Cho tới khi Diễm Tinh bước đến trước mặt, Thái vẫn đang trong trạng thái sững sờ, cũng không hề nói cái gì.
Nhìn thân hình xinh đẹp, nóng bỏng trước mặt, lại nghe lời nói của Diễm Tinh, lại có mùi thơm quanh quẩn chóp mũi, mặt Thái không tự chủ được, trở nên đỏ bừng.
Trong lòng Thái lúc này cũng rất là lúng túng.
Nói thật, đây chính là lần đầu tiên có một cô gái xinh đẹp như vậy lại gần bắt chuyện với hắn.
Dù sao, bản thân Thái trước đây có thể nói là hội tụ tất cả các khuyết điểm của một thằng con trai trong mắt phái nữ, bao gồm không có tiền, không có ngoại hình, không có bản lĩnh, đã thế lại còn không biết ăn nói nữa, vậy nên không có đứa con gái nào bén mảng lại gần hắn, đừng nói là một tỷ tỷ xinh đẹp như này.
Chỉ là, hắn đỏ mặt, lúng túng cũng không hoàn toàn là do nguyên nhân này, mà nguyên nhân chủ yếu chính là do suy nghĩ trong đầu của Diễm Tinh.
Nói thật, suy nghĩ rất là trắng trợn, trắng trợn khiến hắn cảm thấy rất là xấu hổ.
Hắn còn không nghĩ tới người phụ nữ xinh đẹp phóng khoáng trước mặt này lại thật sự như là cô ấy nói, ưa thích loại hình tiểu chính thái.
Má nó, khẩu vị thật là nặng!!!
Hắn còn tưởng, kiểu phụ nữ tính cách mạnh mẽ như đám nữ binh này hẳn là phải ưa thích đám chiến binh mạnh mẽ, thân hình lực lưỡng như là Vũ Cương hoặc là Long Chiến mới đúng chứ.
Không thì cho dù khẩu vị có nặng một chút thì cùng lắm cũng là ưa thích kiểu "hồng hài nhi", nhỏ tuổi hơn mình một chút là được rồi.
Ai ngờ bà chị này sở thích như vậy nặng, muốn chơi thật sự hồng hài nhi.
Đã thế trong đầu như là không thể tự kiềm chế, trước đó còn có suy nghĩ làm tốt quan hệ với hắn, từ đó tìm kiếm lợi ích, thế mà vừa lại gần hắn, trong đầu lại không ngừng hiện lên những suy nghĩ kỳ quái, khiến hắn thật sự là khó mà gánh chịu nổi.
Thật sự là có thể nghe thấy ý nghĩ của người khác cũng chưa hẳn là chuyện tốt.
Thấy biểu hiện của hắn, Diễm Tinh như là thấy được cái gì rất hấp dẫn bộ dáng, lập tức giơ tay lên vuốt má của hắn, sau đó buông lời trêu chọc:
"Khanh khách! Khanh khách! Tiểu đệ đệ, mặt làm sao lại đỏ như vậy nà!!!
Có phải hay không chưa có gần gũi với phụ nữ qua?
Thực ra tỷ tỷ cũng chưa có gần gũi qua nam nhân, hay là sau khi trở về, hai chúng ta cùng nhau gần gũi, gần gũi một chút!!!"
Thái thật sự là nhịn không nổi, vội hất tay của Diễm Tinh ra khỏi mặt mình, cố tỏ ra lạnh lùng nói:
"Dám có ý đồ xấu với tôi, chị đây là không biết chữ "Chết" viết như thế nào!!!"
Diễm Tinh thấy thế thì sững sờ, cứng đờ tại chỗ. Ngay sau đó lại chợt cười lên, tiếp tục buông lời trêu ghẹo:
" Khanh khách! Khanh khách! Tiểu đệ đệ đây là thế nào? Xấu hổ sao?
Thực ra nhìn khuôn mặt đệ đệ tức giận lại càng dễ thương..."
Mặc dù không có ý định buông tha cho Thái, nhưng Diễm Tinh cũng không tiếp tục dám đụng tay đụng chân.
Thái cũng không có cách gì đối phó với Diễm Tinh, cũng không thể thật sự làm thịt người ta đi.
