Không khí đang rất căng thẳng, mọi người cũng không định đứng im đó chờ bị giết, vậy nên chuẩn bị sẵn sàng nổ súng.
Chỉ là lời nói đột ngột vang lên khiến cho mọi người hết sức kinh ngạc, vậy nên lập tức quay lại xem ai là người nói ra lời đó.
Người vừa nói chính là Lê Ngọc, đội viên nữ duy nhất trong đội ngũ trước đó của Dương Tuấn.
Thấy được người nói là Lê Ngọc, phản ứng của mọi người cũng không giống nhau.
Đa số trong đám người biểu hiện trên mặt là nghi vấn, bọn họ không hiểu vì sao Lê Ngọc lại nói như vậy.
Vũ Cương lập tức mở miệng hỏi:
"Lê Ngọc, cô nói như vậy là có ý gì?"
Vũ Cương đây là đang đại diện hơn phân nửa số người hỏi ra nghi vấn của mình.
Trong khi đó, non nửa người còn lại cũng không có nghi vấn giống vậy. Bọn họ chính là những người trước đó ở trong đội ngũ của Dương Tuấn, cũng bao gồm cả Dương Tuấn.
Khi phát hiện người nói là Lê Ngọc, bọn họ lập tức tin tưởng, không một chút nghi ngờ.
Cũng không phải là vì tình cảm chiến hữu của bọn họ tốt bao nhiêu.
Tình cảm chiến hữu giữa bọn họ mặc dù tốt, nhưng còn chưa tốt đến mức vô điều kiện tin tưởng lẫn nhau như vậy.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là ở bản thân của Lê Ngọc.
Người ngoài không hiểu rõ có lẽ chỉ biết Lê Ngọc là một tay xạ thủ cực kỳ xuất sắc.
Nhưng ngoại trừ người quen thuộc, những người khác cũng không biết, tài bắn súng của Lê Ngọc phần lớn cũng là dựa vào đôi mắt của cô ấy.
Đôi mắt này của cô ấy cũng không bình thường, có thể nói là chúng có được công năng đặc dị.
Từ nhỏ Lê Ngọc đã có thị lực hơn người, không chỉ thấy được rất xa, mắt của cô ấy còn có thể thấy được cả những chi tiết rất nhỏ.
Nhưng cái đó còn tính là thông thường, dù sao cũng chỉ tính được là thị lực đặc biệt tốt mà thôi.
Nhưng đôi mắt này của cô ấy còn như là có thể nhìn thấu được lòng người. Ít nhất thì người khác nói thật hay nói dối cô ấy cũng đều có thể phân biệt được ra.
Đồng đội âm thầm gọi cô ấy là máy phát hiện nói dối.
Chỉ là Lê Ngọc vẫn luôn lấy cớ là mình có thể thấy rõ từng chi tiết trên khuôn mặt, vậy nên có thể phán đoán ra những biểu lộ mà người ta che giấu. Cũng chưa từng thừa nhận mình có thể nhìn thấu được lòng người.
Nhưng xưa nay Dương Tuấn vẫn luôn cảm thấy sự thật cũng không phải như vậy.
Anh ta luôn rất tự tin về khả năng diễn xuất của mình, anh ta cảm thấy mình diễn kỹ cũng không có để lộ một chút sơ hở nào, thế nhưng vẫn là bị Lê Ngọc phát hiện.
Cũng vì vậy mà Dương Tuấn vẫn luôn coi Lê Ngọc là khắc tinh của mình.
Hầu hết đội ngũ của bọn họ cũng là đến từ cùng một quốc gia, trong đó Dương Tuấn và Lê Ngọc vốn dĩ là cùng được đào tạo ra từ một nơi, cũng nhiều lần từng hợp tác.
Trước mặt Lê Ngọc, Dương Tuấn căn bản không có đất diễn, đã thế ngay cả về mặt gia cảnh, cái mà Dương Tuấn vẫn luôn tự hào cũng bị Lê Ngọc đè ép một đầu.
Bởi vì trong nước, gia đình Lê Ngọc là rất có quyền lực, chỉ nói bố của Lê Ngọc chính là bộ trưởng bộ quốc phòng, đủ để Dương Tuấn cảm thấy thua kém.
