thôi sẽ để lại vết xước.

“Em chưa nghe nói sao? Khóc vào buổi tối sẽ gặp xui xẻo đấy.” Anh nói, nghe rất nhẹ nhàng: “Đừng khóc nữa, đi ngủ thôi.”

Anh không hề bình luận về những gì cô đã làm, chỉ không nhắc đến chuyện ra đi nữa.

Anh vẫn dậy sớm mua bữa sáng, mua thuốc, nấu cơm, pha nước đường đỏ cho cô.

Rất nhiều năm sau, Hàng Du Ninh vẫn nhớ rõ cảm giác đó.

Trái tim anh bị tổn thương nặng nề, nhưng dù rỉ máu đầm đìa, anh vẫn đối xử tốt với cô.

Cô rất sợ.

Cảm xúc mãnh liệt chất chứ hãi hùng ấy chấn động quá đỗi, khiến mọi dây thần kinh của cô run rẩy.

Vậy nên, nhiều năm sau, Hàng Du Ninh cảm thấy mình không còn ngây ngô trong tình yêu nữa, không phải vì trải nghiệm tình d*c, hoàn toàn không phải.

Mà là vì đêm đó, trong ánh đèn như dòng nước, cô ngồi trên sàn, Hứa Dã đứng trước mặt cô, lau sạch mặt, mắt, sống mũi và môi cô từng chút. Ánh mắt anh chăm chú, dịu dàng nhưng lại ẩn chứa sự cuồng nộ muốn nuốt chửng người khác.

Cô thấy sợ, nhưng trong lòng lại bất chợt dấy lên một khao khát kỳ lạ, nhưng cụ thể là gì, cô cũng không biết.

...

Khoảng thời gian đó, cuộc sống chung giữa hai người trở nên đầy gượng gạo.

Hứa Dã đi sớm về muộn, vẫn chia sẻ thông tin với cô như thường, chẳng hạn như, vụ của Hứa Kiến Bang đã được chuyển giao cho bộ phận kinh tế để tiến hành thẩm tra, từ trên xuống dưới đều phải bị kiểm tra kỹ lưỡng. Nhà máy cơ khí đang sa sút, lần này là cơ hội để làm sạch toàn bộ.

Có ý kiến cho rằng công ty đứng sau việc chiếm đoạt tài sản quốc gia là công ty của người Hồng Kông.

Điều này trùng khớp với việc Nhện Đen sửa mặt và đường dây nhập sách từ Hồng Kông.

“Anh nghĩ đây có thể là một vụ giao dịch.” Hứa Dã nói: “Người đó, tạm gọi là người Hồng Kông, muốn chiếm đoạt tài sản quốc gia nên hối lộ Hứa Kiến Bang, yêu cầu của Hứa Kiến Bang là họ phải giúp ông ấy giải quyết rắc rối vì Triệu Minh Minh mang thai.”

“Vì vậy, người Hồng Kông đã phái Nhện Đen đi, rồi sau đó...”

Hai người đồng thời im lặng.

Hàng Du Ninh đang nghĩ, nếu mục đích của người Hồng Kông kia là tiền, vậy tại sao gã lại liên tục bảo Nhện Đen giết người? Đáng lẽ gã phải hành động kín đáo hơn mới phải.

Còn Hứa Dã thì đang nghĩ còn Hàng Tầm thì sao, ông ấy đóng vai trò gì trong chuyện này?

Bữa tối hôm ấy là món thịt xào nấm trắng, tươi ngon vô cùng, nhưng không ai động đũa, dần dần món ăn nguội mất.

Đúng lúc này chuông cửa vang lên.

Hứa Dã mở cửa, trước mặt anh là một người phụ nữ tóc ngắn, phong thái tự tin, dáng người cao ráo, dù đã có tuổi nhưng vẫn rất mạnh mẽ uy nghiêm.

Hứa Dã nói: “Cô là…?”

“Cô Tào của cháu đây, Tào Quốc Tĩnh, còn nhớ cô không?” Bà ta nói: “Bây giờ cô là giám đốc nhà máy cơ khí.”

Hứa Dã thật sự không nhận ra bà ta.

Tào Quốc Tĩnh từng sống ở khu nhà tập thể, chồng bà ta là biên tập viên của một tạp chí văn học, thời ấy hai người được coi là gia đình có thu nhập cao.

Tuy nhiên, họ không có con.

Có lẽ vì lý do này mà sau đó họ ly hôn, cả hai đều dọn đi nơi khác.

Trẻ con thường nhớ người lớn qua các vai trò như mẹ của ai đó, bố của ai đó, vì vậy Hứa Dã không ấn tượng quá nhiều về bà ta.

Anh chỉ biết rằng sau khi Hứa Kiến Bang qua đời, Tào Quốc Tĩnh lên làm giám đốc nhà máy.

