Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1002: Uy sát (p2)



Du Nghiêm không cam lòng nói:
- Nhưng Đường chủ, cho dù hắn là Thiếu chủ, người vẫn là người đứng đầu mà, ngài đâu cần sợ hắn!

- Đúng vậy, ta tất nhiên không cần sợ hắn. Nhưng vấn đề là, ta hà tất phải vì ngươi mà kết thù oán với hắn sao?

Nghe thấy lời này, toàn thân Du Nghiêm không khỏi run lên, hắn quát to:
- Không, không, không!

Sau đó mãnh liệt xoay người chạy trốn.

Hứa Bạch Băng cũng không truy kích, chỉ thản nhiên nói:
- Kỳ thật, ta cũng hy vọng ngươi có thể công khai kháng mệnh đấy.

Sau lời nói đó, trong bóng đêm đột nhiên sáng lên một tia kiếm hoa, đâm thẳng vào ngực của Du Nghiêm, một khuôn mặt lạnh băng ác nghiệt hiện ra, chính là Tịch Tàn Ngân.

Du Nghiêm thấy vậy, tuyệt vọng không cam lòng nói:
- Tịch Tàn Ngân... Hứa Bạch Băng ngươi gạt ta, rõ ràng là Đường Kiếp cho ngươi tới giết...

Lời còn chưa nói xong, đã chết đi.

Hứa Bạch Băng dùng ánh mắt thưởng thức nhìn Tịch Tàn Ngân:
- Kỹ thuật ẩn núp ám sát của ngươi càng ngày càng tốt rồi, nhưng trong mắt của ta vẫn như cũ có khá nhiều vấn đề. Như thế nào, chỉ cần ngươi đồng ý đi theo ta, làm đệ tử của ta. Ta cam đoan tương lai ngươi tất thành một thế hệ thích khách đại tông sư, vị trí đứng đầu Bí Đường cũng tất nhiên là của ngươi. Hơn nữa cũng chỉ có như vậy, ngươi mới có thể đuổi kịp cước bộ của Đường Kiếp.

Giọng điệu mang theo hương vị dụ dỗ, lấy thân phận của Hứa Bạch Băng mà nói, đây quả thực là chuyện chấn kinh người khác.

Du Nghiêm đã đoán sai, Đường Kiếp đích thực không hề nói gì với Hứa Bạch Băng là muốn đối phó Du Nghiêm cả. Tịch Tàn Ngân xuất hiện tại nơi này, chỉ là bởi vì Hứa Bạch Băng thưởng thức gã, muốn nhận gã làm đồ đệ, cũng thuận tiện đưa ra phần lễ vật này.

Khi một người đạt tới vị trí đủ cao, rất nhiều chuyện sẽ thấy không cần mình làm, tất có vô số người thay mình đi làm, thậm chí ngay cả hứa hẹn cũng không cần.

Mà chuyện phát sinh ở Bí Đường, đồng dạng cũng phát sinh ở những địa phương khác.

Phụng Đường.

Một người tu trung niên quỳ gối ở dưới sảnh đường lớn tiếng cầu khẩn nói:
- Đường chủ, tiểu nhân sai rồi, năm đó không nên nển mỡ heo che mất não, động tâm với Đường Kiếp, muốn con thỏ linh thú, nhưng mà dù sao tiểu nhân cũng đâu có đắc thủ.

Người này chính là kẻ năm đó nhìn trúng Đồ Đồ, muốn cướp đoạt Đồ Đồ, khiến cho Đồ Đồ và Thạch Tịnh Trai chạy loạn, mới ở mảnh vỡ của Vương đình gặp được Đường Kiếp, hiện giờ gã cũng đang gặp xui xẻo.

Trên sảnh đường, An Ứng Long lật giở hồ sơ, dường như không có việc gì nói:
- Ngươi tất nhiên là không thành công, cho nên cũng không phải muốn ngươi chết, tuy nhiên chính là cho ngươi đi biên sai chịu chút khổ sai, hà cớ gì phải thương tâm tuyệt vọng như vậy. Yên tâm đi, chỉ cần Đường Kiếp không muốn ngươi chết, ta sẽ không phái người chạy tới đó giết ngươi đâu. Ngươi cứ yên tâm ở tại bên kia tu luyện là được, có lẽ tương lai tu vi tăng tiến, lại thần kỳ đánh giết trở về, giẫm An Ứng Long ta dưới chân cũng nên đấy chứ.

Người tu trung niên kia hoàn toàn tuyệt vọng, vùng đất ở biên quan lạnh giá, linh khí tài nguyên ít, ở nơi đó tu luyện, cuộc đời này còn có thể có tiền đồ gì chứ?

Chuyện tương tự như vậy, ở các nơi của Tẩy Nguyệt phái đều đang diễn ra.

Cũng may Tẩy Nguyệt phái còn có môn phong, Đường Kiếp cũng coi như kẻ biết làm người, kẻ thù chân chính cũng không qua vài tên. Có một số mâu thuẫn không thể hòa giải được, liền trực tiếp đem những chuyện nhỏ như hạt vừng lôi ra, để mua vui. Vì thế một số người từng cho là có thù với Đường Kiếp cũng xui xẻo, tỷ như Long Đảo.