Anh ta làm đội trưởng của Lê Ngọc căn bản là vì Lê Ngọc không có hứng thú, bằng không cũng không tới lượt anh ta.
Tiếng nói của Lê Ngọc trong đội ngũ xưa nay đều rất có trọng lượng.
Đối với bọn họ mà nói, một khi Lê Ngọc đã mở lời, vậy khẳng định là chính xác.
Cả đám người lập tức quay đầu trở lại, vẻ mặt hết sức phức tạp nhìn Hoàng Quốc Thái.
Kể cả Dương Tuấn, tổng cộng chín người, về cơ bản thì hết sức ngạc nhiên, tò mò nhìn Hoàng Quốc Thái, bọn họ không nghĩ tới, đứa trẻ trước mặt này lại thật sự là Hoàng Quốc Thái.
Mà Lê Ngọc nghe Vũ Cương nghi ngờ hỏi thì một lần nữa lặp lại:
"Cậu ta cũng không phải là đang diễn kịch!
Cậu ta nói đều là thật lòng, cũng không phải là nói dối.
Cậu ta thật sự là Hoàng Quốc Thái!"
Bọn họ nghe thấy vậy cũng vẫn không vừa lòng.
Lúc này, một người phụ nữ khác trong đội đi ra chất vấn Lê Ngọc.
Người phụ nữ này tên là Diễm Tinh, ước chừng hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi, trước đó là đội viên trong đội ngũ của Vi Diệu.
Diễm Tinh và Lê Ngọc đều rất xinh đẹp, nhưng khí chất hoàn toàn khác biệt.
Lê Ngọc rất lạnh lùng, trong khi Diễm Tinh lại hết sức nóng bỏng. Nóng từ tính cách cho đến ngoại hình.
Nhưng người ta có câu: "trong nóng ngoài lạnh" và "ngoài nóng trong lạnh" chính là để chỉ hai người này.
Lê Ngọc bên trong còn ấm áp chút, chứ Diễm Tinh thì khẳng định là bản chất rất là lạnh lùng.
Diễm Tinh còn có biệt danh là góa phụ đen, bình thường có thể phóng khoáng, nóng bỏng, nhưng lúc ra tay thì lạnh lùng vô tình.
Không biết bao nhiêu đàn ông bị vẻ ngoài của cô ấy lừa gạt, cuối cùng chết cũng không hiểu vì sao.
Hai người phụ nữ này từ khi gặp nhau ở căn cứ Liệt thiên thì đã bắt đầu ẩn ẩn lẫn nhau cạnh tranh.
Về cơ bản thì chính là Diễm Tinh chủ động gợi lên, mặc dù cũng chưa đụng độ trực tiếp khi nào, nhưng chỉ cần ở gần là chẳng khác nào băng và hoả, khí thế liên tục giao phong.
Chỉ thấy Diễm Tinh cười tủm tỉm hỏi:
"Lê Ngọc muội muội, chúng ta đương nhiên là hiểu muội nói vậy là có ý gì.
Chỉ là, không biết vì sao muội lại có thể khẳng định được như thế???"
Lê Ngọc thấy vậy thì ánh mắt sắc bén hơi liếc nhìn một chút về phía Diễm Tinh, nhưng cũng không nói gì.
Cảm giác như là khinh thường không muốn trả lời Diễm Tinh như vậy.
Mà Diễm Tinh thấy phản ứng của Lê Ngọc như thế cũng không hề tỏ ra tức giận, chỉ là nụ cười trên mặt càng sâu.
Đám người xung quanh cảm giác tình huống có chút không ổn, như là sắp có chiến tranh nổ ra.
Bây giờ chính là tình huống gì, làm sao có thể để chiến tranh nội bộ nổ ra được.
Vũ Cương nhanh chóng mở miệng hòa hoãn không khí:
"Lê Ngọc, thực ra chúng tôi cũng rất muốn biết, cô là như thế nào có thể khẳng định được chuyện đó?"
Mà bên này, thấy tình huống như vậy, Dương Tuấn cũng không có tâm trạng tiếp tục nhìn Hoàng Quốc Thái, quay lại giúp Lê Ngọc giải thích:
"Đó là năng lực đặc biệt của cô ấy, mọi người cũng không cần phải nghi ngờ, cô ấy đã nói thế, thì khẳng định tên này chính là Hoàng Quốc Thái không thể nghi ngờ được!!!"
