Đường Kiếp lại trả lời: - Đệ tử muốn không phải là tử kim, mà chính là bản thân ngọn núi đó.
- Vì sao? Lăng Tiêu khó hiểu.
- Đệ tử muốn ở nơi đó cùng Linh Lung quyết chiến! Đường Kiếp trả lời.
Trong lòng Lăng Tiêu cả kinh, ông ta rốt cục có chút hiểu được mục đích của Đường Kiếp rồi.
Trước tiên cần có một sân nhà thuộc về mình đã.
Cũng là một ý tưởng hay.
- Tuy nhiên vì sao phải chọn nơi đó? Lăng Tiêu hỏi.
- Bởi vì nơi đó đủ cứng. Một ngọn núi do tử kim cấu thành, chỉ cần thêm bố trí, cho dù là Xuất Khiếu Thiên Tôn, cũng không chắc có thể hủy diệt nó. Còn nếu xây dựng thành trì ở trên bờ cát, cho dù có bố trí thế nào cũng không có bất kỳ ý nghĩa nào cả.
Lăng Tiêu nghe được liên tục gật đầu: - Quả nhiên là tưởng hay, vi sư có thể vì ngươi phát ra tin tức tới Linh Lung, lấy tu vi của bà ta, sẽ không để ý đến chuyện này, cho dù biết rõ có lừa dối cũng không chắc đã để ý. Tuy nhiên Thất Tuyệt Môn đối với dãy núi này cũng có quyền chi phối, chuyện này không dễ xử lý cho lắm.
- Vậy thì đàm phán thôi. Đường Kiếp trả lời: - Chỉ cần đồng ý xuất tiền, một ngọn núi thôi mà, không có gì mà không đàm phán được cả. Thật sự nếu không được, liền thuê đứt dãy núi đó trong hai trăm năm cũng được.
Lăng Tiêu bật cười ha hả: - Hảo tiểu tử, hoá ra là có chủ ý này. Được rồi, nếu như thế, vi sư cái sẽ phái người đi Thất Tuyệt Môn, mua lại nửa dãy núi Thiên Bình cho ngươi.
- Cần gì người khác, đệ tử đi là được rồi. Đường Kiếp mỉm cười trả lời: - Vừa lúc đệ tử còn thiếu Thất Tuyệt Môn một lần ước hội, hiện giờ đúng là thời cơ.
—————————
Chuyến đi Thất Tuyệt Môn còn cần chuẩn bị một phen, tạm thời sẽ chưa khởi hành.
Sau khi từ nhà cỏ của Vân Tổ trở về, Lăng Tiêu lại lần nữa sắp xếp chỗ ở cho Đường Kiếp, chính là ở sau đỉnh Trích Tinh. Nơi này là chỗ ở của Lăng Tiêu, người vào ở nơi đây, cũng chính thức đại biểu cho thân phận thiếu chủ Tẩy Nguyệt phái của Đường Kiếp.
Thân là thiếu chủ Tẩy Nguyệt phái, Đường Kiếp kỳ thực có rất nhiều đặc quyền.
Tỷ như hắn có thể tự do ra vào Thiên Nhất Các, đọc các loại thần công bí điển, không còn bị cái gì hạn chế nữa; có thể tự do xuất nhập các Đường các đỉnh, có thể hỏi đến bất cứ chuyện gì, có quyền giám sát và quyền đề nghị; tất cả các cấm địa của Tẩy Nguyệt phái đều mở ra trước Thiếu chủ, thậm chí Thủy Nguyệt Động Thiên cũng có thể miễn cống hiến mà được tới đó ba ngày tu luyện.
Đủ các loại đặc quyền, cũng là vì muốn cho hắn càng hùng mạnh hơn, người giàu có càng giàu có.
Mà Đường Kiếp tức thì đặc biệt mệnh không bị hạn chế tiến vào số trời. Đây cũng là điều mà Lăng Tiêu cố ý tranh giành cho Đường Kiếp, khi đối phó với Linh Lung. Ngoài ra vũ tinh cũng được Lăng Tiêu chính thức tuyên bố ban cho Đường Kiếp. Có công đối với Vân Tổ, thật sự đãi ngộ thế nào cũng đều không đủ.
Tên của Đường Kiếp bởi vậy mà truyền khắp Tẩy Nguyệt phái, mỗi người đều biết rằng Đường Kiếp đã trở lại, hơn nữa vừa về đến nơi, liền đã lấy được đãi ngộ trước nay chưa từng có, điều này làm cho rất nhiều người hâm mộ, cũng theo đó mà ghen tị. Đương nhiên, có thật nhiều người bởi vậy vui mừng, hoặc là hoảng sợ.
Du Nghiêm gần đây ngủ không ngon giấc.
Đường Kiếp năm đó sau khi từ Nhai Hải trở về, Du Nghiêm an phận một thời gian, không tiếp tục lôi ké người đi học nữa. Trong nội đường có một chút người biết chuyện của Du Nghiêm, liền trong bóng tối cười nhạo gã bị Đường Kiếp dọa bể mật. Thời gian dài rồi, những lời nói lạnh nhạt đều rơi vào tai Du Nghiêm, cũng đâm vào trong lòng gã. Hơn nữa Đường Kiếp vẫn không có tới tìm gã gây phiền phức, gã lại chứng nào tật nấy, một lần nữa bắt đầu rục rịch trở lại.
