Tiền Bối Xin Hãy Uống Thuốc

Chương 29



  
  Tôi gật đầu, tỏ ý mình có thể. Anh ấy cong môi cười, tạm biệt tôi. Nhìn anh ấy đi xa, tôi lại không kịp hỏi tên anh ấy. Mãi đến sau này, trong một buổi tranh biện dành cho sinh viên, tôi lại gặp anh ấy, chỉ có điều anh ấy ngồi trên ghế tuyển thủ, còn tôi thì ngồi dưới ghế khán giả.

  

  Anh ấy ngồi trên ghế tuyển thủ, ánh mắt sáng ngời, miệng lưỡi lưu loát, dáng vẻ tự tin, chắc thắng ấy khiến tôi không khỏi rung động. Tiếc là khoảng cách giữa tôi và anh ấy không chỉ là khoảng cách giữa ghế tuyển thủ và ghế khán giả, lúc đó anh ấy đã là nhân vật nổi tiếng tỏa sáng trong trường, còn tôi chỉ là một trong số rất nhiều nữ sinh bình thường nhất. Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng một ngày nào đó mình có thể quen biết anh ấy, hơn nữa còn gần gũi đến vậy? Cảm giác lúc đó sau khi ủ men vẫn giữ nguyên nhiệt độ, bảo tôi làm sao có thể không trân trọng từng cơ hội được ở bên Tư Minh Húc chứ?

  

  Cuối cùng Mễ Nghiên vẫn đi trước. Một lúc sau, mưa rốt cuộc cũng rơi xuống, ban đầu chỉ là mưa nhỏ, đến cuối cùng càng lúc càng nặng hạt, biến thành mưa xối xả. Đúng lúc này, Cố Khiêm Chi gọi điện cho tôi.

  

  “Alo, Tiểu Mộ, cậu đang ở đâu thế?”

  

  “Tớ vẫn đang ở bãi biển Hải Tân.”

  

  “Sao cậu còn chưa về?”

  

  “Tớ đang đợi các cậu mà!” Tiếng mưa quá lớn, tôi chỉ có thể gào lên.

  

  “Cậu mau về đi, bọn tớ…”

  

  Đúng lúc này, điện thoại của tôi kêu tít tít mấy tiếng, tôi còn chưa kịp nghe rõ Cố Khiêm Chi nói gì ở phía sau thì đã tự động tắt máy. Tôi không cam tâm ấn mấy lần nút nguồn, nhưng điện thoại vẫn không có phản ứng gì.

  

  Tôi chán nản kéo vành mũ, bước đi trên bãi cát, cơn mưa xối xả khiến tôi đi lại khó khăn. Đúng lúc này, tôi bước hụt một bước, loạng choạng, cả người ngã nhào xuống bãi cát, ngã đến mức mặt mũi, toàn thân dính đầy cát. Tôi gắng sức bò dậy, trên lông mi dính những hạt mưa mỏng và hạt cát, vừa đưa tay lên định phủi đi, không ngờ đầu nặng trĩu, trước mắt tối sầm lại…

  

  Khi tỉnh lại, bố Cố đang ngồi bên giường gọt táo. Ông ấy gọt vỏ xong, không nhịn được cắn một miếng thật mạnh, thỏa mãn nói: “Ừm, ngọt lắm.”

  

  Tôi ngồi dậy, nhìn ông ấy. Ông ấy một tay đỡ gối cho tôi, một tay đưa quả táo qua, đắc ý nói: “Bố vừa nếm thử rồi, rất ngọt.”

  

  Hết cách, bố Cố luôn có thói quen này, thích cắn một miếng táo đã gọt vỏ, sau đó nói với tôi rất ngọt.

  

  Tôi nhận lấy cắn mấy miếng, tò mò hỏi: “Bố, sao bố lại ở đây?”

  

  Bố Cố ngẩng đầu nhìn tôi một cái rồi nói: “Bố tưởng con sẽ hỏi, sao con lại ở đây chứ.”