Những người khác lúc này trong lòng giật mình thon thót, mặc dù Lê Ngọc chứng minh đứa trẻ trước mặt thật sự là Hoàng Quốc Thái, nhưng bọn họ còn chưa có hoà giải đâu.
Vừa rồi người ta còn đang đe doạ giết người diệt khẩu đâu, còn chưa có sửa miệng, người phụ nữ kia làm sao lại to gan như vậy.
Không chờ hóa giải nguy hiểm đã vội vã đi lên trêu chọc người ta, lỡ như làm người ta tức giận, tiện tay xử lý hết bọn họ, không phải là chết rất vô nghĩa sao?
Lo lắng nhất đương nhiên là Dương Tuấn, dù sao đứng mũi chịu sào chính là anh ta.
Nói thật, phía trước ngày hôm nay, anh ta không sợ trời, không sợ đất, cũng chỉ có sợ Lê Ngọc.
Nhưng kể từ ngày hôm nay, anh ta có thêm một người để sợ nữa, chính là Hoàng Quốc Thái.
Nguyên nhân cũng chính là do anh ta bị Hoàng Quốc Thái phá vỡ tâm linh qua.
Cho dù bây giờ đã lấy lại bình tĩnh, nhưng kiêu ngạo trong lòng anh ta đã bị Thái phá vỡ hoàn toàn.
Anh ta cũng không vì vậy mà tức giận hay căm thù, bởi vì anh ta chính là người lạc quan, tích cực, cho dù bị trực tiếp chỉ thẳng mặt thoá mạ, phá hủy tất cả sự kiêu ngạo như vậy, Dương Tuấn cũng chỉ hướng đến mặt tích cực, đó là thấy được sự thật, cũng là phát hiện ra khuyết điểm của mình.
Anh ta không những không có thù địch, ngược lại thì Dương Tuấn cảm thấy rất là e ngại, cảm giác như là có bóng ma tâm lý vậy.
Bây giờ thấy vẻ mặt Hoàng Quốc Thái như sắp sửa bùng phát, Dương Tuấn cả kinh, vội vàng hướng về phía Diễm Tinh quát:
"Diễm Tinh, cô đang làm cái gì?
Không lẽ muốn hại chết chúng ta sao?
Còn không mau lui lại, bây giờ cũng không phải thời điểm để cô đùa nghịch mấy cái trò đó!!!"
Diễm Tinh nghe vậy thì đột nhiên cả người khựng lại, nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần, cũng không hề phản ứng tới Dương Tuấn, mà lập tức làm ra bộ dáng đáng thương, hỏi Hoàng Quốc Thái:
" Ây dô, tiểu đệ đệ đáng yêu như vậy, không lẽ thật sự muốn giết chúng ta hay sao?!!"
Thái lập tức lườm Diễm Tinh một cái, khiến cho cô ta thân thể cứng đờ lại, sau đó hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo quét mọi người một lượt, khiến cho trong lòng bọn họ đột nhiên xiết chặt.
Cũng chỉ có Lê Ngọc là vẫn không có chút phản ứng nào.
Đột ngột, Thái thu lại ánh mắt, nhìn chăm chú ngay trước mặt Diễm Tinh, khiến cho Diễm Tinh không tự chủ được lui lại một bước.
Chợt, Thái nở nụ cười, nói với Diễm Tinh:
"Ta khi nào nói qua muốn giết các ngươi, cũng không thể vu oan cho ta."
Diễm Tinh hơi sững sờ, trong lòng xoay chuyển nhanh chóng, chợt cũng cười tươi tiến tới bên cạnh Hoàng Quốc Thái, trực tiếp cúi xuống dùng hai tay ôm chặt lấy cánh tay của Thái, vui vẻ nói:
"Đúng vậy! Đúng vậy! Đệ đệ đáng yêu như thế, lại còn cứu mạng tất cả chúng ta, kẻ nào lòng dạ bị chó ăn, lấy oán báo ân, rắp tâm vu oan cho đệ đệ!!!"
Vừa nói còn vừa lườm về phía Dương Tuấn.
Thái cảm nhận được thứ gì đó mềm mại áp sát vào cánh tay mình, không thể chịu đựng được, vội vàng giãy giụa đi ra.