Vị này ở trong học viện là một học sinh có quan hệ không hòa hảo với Đường Kiếp, sau khi tiến vào Tẩy Nguyệt phái cũng coi như cần cù, trước đây không lâu chính thức thăng tiến Thiên Tâm. Trở thành Tri Sự. Gã đã là Thiên Tâm, trở thành Tri Sự là thuận lý thành chương, tuy nhiên không ngờ tới Đường Kiếp vừa về, Long Đảo liền bị phá lệ đánh trở về, thăng tiến gặp phải một bức tường lớn, cuối cùng mọi chuyện cũng dừng ở đây, mọi người cũng không tiến thêm một bước làm khó gã nữa.

Mà việc này, hết thảy không phải do Đường Kiếp an bài.

Đương nhiên, ngẫu nhiên cũng có ngoại lệ.

Thương Đường.

Nơi này là đường khẩu, nơi chuyên môn phụ trách mua bán các nơi trong nước và sưu tập tài nguyên của Tẩy Nguyệt phái.

Đường chủ Tiền Như Hải mập mạp trắng trẻo, mặc hoa gấm, trên tay đeo thuý ngọc vặn chỉ, trong tay còn cầm một bàn tính bằng vàng, hàng năm ở trong tay lách cách không ngớt, bộ dáng điển hình của thương nhân, tuy nhiên không ai dám bởi vậy mà coi thường vị đứng đầu Thương Đường này. Thương Đường là một trong những đường khẩu màu mỡ nhất của Tẩy Nguyệt phái, có thể ngồi ở trên vị trí này cũng tất nhiên là người có thực lực. Năm đó Tiền Như Hải chính là dùng bàn tính vàng một đường giết tới, mới ngồi được ở trên vị trí này.

Ai cũng biết, cái vị mặt cười như phật này một khi tức giận, đó chính là cảnh tượng máu chảy thành sông.

Mà giờ khắc này, mặt cười phật đang ở cười hì hì nhìn dưới tay đứng một người.

Đó là một gã cấp dưới Thương Đường, làm việc luôn luôn khôn khéo có khả năng.

Người này mặt trắng không hình, ánh mắt có chút âm vụ, thoạt nhìn hơi có vài phần âm hiểm. Thời khắc này đứng ở bên dưới, hoảng sợ nhìn Tiền Như Hải:
- Đường chủ, thuộc hạ rốt cuộc đã làm sai điều gì, mà ngài lại đối xử với ta như thế?

Tiền Như Hải lắc đầu, thở dài nói:
- Ta cũng không biết rằng ngươi đã làm sai điều gì, không ngờ đắc tội Đường Kiếp. Kẻ từng đắc tội hắn là Du Nghiêm nhưng hắn cũng chưa từng để ý tới, lại tự mình đến tìm ta, nói cho ta biết, hắn hy vọng ngươi chết.

- Đường Kiếp?
Nam tử mặt trắng run rẩy, như thế nào cũng không nghĩ thông, mình rốt cuộc là đắc tội với vị tâm phúc của Tẩy Nguyệt phái lúc nào.

- Tuy nhiên...
Tiền Như Hải kéo dài ngữ điệu nói:
- Đường Kiếp muốn ta chuyển lời đến cho ngươi.

- Lời gì?

- Nước Ma Hà diệt Mạnh Môn Câu.

Toàn thân nam tử mặt trắng nghe được vậy đều run lên, không nói lên lời.

Thấy vậy, Tiền Như Hải như thế nào vẫn không rõ chuyện gì xảy ra, phải biết rằng sau khi Đường Kiếp ủy thác gã làm việc này, gã lúc ấy liền điều tra về chuyện ở Ma Hà. Hiện giờ xem ra, việc năm đó đều không phải là không có nguyên nhân, chỉ có điều Đường Kiếp cũng không phải người của Mạnh Môn Câu, vì sao phải vì chuyện này đòi công đạo chứ, điều này thì gã không biết, cũng lười đi thám thính. Thời khắc này chỉ thở dài nói:
- Thiên lý sáng tỏ, báo ứng khó chịu. Bạch Tham Trinh, đến hoàng tuyền, lên đường bình an.

Học viện Tẩy Nguyệt.

Tây Vọng Các.

- Thiếu thủ tây vọng,
Xuân thu cố lý,
Nam bắc phong trường,
Chích tại triều mộ...
Đứng ở trước cửa sổ, Tạ Phong Đường nhìn ra bốn phía, tâm trạng đột nhiên cảm khái một trận.

Cảm thán phát ra từ trong lòng, không hiểu từ đâu mà đến, Tạ Phong Đường cũng nói không nên lời là vì sao.

Nghe phía sau có một thanh âm vang lên:
- Lôi đình vũ lộ
Giai vi Ân Trạch,
Vạn Lý Vân hà
Nan vong sư ân.
Viện trưởng đây là đang nhớ tới tiểu tử sao?

Tạ Phong Đường nghe tiếng run rẩy dữ dội, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Đường Kiếp đang đứng ở phía sau, cười hì hì nhìn mình.

Mừng rỡ trong lòng, đã nhào về phía trước túm lấy Đường Kiếp nói:
- Hảo tiểu tử, ngươi còn nhớ đến đây.

Sau đó nhéo lỗ tai của Đường Kiếp.

Lập tức ý thức được không ổn, Đường Kiếp hiện giờ thân là Thiếu chủ, thân phận địa vị đã cao hơn mình, vội vã thu tay lại.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com