Lần thẩm tra này, Tào Quốc Tĩnh làm giám đốc nhà máy, đương nhiên bà ta phải đứng mũi chịu sào.

Hứa Dã cau mày: “Cô tìm cháu có việc gì không?”

“Việc lớn.” Bà ta nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt sáng ngời: “Liên quan đến sống chết, cháu có tiện không?”

Hứa Dã và bà ta nhìn nhau trong chốc lát, cuối cùng anh nghiêng người để bà ta vào nhà.

Nghe nói Tào Quốc Tĩnh đến, Hàng Du Ninh phấn khích đến mức suýt nhảy lên, giống như buồn ngủ mà có người đưa gối vậy!

Cô cố gắng kiềm chế, luống cuống tay chân dọn dẹp bàn ăn và rót cho bà ta một cốc trà.

Không hiểu vì sao, khi nhìn Tào Quốc Tĩnh, cô lại cảm thấy quen mắt như đã gặp ở đâu đó, nhưng hoàn toàn không nhớ ra.

Bình thường, cô rất nhạy cảm với diện mạo của người khác, hiếm khi lại không nhớ nổi như thế này.

Tào Quốc Tĩnh rất xinh đẹp, nhưng giữa lông mày có vẻ u sầu, đó là dáng vẻ của người đã quen với những đả kích của cuộc đời.

Bà ta là chủ một nhà máy, nắm quyền sinh sát của nhiều gia đình, trong thời xưa, có thể gọi bà ta là vua chúa một vùng.

Tào Quốc Tĩnh ngồi trên sofa, im lặng một lúc lâu mới nói: "Đời này, cô chưa từng làm điều gì trái với lương tâm, chỉ có một điều duy nhất cô cảm thấy có lỗi với cháu."

Bà ta ngẩng đầu, nhìn về phía Hứa Dã, nhẹ nhàng nói: “Tại vì cô mà cháu mất bố.”

Mùa đông mười năm trước, tuyết rơi rất lớn.

Tình cảm của bà ta và chồng không tốt, thường xuyên cãi nhau. Mùa đông năm nào đó, tuyết rơi rất lớn, sau một trận cãi vã với chồng, bà ta tức giận tới văn phòng ngủ.

Thời đó, có người trực ở dưới xưởng, nhưng ở khu văn phòng thì ngoài người gác đêm ra không có ai khác.

Hôm đó, Hách Minh Quý gác đêm mà uống rượu say.

Có lẽ cũng vì vậy Hứa Kiến Bang mới to gan hơn.

Tào Quốc Tĩnh bước vào văn phòng, loáng thoáng nghe thấy tiếng nhạc, như tiếng khóc nức nở, cực kỳ quái dị.

Bà ta là người vô thần, càng như vậy, càng muốn tìm hiểu cho rõ ràng.

Bà ta đi theo âm thanh, đến gần văn phòng của Hứa Kiến Bang, nơi đó tối đen nhưng có thể nghe thấy tiếng nhạc giao hưởng.

Tào Quốc Tĩnh nhìn qua khe cửa, thấy một cô gái.

Không, đó không phải là một cô gái, mà là một hồn ma hoặc yêu quái.

Cô ta mặc váy ba lê, làn da trắng trẻo non mềm, như tượng ngọc điêu khắc mà thành, mỗi một tấc đều vô cùng hoàn mỹ.

Cô ta đang nhảy múa, dưới ánh trăng, cô ta nhón mũi chân lên xoay tròn, có lẽ là ba lê, đầy uyển chuyển và sức mạnh, bên cạnh có một chiếc máy hát đ ĩa, âm nhạc phát ra từ đó.

Không phải những thứ thuộc về chủ nghĩa tư bản này đã bị cấm từ lâu rồi sao?

Tào Quốc Tĩnh bị cảnh tượng kỳ quái ấy làm cho chấn động, bà ta đang định đẩy cửa đi vào thì nhìn thấy Hứa Kiến Bang, ông ấy ngồi trên sô pha, mỉm cười nhìn cô gái.

Không biết tối đen như thế, ông ta ta có thể nhìn thấy gì.

Thời đó, mèo mả gà đồng là tội chết, phản ứng đầu tiên của Tào Quốc Tĩnh là muốn báo cảnh sát.

Nhưng bà ta lại có một loại tâm lý kỳ quặc.

Nếu là người khác, chắc chắn bà ta sẽ không ngần ngại mà báo cảnh sát luôn, đây là nơi sản xuất của quốc gia, đâu có thể cho phép những việc đê hèn như vậy xảy ra.

Nhưng người này là Hứa Kiến Bang, họ là "đối thủ chính trị" của nhau, bà ta luôn muốn chiến thắng ông ấy một cách công bằng.

Vì vậy, Tào Quốc Tĩnh không đẩy cửa ra, chỉ ho nhẹ một tiếng rồi rời đi.