Với lực lượng của hắn bây giờ, chỉ cần vung tay một cái, e rằng cũng đủ để Diễm Tinh bị hất bay.
Chỉ là hắn cũng không thể thật sự làm như thế, cũng quá làm tổn thương người, vậy nên cũng không dám dùng quá lớn sức lực.
Nhưng mà Diễm Tinh ôm rất dùng sức, khiến cho hắn giãy dụa có vẻ rất chật vật, nhưng rồi Diễm Tinh cũng chủ động buông tay ra.
Nhìn thiếu niên trước mắt tỏ ra rất là chật vật, khuôn mặt lại đỏ bừng một mảnh, Diễm Tinh không khỏi che miệng cười:
"Khanh khách! Đệ đệ không lẽ còn chưa có nói qua chuyện yêu đương?!!"
Lúc này, những người khác nghe thấy Thái nói như vậy thì trong lòng bắt đầu buông lỏng, bọn họ biết đám người mình hẳn là chuyến này có thể an toàn trở về.
Cũng chỉ có Dương Tuấn là trong lòng không phục lắm, tên kia rõ ràng trước đó một bộ muốn ăn thịt cả đám bọn họ, bây giờ chỉ nhẹ nhàng một câu liền chối bỏ tất cả.
Vốn dĩ trong lòng ngậm một bụng uất ức, nhưng vì bóng ma tâm lý nên không dám phản bác.
Chỉ là nghe thấy Diễm Tinh nói lời, lại thấy được ánh mắt cô ta, Dương Tuấn nhịn không nổi, lớn tiếng chất vấn:
"Trước đó không phải cậu nói, sẽ không để chúng tôi quay trở lại hay sao?!!"
Mặc dù lớn tiếng chất vấn, nhưng vừa nói xong, Dương Tuấn đột nhiên chột dạ, anh ta biết mình lỡ miệng, hành động này hình như là hành động tìm chết, người ta đã nói không muốn giết đám người mình rồi, mình còn cố chất vấn như vậy, không phải là đang ép người ta phải xử lý đám người mình hay sao?
Vừa rồi còn nói Diễm Tinh muốn hại chết mọi người, nhưng hành động của mình bây giờ mới thật sự giống như muốn hại chết mọi người a!!!
Trong lòng Dương Tuấn hết sức hối hận, quả thật là tâm lý của bản thân có khiếm khuyết không nhỏ.
Bản thân Dương Tuấn còn nhận ra được sự ngu xuẩn của mình, huống hồ gì người khác.
Mọi người tất cả đều đổ dồn ánh mắt về phía anh ta, biểu lộ như là muốn ăn thịt người vậy, thật sự là không có nghĩ ra, lúc này anh ta còn có thể nói lời ngu ngốc như vậy.
Có người lập tức len lén nhìn phản ứng của Hoàng Quốc Thái, bọn họ e sợ lời nói của Dương Tuấn kích thích đến Hoàng Quốc Thái, khiến cho hắn thay đổi quyết định.
Thái nghe thấy lời nói của Dương Tuấn thì không khỏi buồn cười, rất hứng thú hỏi lại Dương Tuấn:
"Dương Tuấn, anh đây là rất muốn chết hay sao?
Hay là muốn hại chết những người khác, làm sao lại cứ xoắn xuýt ép buộc tôi giết mọi người?"
Dương Tuấn hơi có chút sợ hãi, xấu hổ liếc nhìn mọi người, thực sự là anh ta cũng không sợ chết, chỉ là anh ta cũng biết buông lời ngu ngốc như vậy có thể sẽ hại chết những người khác.
Thái tiếp tục cười tủm tỉm, nói:
"Yên tâm, tôi đã nói rồi, chưa từng có suy nghĩ muốn giết ai cả, không tin hỏi chị Lê Ngọc!!!"
Mọi người vô thức nhìn về hướng Lê Ngọc, thấy Lê Ngọc nhẹ gật đầu, mọi người yên tâm quay lại nhìn Hoàng Quốc Thái.
Thấy thế, Thái tiếp tục nói:
"... Còn tôi nói muốn không cho mọi người quay trở lại cũng không phải nói đùa, dù sao tôi không thể quay trở lại, đương nhiên là cũng phải để mọi người nếm thử một chút cảm giác không thể quay trở lại nó là như thế nào chứ!!!