Lê Ngọc lúc này mới mở miệng, cô biết, những người khác cũng không quá hiểu biết về mình, vậy nên cũng không thể trách bọn họ còn có nghi ngờ.
Chỉ là bởi vì tính cách, vậy nên lời giải thích của Lê Ngọc cũng rất là trực tiếp.
"Tôi từng chiến đấu cùng Hoàng Quốc Thái, nét mặt này đúng là Hoàng Quốc Thái không sai!
Biểu lộ của cậu ta mặc dù có chút trêu cợt, nhưng không có dối trá."
Nói thật, lời giải thích như vậy cũng chẳng khác nào không giải thích, khó lòng mà thuyết phục được người khác.
Còn may là Dương Tuấn đã mở lời, dù sao bây giờ anh ta chính là người phụ trách của đội, lời nói vẫn là có trọng lượng.
Cho dù trong lòng mọi người cũng chưa chắc đã tin tưởng hoàn toàn, nhưng cũng đã chấp nhận sự thật này.
Về phần Diễm Tinh, mặc dù luôn luôn coi Lê Ngọc là đối thủ, nhưng người ta có câu, người hiểu ta nhất chính là đối thủ của ta.
Bọn họ thực ra còn chưa tới mức đó, nhưng Diễm Tinh vẫn là phần nào có hiểu biết về Lê Ngọc.
Diễm Tinh biết, kiểu người như Lê Ngọc bình thường không nói thì thôi, khi nói ra chắc chắn là sẽ không nói nhảm.
Vừa rồi nhảy ra chất vấn cũng chỉ là bản thân không phục lắm, hoặc giả là vì không ưa thích Lê Ngọc biểu hiện.
Cảm giác như lời nói của Lê Ngọc rất có trọng lượng như vậy, chỉ cần mở miệng thì tất cả bọn họ đều phải vô điều kiện tin tưởng.
Nhưng bây giờ Dương Tuấn cũng đã lên tiếng giải thích, mọi người cũng đều chấp nhận tin tưởng, Diễm Tinh cũng không cần tiếp tục cùng Lê Ngọc không qua được.
Diễm Tinh có thể đứng ở đây chứng tỏ cũng không phải người phụ nữ bình thường, so với Dương Tuấn diễn kỹ cũng không kém chút nào, rất là biết phân tấc, sẽ không làm ra hành động không có não.
Diễm Tinh rất biết nhìn nhận tình huống, biết mình cần làm ra hành động gì thì mới có lợi.
Đương nhiên, lúc này cùng Lê Ngọc tranh chấp chắc chắn là không có lợi lộc gì.
Thay vào đó, hiện tại ở nơi này, Diễm Tinh nhìn thấy một thứ đối với mình chắc chắn là có lợi thật lớn. Nói chuẩn xác hơn cũng không phải một thứ, mà là một người.
Nói thật, từ lúc nghe tin Hoàng Quốc Thái từ thế giới này sống sót trở về, Diễm Tinh đã bắt đầu chú ý tới hắn.
Chỉ là, suốt thời gian Hoàng Quốc Thái ở trong căn cứ, Diễm Tinh cũng không có cơ hội có thể tiếp xúc với hắn.
Bây giờ không ngờ lại có thể gặp được ở đây.
Nếu như đúng như Lê Ngọc nói, tất cả những gì người trước mặt này nói đều là sự thật, vậy chẳng phải người trước mặt này không chỉ là Hoàng Quốc Thái.
Những biểu hiện của cậu ta cho thấy, cậu ta đây là không chỉ sống sót, mà còn thành công tiến hóa, trẻ ra không nói, sức mạnh còn tăng mạnh.
Không nhìn thấy cậu ta như thế nào hành hạ con nhện quái đó sao.
Nếu như có thể cùng Hoàng Quốc Thái tạo lập mối quan hệ, không nói tới cái khác, chỉ cần có thể học tập được một chút kinh nghiệm của cậu ta, vậy bản thân nhất định có thể bớt đi rất nhiều nguy hiểm.