Sau khi Đường Kiếp mất tích, Du Nghiêm hưng phấn không thôi, điên cuồng nói xấu Đường Kiếp. Ở trong miệng của gã, Đường Kiếp chính là một tên lưu manh, ác ôn, không chuyện ác nào không làm, chỉ còn thiếu chuyện ham ăn trẻ con thôi.
Loại nói bậy này giống như dược vật thôi miên trên mặt tinh thần, khiến Du Nghiêm lấy được khoái cảm lớn, giống như lúc trước Đường Kiếp là như thế nào làm gã bị thương vậy. Cũng khiến cho gần như mỗi người ở Tẩy Nguyệt phái đều biết rằng có một kẻ điên ở đây cực căm hận Đường Kiếp. Khi Đường Kiếp không trở về, huynh đệ của hắn đều đang ở tại Nhai Hải, cái này thì không vấn đề gì. Nhưng khi Đường Kiếp trở về, hết thảy liền không còn giống với lúc trước.
Hôm nay, Du Nghiêm đang ở trong động phủ của mình tu luyện.
Ngoài động một gã đệ tử đi vào: - Xin hỏi Du Tri Sự có đây không?
Trong lòng Du Nghiêm nhảy dựng: - Chuyện gì thế?
- Đường chủ cho mời, nói là có chuyện kính nhờ ngươi đi làm.
Nghe nói như thế, Du Nghiêm nhẹ nhàng thở ra.
Ra động, đi theo đệ tử kia đi tới một tòa đại sảnh sau núi.
Trong hành lang trống rỗng không có cái gì, chỉ có một mảnh hắc ám.
Du Nghiêm sau khi tiến vào một chút liền lập tức ngã quỵ xuống đất, đối với không gian u ám hô: - Du Nghiêm gặp qua Đường chủ.
Tuy rằng nhìn không tới, nhưng Du Nghiêm biết rằng, Hứa Bạch Băng nhất định là ở nơi này, chỉ có điều trừ phi Hứa Bạch Băng muốn xuất hiện, nếu không không ai có thể nhìn thấy cả.
Người của Bí Đường có rất nhiều, nhưng chân chính gặp mặt Hứa Bạch Băng lại rất ít, nghe nói ngoại trừ vài vị Tử Phủ và người đứng đầu, cho dù là mấy người Phó đường chủ Thường Thiên Thủy cũng chưa từng nhìn thấy hình dáng Hứa Bạch Băng.
Nếu như nói Yến Trường Phong là mặt trời chói chang, Minh Dạ Không là kiếm tiên phóng khoáng xuất trần, như vậy Hứa Bạch Băng chính là thích khách ngủ đông trong bóng đêm. Truyền thuyết nói nếu y muốn giết một người, như vậy cho dù người này là Tử Phủ Đại Năng, y đều có thể giết chết.
Vù!
Trong bóng đêm một bức họa bay ra, dừng ở trước mặt Du Nghiêm, giọng nói của Hứa Bạch Băng truyền tới: - Đây là nhiệm vụ của ngươi, giết chết người này.
Du Nghiêm mở bức họa ra vừa thấy người bên trong, lập tức toàn thân run rẩy: - Lý Thừa Phong? Người này là Thiên Tâm Chân Nhân a, Đường chủ, đệ tử chỉ mới là Khai Thức, làm sao có thể giết được Thiên Tâm Chân Nhân? Kính xin Đường chủ thu hồi mệnh lệnh đã ban ra.
Trong bóng đêm truyền đến thanh âm từ tốn nói: - Nhiệm vụ chính là nhiệm vụ, dù có gian nan cũng nhất định phải hoàn thành. Nếu không thành được, thì hãy dùng tính mệnh mà chống đỡ.
Du Nghiêm nghe được toàn thân lạnh băng, trong lúc đó gã liền hiểu, hét lớn: - Đường Kiếp, là vì Đường Kiếp đúng không? Ngươi đang dùng cách ta đối xử với hắn để đối phó ta? Đường chủ, ngay cả ngươi cũng sợ hắn thế sao?
Trong bóng đêm rốt cục hiện ra một thân ảnh.
Đó là một khuôn mặt nhìn khá thành thật, dung mạo hiền lành không có gì đặc biệt như một anh chàng nông dân.
Dung mạo như vậy không hề xứng với vị trí Đường chủ Phong Phàm, nhưng lại đúng là đặc điểm của Bí Đường, chỉ hận không thể khiến toàn bộ người trong thiên hạ đều không chú ý đến mình mới tốt.
Chắp hai tay sau lưng, Hứa Bạch Băng dùng ánh mắt đồng tình nhìn Du Nghiêm: - Nếu ta cho ngươi biết, chuyện này từ đầu tới cuối Đường Kiếp đều không hề nói với ta, ngươi tin sao?
Du Nghiêm ngẩn người: - Sao có thể như vậy chứ?
Hứa Bạch Băng lắc lắc đầu: - Hắn cho tới bây giờ cũng không quan tâm tới ngươi, trong mắt hắn, ngươi chỉ có điều là một con kiến, ngay cả hứng thú trả thù cũng không có. Nhưng ngươi lại khiến cho người ta chán ghét, những năm gần đây, ngươi luôn luôn nhục mạ Đường Kiếp, đã khiến vô số người biết. Hiện giờ Đường Kiếp thân là Thiếu chủ, tuy rằng hắn chưa nói phải diệt trừ ngươi, nhưng nếu như tha cho ngươi sống sót, rõ ràng sẽ tạo thành một khối u ác tính cho Bí Đường ta, khiến tất cả mọi người đều cho là Hứa Bạch Băng ta đang đối nghịch với hắn.