Có điều, cũng không đơn giản như thế, dù sao không phải mọi người không tin tôi là Hoàng Quốc Thái sao?
Cũng không phải là không có cách nào chứng minh, chỉ cần để mọi người cũng trở thành như tôi bộ dáng, không phải là được?!!"
Nói xong, Thái cười tủm tỉm nhìn mọi người.
Nghe vậy, mọi người đều sững sờ tại chỗ, nói thật thì nghe Thái nói trước đó cũng không muốn giết bọn họ, mọi người cũng chỉ là trong lòng buông lỏng, cảm thấy thoát chết, chứ chưa từng có cảm thấy lời đó là thật.
Bọn họ vẫn luôn cảm thấy Thái nói không để cho bọn họ trở lại là muốn xử lý mọi người, chưa từng nghĩ không để cho mọi người trở lại thì ra là có ý như vậy.
Suy nghĩ của mọi người xoay chuyển rất nhanh, đột nhiên bọn họ phát hiện, trong lời nói của Thái có chuyện.
Hắn nói muốn khiến cho mọi người trở thành như hắn vậy, thế chẳng phải là muốn giúp bọn họ tiến hóa hay sao?
Mọi người ở đây cũng đều không ngốc, cho dù Dương Tuấn cũng chỉ là có khiếm khuyết mà thôi, chứ bình thường vẫn rất là thông minh, vậy nên rất nhanh thì kịp nhận ra vấn đề này.
Chỉ là người phản ứng đầu tiên chính là Diễm Tinh.
Cũng không phải là Diễm Tinh đầu óc xoay chuyển nhanh hơn mọi người, mặc dù đầu óc Diễm Tinh đúng là xoay chuyển rất nhanh, không thua kém ai ở đây, nhưng vẫn có người không thua kém cô ấy.
Chỉ là da mặt mọi người ở đây không có ai so với Diễm Tinh dày hơn, vậy nên cô ấy mới có thể làm ra phản ứng đầu tiên.
Không do dự, Diễm Tinh tiếp tục xán lại gần, ôm lấy cánh tay của Hoàng Quốc Thái, khuôn mặt dán sát tới khuôn mặt của Thái, tỏ ra hết sức khát vọng hỏi:
"Quốc Thái đệ đệ, ngươi thật sự là muốn khiến chúng ta có thể trở thành giống như ngươi hay sao???"
Chợt Diễm Tinh ghé sát tới bên cạnh tai của Thái nỉ non:
" Đệ đệ, có thể hay không trước giúp tỷ tỷ?!!"
Mà nói đến mặt dày, ở đây có thể làm đối thủ của Diễm Tinh cũng chỉ có Dương Tuấn.
Chỉ là trước đó vướng mắc khiến cho anh ta phản ứng chậm mất một nhịp, nhưng anh ta là người nào?
Đã nói là mặt dày vô đối, làm sao có thể vì một chút khúc mắc mà bỏ qua cơ hội trước mặt.
Chỉ thấy Dương Tuấn lập tức nụ cười đầy mặt, nhanh chóng lao tới, học theo Diễm Tinh trực tiếp ôm lấy cánh tay còn lại của Thái,
" Huynh đệ... Không đúng, chú ruột, ngươi là của ta chú ruột!!!
Chú ruột, vừa rồi đều là cháu trai không đúng, cháu trai thất lễ.
Chú muốn đánh, muốn mắng, làm gì cũng được, nhưng chú nhất định không thể bỏ rơi cháu trai này của ngươi.
Chú ruột, ngươi nhìn, ta nhìn như vậy lớn tuổi, chú như vậy trẻ, nhìn có phải hay không quá là không phù hợp.
Vậy nên có thể hay không cũng giúp cháu trai cũng trẻ ra chút ít?!!"
Những người khác thấy phản ứng của hai người kia thì trợn mắt nhìn trân trối, thực sự là ảnh đế cùng ảnh hậu, da mặt này sợ rằng còn cứng rắn hơn cả vỏ giáp của con nhện quái chứ?