Diễm Tinh không do dự, bước nhẹ nhàng tiến về phía Hoàng Quốc Thái.
Sau khi đi đến trước mặt Hoàng Quốc Thái, Diễm Tinh hơi cúi người xuống, để lộ ra khe rãnh sâu thẳm trước ngực.
Diễm Tinh lập tức nâng tay lên che, nhưng cũng không phải là che đi phong cảnh trước ngực, mà là che miệng cười, hỏi:
" Khanh khách! Tiểu đệ đệ thật sự là Hoàng Quốc Thái sao?
Tỷ tỷ hâm mộ ngươi đã lâu, không nghĩ tới bây giờ mới có thể gặp được đệ đệ.
Chỉ là không nghĩ tới, đệ đệ lại biến thành bộ dáng tiểu chính thái như này.
Nhưng không sao, tỷ tỷ thực ra... càng thêm ưa thích tiểu chính thái!
Trước đó còn có e ngại phạm pháp, bây giờ hẳn là không cần phải e ngại vấn đề đó, dù sao đệ đệ cũng đã đủ tuổi rồi, đúng không?!!"
Từ lúc Lê Ngọc lên tiếng, Thái liền bắt đầu chú ý phản ứng của mọi người.
Việc Lê Ngọc phát biểu như vậy, hắn cũng không phải rất là ngạc nhiên, bởi vì ngay từ đầu, hắn cũng đã phát hiện Lê Ngọc suy nghĩ khác với mọi người.
Lúc đầu mặc dù hắn rất là nghi hoặc, không hiểu vì sao Lê Ngọc lại có thể biết được như vậy, thậm chí hắn còn cảm thấy, cô ấy cũng giống như mình, có được khả năng nghe thấy tiếng lòng của người khác.
Nhưng nghĩ lại, khả năng không quá lớn, nhưng hắn cảm thấy, rất có thể Lê Ngọc cũng sở hữu một năng lực đặc thù nào đó, chỉ là còn không có thức tỉnh hoàn toàn giống như hắn.
Rất có thể Lê Ngọc chính là người giống như giáo sư Nghĩa nói, sở hữu siêu năng lực, nhưng chưa được mở ra hoàn toàn.
Chú ý thấy ánh mắt của Lê Ngọc luôn chăm chú nhìn hắn, như thể đang thăm dò, Thái có chín thành khẳng định, năng lực của Lê Ngọc chính là nằm trên đôi mắt của cô ấy.
Ban đầu Thái còn muốn nhìn xem, Lê Ngọc là dùng cái gì để thuyết phục những người khác.
Nhưng không nghĩ tới, lại có một đám người lập tức tin tưởng.
Cũng không phải chỉ là bề ngoài diễn kịch, mà là chân chính tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Cảm giác như trong lòng bọn họ, lời nói của Lê Ngọc chính là chân lý vậy, một khi đã nói khẳng định không thể sai được.
Đã thế, trong số những người đó còn có Dương Tuấn, người trước đó còn tự nhủ trong lòng, dù như thế nào cũng không thể tin hắn là Hoàng Quốc Thái, nhưng bây giờ thậm chí lại là người tin tưởng nhất.
Ngoại trừ trong đầu sinh ra suy nghĩ, không biết phải làm thế nào ra, anh ta cũng không còn một chút vướng mắc nào khác.
Những người còn lại không nghi ngờ lời nói của Lê Ngọc cũng đều là người mà Thái quen biết, chính là người trong đội ngũ của Lê Ngọc trước đó.
Điều này khiến cho Thái suy đoán, hẳn là những người này có hiểu biết về năng lực của Lê Ngọc.
Trong khi đó, những người còn lại vẫn còn chưa thể tin tưởng được lời Lê Ngọc nói.
Mặc dù nghi vấn ở trong lòng bọn họ nhiều ít khác nhau, nhưng sự tỉnh táo trong lòng khiến cho bọn họ có thể bình tĩnh tìm hiểu nguyên nhân, khiến cho Lê Ngọc nói ra như vậy.
Chờ khi Diễm Tinh đứng ra chất vấn, Thái bắt đầu cảm thấy có hứng thú với người phụ nữ này.
