Tiên Lộ Kỳ Duyên

Chương 4: Tối Cao Chi Nhẫn



Sau khi Không Thở Quyết lan rộng, vẫn còn một số kẻ không tin vào Nhẫn Đạo. Các kiếm tu bảo rằng:

"Tu chân là để chém giết, nhịn làm gì?"

Ma tu thì cười nhạt:

"Ta giết kẻ khác, cần gì nhẫn?"

Thậm chí có kẻ dám lớn tiếng trước đại điện Thiên Kiếm Tông:

"Nhịn để mạnh hơn? Vậy sao không chết luôn đi?!"

Tin này lan đến tai Trần Bất Nghi.

Trong đại điện, hắn nhấp một ngụm trà, ánh mắt bình tĩnh nhìn Hoàng Bất Bại:

"Ngươi thấy thế nào?"

Hoàng Bất Bại nhíu mày cảm thấy khó nghĩ.

Trần bất nghi lên tiếng

"Rất đơn giản. Chúng ta chỉ cần khiến bọn họ phải quỳ xuống… cầu xin được nhẫn!"



Ba tháng sau – Toàn bộ tu chân giới chấn động

Từ đâu xuất hiện một môn phái thần bí: "Nhẫn Đạo Minh!"

Bọn họ không tấn công ai, không đoạt bảo vật, cũng chẳng xưng bá. Nhưng ở bất kỳ đâu có tu sĩ khinh thường Nhẫn Đạo, một nhóm người áo xám xuất hiện, lặng lẽ đứng cạnh hắn…

Chỉ đứng thôi, không làm gì cả.

Nhưng…

Bất kể hắn đi đâu, ăn gì, luyện công thế nào, thậm chí khi hắn ngủ… mở mắt ra là thấy nhóm người đó vẫn đứng đó, nhìn hắn bằng ánh mắt đầy "thông cảm".

Bọn họ không nói gì, không ra tay, không uy hiếp.

Chỉ đứng đó, với ánh mắt như muốn nói: "Ngươi chưa ngộ đạo… chúng ta sẽ giúp ngươi!"

Kẻ cứng rắn nhất cũng chịu không nổi áp lực này. Có tu sĩ tẩu hỏa nhập ma chỉ vì… không thể chịu nổi ánh mắt ấy.

Ba tháng sau, từng kẻ phản đối Nhẫn Đạo đều tự giác quỳ xuống trước đại điện Thiên Kiếm Tông, run rẩy nói:

"Cầu xin ban cho ta Nhẫn Đạo Công Pháp!"

Từ đó, Nhẫn Đạo lan tràn khắp tu chân giới.

không còn ai dám tuyên bố "không tin" nữa…

...

Trong Đại Điện Thiên Kiếm Tông 

Hoàng Bất Bại nhìn ra ngoài, thấy vô số người ngày đêm luyện tập Không Thở Quyết, không khỏi rùng mình: 

"Chưởng môn… chuyện này có ổn không?" 

Trần Bất Nghi cười nhạt, nhấp một ngụm trà: 

"Có gì không ổn? Chúng ta đâu có lừa ai. Bọn họ trả linh thạch, chúng ta chỉ cho họ con đường, còn đi được đến đâu là chuyện của họ." 

Hoàng Bất Bại trầm mặc hồi lâu, rồi nghiêm túc nói: 

"Chưởng môn, ta có một ý tưởng mới…" 

Trần Bất Nghi nhướng mày: 

"Nói xem?" 

Hoàng Bất Bại nuốt nước bọt, lấy ra một bảng hiệu mới, khắc dòng chữ: 

"TUYỆT ĐỈNH SIÊU THOÁT CHI ĐẠO BÁN VÉ LÊN TIÊN GIỚI! CHỈ 1 TỶ LINH THẠCH!" 

Trần Bất Nghi trố mắt há hốc mồm miệng

Nhìn bảng hiệu, hắn im lặng hồi lâu, rồi mỉm cười vỗ vai Hoàng Bất Bại: 

"Tốt! Ngươi rất có thiên phú!"

