Đường Kiếp lại lơ đễnh không thèm để ý, cợt nhả nói: - Ta không phải vì bận rộn sao. Mới trở về Tẩy Nguyệt phái, đã bị sư phụ kéo đi gặp Vân Tổ, sau đó lại đưa hầu tử về phía sau núi, nhất định muốn ta đọc hết Hoàng Đình Thập Nhị dưỡng tâm kinh. Dựa theo đó đi khắp các nơi, gặp gỡ hết các Đường Chủ, Đà Chủ, tất cả đều phải làm quen, nói cái gì mà vừa Thành thiếu chủ, tiện lợi xử lý công việc. Cho dù là ta có hai trăm năm ước hẹn có thể tạm thời không hỏi sự vụ trong phái, nhưng vừa gặp được mọi người, làm quen xong có một số chuyện phải nói. Biến thành ta tới tận hiện giờ mới rút ra được chút thời gian, tranh thủ chạy tới đây.
- Coi như tiểu tử ngươi có lương tâm! Tạ Phong Đường chỉ chỉ Đường Kiếp, cười ha hả nói .
Sờ sờ trên người, rồi cũng lấy ra một chiêc bình rượu lớn, nói: - Đến đây, ngày hôm nay không say không thôi.
- Ai ya, mấy ngày này, mỗi ngày đều bị người ta mời rượu, đều sợ rồi. Viện chủ ngươi tha cho ta đi, chúng ta vẫn nên uống trà thì tốt hơn, ngươi xem, Đích nguyệt khê thúy lan, ta đặc biệt vì ngài mà mang đến đấy. Đường Kiếp nói xong đã lấy ra một bao lá trà lớn, bắt đầu ngâm trà vào nước.
Tạ Phong Đường thấy hắn như thế, cười ha hả, cũng không ép hắn, hai người ở ngay tại Tây Vọng Các uống trà, thuận tiện cũng tâm sự mọi chuyện. Tạ Phong Đường cũng không có gì lạ để nói, hàng năm chính chỉ là dạy học sinh, đưa học sinh. Ngẫu nhiên dạy dỗ vài học sinh ưu tú, cảm tình không tệ, qua một thời gian, lại phải nhìn đối phương rời khỏi, trong lòng cũng có chút không nỡ, sẽ khổ sở, nhiều lần như vậy, khó tránh khỏi việc đứng trước cửa số độc ẩm, nói ra câu cảm thán: - Kiếp sau không làm người dạy học. Nhưng ngẫu nhiên có vài học sinh rời đi quay lại thăm, lại khiến vị sư trưởng cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Những điều mà Đường Kiếp trải qua thì nhiều lắm, lần lượt kể lại mọi chuyện, Tạ Phong Đường nghe xong cũng cũng líu lưỡi không ngừng. Nhất là khi nghe được Đường Kiếp từ trong tay Thiên Thần Cung, đến Huyết Hà Chi Chủ, Hỏa Thiên Tôn và Đại Năng chạy trốn được, lại liên tiếp chém giết Phân Thần đại yêu, Tạ Phong Đường quả thực cũng bị Đường Kiếp làm cho choáng váng. Những kinh nghiệm này tùy tiện rơi trên người ông, hoặc Hứa Đô đều sẽ trở thành vinh quang cả đời, nhưng đối với Đường Kiếp mà nói, bất quá chỉ là những điểm sáng trong vô số luồng sáng mà thôi.
Hai người hàn huyên rất lâu, sâu đó trận trà yến mới mới chấm dứt. Thấy thời gian không còn nhiều lắm, Đường Kiếp lấy ra một vật nói: - Mười năm trong học viện, nhận được chiếu cố của viện chủ, vẫn chưa từng báo đáp điều gì. Đây là khối Thiên linh thạch năm đó ta giết chết Phong Bất Trí đạt được, đã dùng một bộ phận, phần còn thừa lại, vẫn còn dùng được một lần nữa, kính xin viện chủ vui lòng nhận cho.
Thiên linh thạch là bảo vật dùng để tấn công Hóa Hồn, khi phân thân của Đường Kiếp tấn cấp đã dùng tới rồi vật này rồi.
Tạ Phong Đường tuy là phó viện chủ, nhưng bởi vì nhiều năm lo liệu viện sự, thời gian tu luyện ngắn, cảnh giới cho tới nay cũng chỉ ở Tâm Ma, khoảng cách Hóa Hồn vẫn còn kém một đường. Mấy năm nay ông cũng đã chuẩn bị lâu, nhưng vẫn như trước không dám bước tới bước trọng yếu này, Đường Kiếp cứ như vậy lại đưa vật ấy lên.
Nếu là Đường Kiếp đưa cho ông thứ khác, có lẽ sẽ giận dữ quát lớn rồi, nhưng hắn lại dâng lên Thiên linh thạch, Tạ Phong Đường thế nào cũng không thể cự tuyệt, đồng thời cũng ý thức được, Đường Kiếp là thật sự có tâm đấy.