Đêm tuyết đó đã trở thành bí mật vĩnh viễn trong lòng Tào Quốc Tĩnh.

Cho đến một ngày, vụ án cô gái múa ba lê bị giết đã gây chấn động cả thành phố.

Cô gái đó mặc trang phục múa, trong bụng đã có một đứa trẻ nhỏ.

Mọi người đều nói rằng cô ta vụng trộm với con trai của giám đốc Hứa và có thai ngoài ý muốn, vì xấu hổ nên đã tự sát.

Chỉ có Tào Quốc Tĩnh biết sự thật không phải vậy.

Bà ta đã nghĩ đến việc đứng ra làm rõ nhưng lại sợ Hứa Kiến Bang sẽ trả thù - một kẻ dám giết người và còn để con trai đứng mũi chịu sào thì có gì không dám làm?

Bà ta đành nuốt chuyện này xuống.

Cho đến một ngày, mâu thuẫn giữa bà ta và Hứa Kiến Bang đã lớn đến mức một mất một còn, đúng lúc đó, bà ta lại bị Hứa Kiến Bang bắt thóp.

Bà ta không cam tâm bị loại khỏi cuộc chơi, nên vào một đêm nào đó, bà ta tìm Hứa Kiến Bang.

Bốn bề vắng lặng, Hứa Kiến Bang lạnh lùng nói: “Đồng chí Tào Quốc Tĩnh, có gì thì nói trong cuộc họp cũng thế thôi.”

Tào Quốc Tĩnh nói: “Cô ấy tên là Minh Minh, biết múa ba lê, vào một hôm nào đó, tôi đã nhìn thấy anh và cô ấy ở trong văn phòng.”

Hứa Kiến Bang vẫn giữ nguyên tư thế xem tài liệu, nhưng ai cũng có thể cảm nhận được không khí bỗng chốc đông cứng lại.

Cả hai đều biết bí mật này có sức nặng như thế nào.

Tào Quốc Tĩnh không cầu xin, cũng không đe dọa, chỉ thận trọng nói thêm: “Chồng tôi đang ở dưới tầng.”

Hứa Kiến Bang không ngẩng đầu lên, đáp: “Được, tôi hiểu rồi.”

...

“Khi đó, tôi chỉ muốn anh ta bảo vệ mình một lần thôi.” Tào Quốc Tĩnh thì thầm: “Tôi đi đến được ngày hôm nay không phải điều dễ dàng.”

Nhưng bà ta không ngờ rằng, ngày hôm sau, ngày tiếp theo nữa, Hứa Kiến Bang không đến làm việc.

Ông ấy đã chết.

Trong nhà máy, thế lực của phe Hứa Kiến Bang nhanh chóng sụp đổ, mọi người cần một người để chủ trì cục diện.

Vì vậy, Tào Quốc Tĩnh từ một "tội thần" trở thành giám đốc nhà máy.

Bà ta đã giữ vị trí này suốt mười năm.

Bà ta cũng sống trong những cơn ác mộng suốt mười năm trời.

Căn phòng chìm vào sự im lặng chết chóc, một lúc lâu sau, Hứa Dã mới lên tiếng: “Cô nên nói những điều này với cảnh sát.”

“Phải, hôm nay tôi nghe tin điều tra lại, biết chắc là tôi phải nói ra rồi.”

Tào Quốc Tĩnh nói: “So với việc cháu biết chuyện này từ cảnh sát, cô muốn tự mình nói với cháu và xin lỗi cháu.”

“Không cần thiết.” Hứa Dã lạnh lùng nói: “Từ nay đừng tìm đến cháu nữa, cháu sẽ không trách cô, cũng sẽ không an ủi để lương tâm cô được thanh thản.”

Nói xong, anh đứng dậy tiễn khách, Hàng Du Ninh cũng đứng dậy theo.

Cô vẫn còn rất nhiều điều muốn hỏi Tào Quốc Tĩnh, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu.

Mắt của Tào Quốc Tĩnh ươn ướt, bà ta cố nén lại, đứng dậy khẽ cúi chào rồi quay người bước đi.

“À!”

Bà ta chợt nhớ ra điều gì, quay lại nói với Hứa Dã: “Khi vụ án vừa xảy ra, cô sợ bố cháu là hung thủ thật nên không dám tố giác ông ấy. Cô đã viết một lá thư nặc danh gửi cho cảnh sát hình sự lúc đó…”

Hứa Dã sững sờ, Hàng Du Ninh bên cạnh cũng ngỡ ngàng.

Cô hỏi: “Là cảnh sát nào vậy?”

Đương nhiên Tào Quốc Tĩnh nghĩ Hàng Du Ninh là vợ của Hứa Dã, bà ta bèn đáp: “Là cảnh sát ở khu của chúng ta, tên là Hàng Tầm.”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com