...

Tại một quán trà nhỏ bên đường, chưởng quầy đang tất bật rót trà cho khách. Giữa bầu không khí yên bình, một người ăn mặc rách rưới chậm rãi bước vào, đôi mắt lờ đờ, gương mặt gầy gò nhưng toát ra một khí tức vô cùng thâm sâu.

Hắn kéo ghế ngồi xuống, giọng nói khàn khàn: “Cho một chén trà… nhưng không cần rót vội.”

Chưởng quầy ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu.

Một khắc trôi qua.

Hai khắc trôi qua.

Một canh giờ trôi qua…

Gã khách vẫn ngồi im như tượng, không nhúc nhích, cũng không hối thúc.

Khách trong quán bắt đầu xì xào. Một tên hán tử không nhịn được hỏi: “Này, ngươi đến uống trà hay đến thiền vậy?”

Người rách rưới chỉ khẽ nhắm mắt, thản nhiên đáp: “Nhẫn.”

Chưởng quầy tò mò, bèn thử thăm dò: “Vậy bao giờ khách quan muốn uống trà?”

Người rách rưới nhếch môi: “Khi duyên đến, trà tự sẽ rót.”

Lời vừa dứt, một cơn gió lạ nổi lên, làm tách trà trên bàn rung nhẹ.

Đám khách nhân thoáng chấn động, cảm thấy có gì đó huyền bí.

Thế là quán trà rơi vào im lặng, ai cũng muốn xem hắn có thể nhẫn đến mức nào.

Một ngày…

Hai ngày…

Đến ngày thứ bảy, chưởng quầy không nhịn được nữa, rót một ly trà nóng đặt xuống bàn: “Khách quan, trà đã rót rồi.”

Người rách rưới chậm rãi mở mắt, nở nụ cười huyền bí.

Hắn nâng chén trà lên, thổi nhẹ, sau đó… đặt xuống, không uống.

Mọi người có chút mộng

Chưởng quầy nghẹn lời: “Khách quan, sao không uống?”

Người rách rưới khẽ thở dài: “Chưa đủ nhẫn.”

Nói xong, hắn tiếp tục nhắm mắt, nhập định.

Cả quán trà bất lực

Tin đồn về người tu Nhẫn Đạo trong quán trà nhanh chóng lan ra, khiến đám võ giả, tu sĩ hiếu kỳ ùn ùn kéo đến.

Người rách rưới vẫn ngồi đó, bất động như hóa thạch. Chén trà trước mặt đã nguội lạnh từ lâu, nhưng hắn vẫn không uống.

Hôm nay, một tu sĩ trẻ tuổi ngồi đối diện hắn, không nhịn được mà hỏi:

“Tiền bối, nhẫn rốt cuộc để làm gì?”

Người rách rưới chậm rãi mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực thẳm vô tận:

“Nhẫn là con đường duy nhất để bước vào đại đạo.”

Tu sĩ trẻ cau mày: “Nhưng nếu nhẫn quá lâu thì chẳng phải sẽ bỏ lỡ cơ hội hay sao?”

Người rách rưới nhếch môi cười nhạt: “Đó là vì ngươi chưa hiểu… đích đến của Nhẫn Đạo.”

Ngay lúc đó—

ẦM!!!

Một đại hán thô kệch xông vào quán, đập mạnh xuống bàn: “Lão già kia! Ta đã nghe danh ngươi nhẫn bảy ngày bảy đêm không uống trà! Hôm nay, ta muốn thử xem ngươi có thể nhẫn đến mức nào!”

Nói xong, hắn vung tay, một tát trời giáng bay thẳng về phía người rách rưới!

Bốp!

Chưởng quầy và khách nhân giật mình. Nhưng lạ thay, người rách rưới vẫn ngồi yên, như thể cú tát kia chỉ là gió thoảng.

Đại hán cười gằn: “Ngươi nhịn thật à? Vậy ta sẽ đánh tiếp!”

Hắn giơ tay lên… nhưng ngay khoảnh khắc đó—

Sột soạt!

Người rách rưới chợt nâng chén trà, khẽ nhấp một ngụm.

Cả quán trà lập tức chết lặng.

Chưởng quầy kinh ngạc: “Khách quan… cuối cùng ngài cũng uống?”

Người rách rưới đặt chén trà xuống, thở dài: “Duyên đến thì uống.”

Ngay khi lời vừa dứt, một luồng kiếm khí kinh thiên bộc phát từ cơ thể hắn!

ẦM!!!

Đại hán vừa ra tay liền bay ngược ra ngoài, đập sập cả bức tường!

Người rách rưới chắp tay đứng dậy

hắn xoay người rời đi, để lại một quán trà bốc khói mù mịt cùng đám người há hốc miệng.

Chưởng quầy run rẩy nhìn chén trà vơi nửa: “… Chẳng lẽ… đây là cảnh giới tối cao của Nhẫn Đạo?”

Luyện Khí Các của linh kiếm tông, nơi tiếng búa rèn vang vọng ngày đêm, bỗng dưng xuất hiện một kẻ quái dị.

Người này ngồi chồm hổm trước lò rèn, đôi mắt lờ đờ nhưng đầy thâm sâu, nhìn chằm chằm thanh kiếm đang nung đỏ trong lửa.

Lão thợ rèn cau mày: “Tiểu tử, ngươi đến đây làm gì? Muốn đặt kiếm thì mau nói, đừng ngồi lỳ ra đó.”

Người lạ mặt không đáp, chỉ khẽ nhắm mắt, thì thào một chữ: “Nhẫn.”

Lão thợ rèn giật giật khóe miệng, lắc đầu tiếp tục rèn kiếm.

Một ngày trôi qua…

Hai ngày trôi qua…

Người kia vẫn không nhúc nhích, vẫn nhìn chằm chằm vào lò lửa như muốn hòa làm một với nó.

Đến ngày thứ bảy, lão thợ rèn cuối cùng không nhịn được, cầm búa chỉ thẳng mặt hắn:

“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?”

Người lạ mặt mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như vực thẳm vô tận:

“Ta muốn nhờ ngươi rèn cho một thanh kiếm.”

Lão thợ rèn nhếch mép: “Nói sớm có phải hơn không? Kiếm gì? Nguyên liệu đâu?”

Người kia nhẹ giọng: “Không cần nguyên liệu.”

Lão thợ rèn mộng bức

Người kia nhìn lò lửa, chậm rãi nói: “Ta tu luyện Nhẫn Đạo, thân thể ta chính là nguyên liệu.”

Nói xong, hắn chậm rãi đưa tay vào lò rèn đang cháy hừng hực!

Xèo!

Mùi cháy khét bốc lên, nhưng khuôn mặt hắn không hề biến sắc.

Đám thợ rèn trong các khiếp vía, có người run rẩy: “Tên này điên rồi!”

Nhưng ngay khoảnh khắc đó, lão thợ rèn trợn mắt.

Bàn tay của người lạ không những không cháy rụi, mà còn cứng rắn như thần thiết, ánh kim loại chói lóa dần xuất hiện trên da thịt hắn!

Người lạ nhếch môi: “Dùng nhiệt độ của lò rèn để tôi luyện nhẫn nhịn. Khi nhẫn đến cực hạn, thân thể ta sẽ trở thành binh khí mạnh nhất.”

ẦM!

Một luồng khí tức kinh thiên tỏa ra, thanh kiếm trong lò rèn đột nhiên vỡ tan, còn cánh tay của người kia thì sáng lên như một lưỡi kiếm sắc bén!

Lão thợ rèn đổ mồ hôi lạnh, lẩm bẩm: “Dùng chính mình để luyện thành binh khí… Đây chính là cảnh giới tối cao của Nhẫn Đạo sao?”


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com