Nhưng bọn họ cũng rất là khâm phục hai người này, phải có da mặt dày như vậy thì mới có thể không phải chịu thiệt thòi.
Mặc dù giống như đám bọn họ như vậy, chỉ cần không chết thì sớm muộn gì cũng có thể làm được như Hoàng Quốc Thái bây giờ.
Chỉ là, đó cũng là suy nghĩ của bọn họ phía trước ngày hôm nay, nhưng sau khi kinh lịch những chuyện hôm nay, bọn họ cảm thấy cũng không đơn giản như vậy.
Cũng giống như việc đối phó với nhện quái, dù cho đã có chuẩn bị kỹ càng, vậy mà chút nữa còn có thể toàn quân bị diệt, huống hồ gì ngoài kia có thể càng thêm nguy hiểm.
Chỉ sợ chuyện ngã xuống là chuyện rất dễ xảy ra với bọn họ, cũng không đơn giản như là họ nghĩ.
Mà nếu như có thể được Hoàng Quốc Thái trợ giúp, cho dù còn chưa thể đạt được tới trình độ của hắn, thì khả năng sống sót khi thăm dò thế giới này cũng sẽ có thể tăng nhiều.
Nghĩ đến đây, bọn họ cũng không thèm để ý cái gì mặt mũi, thường xuyên du tẩu bên cạnh lằn ranh sinh tử như bọn họ, mặt mũi thực sự cũng không quan trọng cỡ nào.
Đương nhiên, lúc cần thiết mặt mũi vẫn cần giữ, nhưng lúc cần thiết, mặt mũi cũng có thể tùy ý vứt bỏ.
Ngoại trừ Lê Ngọc ra, đám người lập tức lao tới chỗ Hoàng Quốc Thái, như thể là đàn con trông thấy mẹ đi chợ về, không chạy tới nhanh một chút, quà sẽ bị những người khác tranh cướp hết.
Mà thấy Dương Tuấn cũng không biết xấu hổ cùng với mình tranh cướp, Diễm Tinh không nhịn được buông lời trào phúng:
"Dương Tuấn, ngươi làm sao không biết xấu hổ như vậy?"
Dương Tuấn nghe thấy vậy thì lườm Diễm Tinh một cái, trào phúng lại:
"Hừ! Không dám, còn kém cô một đoạn!!!"
Diễm Tinh cũng không xấu hổ, ưỡn ngực lên nói:
"Dù sao người ta cũng có tiền vốn nha, chứ cậu có phải mỹ nữ đâu, làm gì lôi kéo tay của Quốc Thái như vậy, nhìn rất là khó coi."
Da mặt đều dày như nhau, đương nhiên Dương Tuấn cũng không vì câu nói của Diễm Tinh mà buông bỏ.
" Từ hôm nay đây chính là của tôi chú ruột, cháu trai níu kéo chú ruột làm sao vậy???"
Diễm Tinh thật sự là nhịn không nổi sự trơ trẽn của Dương Tuấn, đang định tiếp tục so miệng lưỡi với anh ta.
Chỉ là Hoàng Quốc Thái đã không nhịn nổi hai người này nữa, vội vàng đẩy bọn họ cách xa mình chút, thật sự là phiền.
Hắn cũng thật sự không nghĩ ra, Dương Tuấn tên kia như vậy buồn nôn, làm sao trước đó mình không có phát hiện chứ!!!
Nhìn hai người kia vẫn chưa chịu từ bỏ ý đồ, còn định tiếp tục tiến lên bám lấy hắn. Đã thế đám người còn lại cũng đang rục rịch tiến lên, Thái cũng không tính toán cùng đám người này dây dưa.
Hắn lập tức nói lớn tiếng, thu hút sự chú ý của mọi người:
"Các người không phải đều muốn tôi giúp đỡ để có thể tiến hóa giống tôi hay sao?"
Mọi người nghe thấy vậy thì tất cả đều ngừng lại, Dương Tuấn và Diễm Tinh cũng không tiếp tục giao lưu tình cảm nữa, lập tức quay lại, chăm chú theo dõi Hoàng Quốc Thái.
Thấy thế, Thái bình tĩnh nói tiếp, trên môi không tự chủ được hiện lên ngoạn vị nụ cười: