Tiền Bối Xin Hãy Uống Thuốc

Chương 22



Cậu ta thấy tôi không có ý định nhúc nhích, quay mặt sang nói với Mễ Nghiên: "Tiểu Mễ, em đợi chút, anh muốn nói riêng với Tiểu Mộ vài câu."

 

"Ồ." Mễ Nghiên ngây ngốc nhìn cậu ta.

 

Tôi nháy mắt ra hiệu với Mễ Nghiên, bảo cậu ấy cứu tôi, nhưng Tiểu Mễ vẫn không có phản ứng gì.

 

Giờ khắc này, cuối cùng tôi đã hiểu ý nghĩa sâu xa của câu "đồng đội ngu như heo".

 

Cố Khiêm Chi đường hoàng khoác vai tôi, kéo tôi sang một bên hành lang.

 

Tới chỗ cuối, tôi gạt tay cậu ta ra, hắng giọng, nghiêm túc nhìn cậu ta: "Sao thế? Tìm tôi có chuyện gì không? Tôi rất bận."

 

"Em vội cái gì?" Cậu ta hỏi ngược lại, "Vừa nãy anh đang tắm, đột nhiên..."

 

"Tôi không nhìn thấy gì cả." Tôi ngắt lời cậu ta, vội vàng giải thích.

 

"Em nói cái gì?"

 

"Tôi nói, tôi không nhìn thấy gì cả." Tôi nâng cao giọng, nghiêm mặt, vẻ mặt kiên định lặp lại.

 

"Anh có hỏi em nhìn thấy cái gì đâu." Đôi mắt sáng ngời của Cố Khiêm Chi nhìn tôi chằm chằm, dáng vẻ thản nhiên như không có chuyện gì.

 

Vậy cậu tìm tôi tới làm gì? Tôi hậm hực định đi, cậu ta lại đột nhiên hỏi: "Đẹp không?"

 

"Đẹp!"

 

"Đẹp?" Cậu ta nhếch mép cười, hứng thú nhìn tôi.

 

Trời ơi, thật là hối hận xanh cả ruột, sao tôi lại buột miệng nói "đẹp" chứ? Vấn đề là tôi còn chưa nhìn rõ, sao có thể không có trách nhiệm nói đẹp chứ? "Ý tôi là..." Tôi ho khan vài tiếng, ấp úng giải thích, "Cậu đẹp trai, không đúng, cậu thật ra cũng không đẹp trai lắm..." Thật là càng giải thích càng tệ! Tôi sốt ruột giậm chân, Cố Khiêm Chi lại vẫn giữ nụ cười nhìn tôi.

 

"Cười cái gì mà cười!" Tôi vừa chột dạ vừa hoảng loạn, gồng mình làm ra vẻ bình tĩnh.

 

"Bất ngờ hôm nay..." Cậu ta dừng một chút, sau đó ghé sát tai tôi nói, "Thật sự khiến anh sợ hết hồn!"

 

"..."

 

Cậu ta xoay người bỏ đi, trong khoảnh khắc đó tôi vỗ mạnh vào trán mình, hận không thể cắn lưỡi tự tử ngay tại chỗ.

 

Ai ngờ, người đàn ông phía trước còn để lại một câu: "Anh đi ăn đồ ăn khuya đây."

 

Cố Khiêm Chi thật là quá vô liêm sỉ, bị người ta nhìn sạch rồi mà còn ăn được đồ ăn khuya!

 

Đêm đó, tôi mơ cả đêm, trong mơ luân phiên xuất hiện cô gái mặc đồ bơi trong cuốn tạp chí của Tư Minh Húc và Cố Khiêm Chi lúc mới tắm xong.

 

Mãi đến sáng hôm sau, tôi, Mễ Nghiên và Đại Kiều, Tiểu Kiều cùng nhau ăn sáng, tôi vẫn còn trong trạng thái hồn xiêu phách lạc. Lúc này, TV trong nhà ăn đang phát quảng cáo nước ngọt Người Cá do Cố Khiêm Chi đóng.

 

Tôi vùi đầu, trong lòng không hiểu sao lại chột dạ không dám xem.