Nguyên nhân rất đơn giản, cũng không phải là vì cô ấy xinh đẹp, hấp dẫn.
Mặc dù không phản đối được, Diễm Tinh còn thật sự là hấp dẫn, gương mặt xinh đẹp, dáng người nảy lửa. Đối với đa số đàn ông mà nói, khẳng định cảm thấy Diễm Tinh hấp dẫn hơn Lê Ngọc.
Nhưng, cái mà Thái cảm thấy hứng thú đó là, người phụ nữ này còn thật sự là khác thường. Có thể nói là trong ngoài bất nhất.
Hắn để ý, mặc dù ngoại trừ chín người trong đội Dương Tuấn ra, tất cả những người còn lại trong lòng cũng ít nhiều có sự nghi ngờ đối với lời nói của Lê Ngọc.
Nhưng, sự nghi ngờ ở trong lòng Diễm Tinh chính là thấp nhất trong đám người.
Thế mà, không nghĩ tới, Diễm Tinh lại rất hăng hái nhảy ra chất vấn, thậm chí còn tỏ ra vẻ rất ngờ vực, thực sự là có chút kỳ quái.
Nhưng nhìn phản ứng của mọi người, Thái cuối cùng cũng có thể hiểu được, hóa ra là hai người này không được hợp nhau lắm.
Còn vì sao Diễm Tinh trong lòng lại không có bao nhiêu nghi ngờ lời nói của Lê Ngọc, khả năng chính là do đối đầu với nhau quen thuộc nên có hiểu biết lẫn nhau đi.
Vốn dĩ, trước đó Thái mặc dù biết còn có Lê Ngọc không nghi ngờ lời nói của bản thân, nhưng hắn cũng không có hi vọng gì vào việc Lê Ngọc có thể giúp mình chứng minh.
Bởi vì ngay cả bản thân mình cũng không có cách gì để chứng minh, không có cách gì làm cho đám cứng đầu tự cho là đúng như Dương Tuấn tin tưởng bản thân, huống hồ gì là Lê Ngọc.
Không có nghĩ tới, bản thân nói một đống, cũng lại không hữu dụng bằng Lê Ngọc nói vài câu mà theo hắn là chẳng có chút sức thuyết phục nào.
Mặc dù đám người còn chưa có hoàn toàn chắc chắn tin tưởng hắn thật sự là Hoàng Quốc Thái, nhưng trong lòng bọn họ cũng không ai có ý tưởng làm loạn.
Hắn cũng không cần phải yêu cầu bọn họ phải tin tưởng, nói thật họ có tin tưởng hay không, đối với hắn mà nói, chẳng có chút ý nghĩa nào.
Hắn cũng chỉ yêu cầu đám người này đừng tìm phiền toái cho mình là được.
Như vậy, hắn là có thể yên ổn quay trở lại căn cứ.
Cũng chỉ cần có thể thuận lợi trở lại căn cứ, cho dù bọn họ có nghi ngờ hay không cũng chẳng còn quan trọng nữa.
Sau khi phối hợp với giáo sư bọn họ làm một chút nghiên cứu, mọi chuyện đều không còn là vấn đề.
Nhưng đột nhiên phong hồi lộ chuyển, không cần phải làm ra cái lựa chọn mà mình không quá mong muốn kia, Thái trong lòng hết sức vui vẻ.
Mặc dù hắn tương đối hướng nội, cũng không có người nào cần quan tâm, đã thế lại tương đối ưa thích phiêu lưu mạo hiểm. Nhưng, dù sao cũng là người hiện đại, quen thuộc cuộc sống trong xã hội loài người, vẫn là muốn có nơi quy tụ.
Cho dù có chịu đựng cô tịch tốt thế nào, hắn cũng muốn có nơi để giải tỏa tâm lý, thỉnh thoảng cũng cần có người giao lưu.
Hắn cảm thấy, một thời gian làm người rừng còn được, chứ vĩnh viễn làm người rừng chỉ sợ hắn sẽ biến thành một đầu dã thú mất.
Đang vui vẻ trong lòng như vậy, Thái đột nhiên phát hiện có người đối với mình nổi lên tâm tư.
Giật mình lấy lại tinh thần, Thái thấy được Diễm Tinh đang hướng về phía mình đi tới.