Còn muốn nói thêm điều gì, Đường Kiếp đã nói: - Ta ở Thanh Vân Giới giết bốn Phân Thần, cướp sạch ba kho báu, ở Huyết Hà giới rửa sạch nhà kho Hỏa Thiên Tôn, hiện tại lại có mậu dịch lưỡng giới, tiền nhiều xài không hết.
Lời còn chưa dứt, Tạ Phong Đường đã không khách khí thu lấy thiên linh thạch: - Đúng vậy, ta với tiểu tử ngươi khách khí cái gì chứ.
Đường Kiếp bật cười, lúc này mới nói: - Lần này tới thăm, kỳ thật còn có một chuyện nữa.
- Ngươi nói xem.
- Ta tính hàng năm sẽ quyên cho học viện Tẩy Nguyệt mười vạn linh tiền, dùng để thưởng cho những học sinh ưu tú trong viện.
- Cái gì? Tạ Phong Đường bị ý nghĩ của Đường Kiếp lam kinh hãi: - Vì sao?
- Cũng không có gì, chính là cảm thấy làm người, không thể chỉ lo cho chính mình, có khi cũng phải vì hậu bối làm chút cống hiến. Mười vạn linh tiền đối với ta mà nói cũng không nhiều lắm, nhưng có thể trợ giúp rất nhiều người. Đương nhiên, ta sẽ đưa ra một hạn định, chủ yếu là dùng để giúp đỡ một ít học sinh gia cảnh bần hàn, lại tự thân cố gắng, ta gọi khoản tiền này là học bổng.
- Học bổng? Tạ Phong Đường trầm ngâm, gật đầu nói: - Cũng có chút ý tứ.
Học viện Tẩy Nguyệt hàng năm đều có một vài học sinh thiên phú, tự thân cũng cố gắng, nhưng vì gia cảnh duyên cớ nên không thể thăng tiến thêm được. Đường Kiếp làm như vậy, chính là tạo cơ hội cho những học sinh đó.
Đây đúng là trợ giúp cho Tẩy Nguyệt phái, để trong tương lai Tẩy Nguyệt phái ại có thêm càng nhiều nhân tài, cũng là Đường Kiếp đang trợ giúp chính mình, những người này khi nhận được học bổng của Đường Kiếp, mà sau có cơ hội được thu làm đệ tử, chắc chắn đối với hắn cảm kích, trở thành người trung thành với hắn.
Trên thực tế kế hoạch này đã sớm phát triển ở Thiên Nhai Hải Các, đương nhiên, hiện giờ Thiên Nhai Hải Các cũng đã có một nhóm người không nhỏ ủng hộ Hứa Diệu Nhiên. Đây cũng là chủ ý mà Đường Kiếp năm đó ở Thanh Vân Giới, đã đưa ra để Hứa Diệu Nhiên thực hiện.
Mà nay Đường Kiếp đã trở lại, tất nhiên cũng phải ở nơi này làm như vậy.
Tạ Phong Đường vô cùng vừa lòng với ý nghĩ này của hắn, hai người lại nói một chút về quyết định và hạn chế cống hiến, bởi vì tiền là tự bản thân Đường Kiếp đưa ra, vậy nên sử dụng và phân phối thế nào tất nhiên là do Đường Kiếp định đoạt, trên danh nghĩa cá nhân của Đường Kiếp quyên tiền, nên gọi là học bổng Đường Kiếp.
Từ ngày hôm đó, Đường Kiếp được định sẵn sẽ trở thành người để hâm mộ, kính trọng và ngưỡng mộ và noi theo của bất cứ học sinh nào.
Sau khi bàn bạc xong, Đường Kiếp đề xuất muốn đi vài nơi trong học viện một chút.
Vừa lúc Tạ Phong Đường cũng có việc phải làm, liền mặc kệ hắn tùy ý đi lại , dù sao hắn bây giờ đã là Thiếu chủ, thân phận đặc thù, Tẩy Nguyệt phái đã cho hắn đặc quyền không đặt cấm địa với hắn rồi.
Ra khỏi Tây Vọng Các, Đường Kiếp liền một đường thả bộ trên núi.
Về lại chốn cũ, trong nội tâm vẫn có vài phần cảm xúc đấy.
Con đường vẫn như xưa, viện cũ cũng vẫn là viện cũ, thứ duy biến hóa chính là khuôn mặt đám học sinh, những khuôn mặt từng quen thuộc không hề thấy nữa, thay thế họ chính là những học sinh với khuôn mặt xa lạ, nhưng lại tràn đầy tinh thần phấn chấn và hy vọng.
Nhìn một đám học sinh đi qua, Đường Kiếp dường như lại thấy được chính mình ngày xưa.
Đi tới trước viện của mình, tấm biển Đào Nhiên Cư đã thay đổi, biến thành Xung Thiên Các.
Không cần vào nhà, Đường Kiếp cũng có thể nhìn được tình huống bên trong. Đình viện đơn sơ đã được thu dọn chỉnh tề, một học sinh đang ngồi trong chính phòng, tuần hoàn chu thiên, dùng phương thức kết tay làm ấn, trong vườn là đủ các loại linh cốc.