Tiền Bối Xin Hãy Uống Thuốc

Chương 30



  Vấn đề này, thật ra tôi cũng không thể giải đáp được, nhưng dựa vào việc hiện tại tôi đang nằm ở phòng bệnh mà suy đoán, chắc chắn tôi đã ngủ quên trên bãi biển.

  

  Tôi nhìn xung quanh, xác định Trần Bảo Di không có ở đây, khẽ hỏi: “Bố không nói với mẹ chứ ạ?”

  

  “Vẫn chưa. Nhưng nếu con không tỉnh lại sau một phút nữa, bố định sẽ thông báo cho mẹ con rồi.” Ông ấy dừng một lát, lại nói, “Nếu bà ấy mà biết, con cứ đợi về nhà lấy chồng đi, bà ấy chắc chắn sẽ không cho con đi học nữa đâu.”

  

  Tính cách của dì Bảo Di tôi quá hiểu, rất hay chuyện bé xé ra to, dì ấy tuyệt đối có thể vì chứng ngủ rũ của tôi mà bắt tôi nghỉ học về nhà bầu bạn với dì ấy.

  

  “Khiêm Chi nói, con muốn hẹn hò với một nam sinh, nên mới đội mưa lang thang ở bãi biển Hải Tân?” Đôi mắt đen láy của bố Cố tinh quái nhìn tôi.

  

  Cố Khiêm Chi thật là nhiều chuyện, cái gì cũng nói với bố Cố.

  

  “Không phải, bố đừng nghe Cố Khiêm Chi nói bậy.” Tôi phản bác, không quên: “Bố, không phải tại Cố Khiêm Chi thất hẹn sao, nếu không con sẽ không bị ngất đâu.”

  

  Đằng nào cũng đã  anh ta rồi, vậy tôi không ngại nói thêm vài câu nữa. Tôi tỏ vẻ bất bình, đầy bụng oán giận: “Hơn nữa anh ta còn hay bắt nạt con ở trường. Lần sau gặp chú Kiến Quốc, con phải với chú mới được.”

  

  Cố Kiến Quốc là bố của Cố Khiêm Chi, kém bố Cố hai tuổi. Nói thêm, bố Cố tên là Cố Kiến Quân.

  

  Hai cái tên có duyên đến vậy, khiến tôi từng có lúc nghi ngờ họ là anh em thất lạc nhiều năm.

  

  “Là vậy sao?”

  

  “Vâng ạ!”