Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1015: Kịch đấu (p1)



Vương Tuyệt Diệt lại ăn to nuốt lớn, chi mất nửa khắc đã ăn ba trâu, hai heo và bốn dê vào bụng, chỉ không biết mấy thứ này sau khi vào dạ dày liền đi hướng nào, điều duy nhất khiến người ta rung động chính là vết thương trên người hắn cũng dần chuyển biến tốt đẹp.

Phải biết rằng vết thương trên người hắn không phải bình thường, tất cả đều do quỷ vật Minh giới tạo thành, từng cái quỷ vật tạo thành thương tổn với hắn có thực lực không nhỏ, những vết thương kia lại quanh quẩn các loại quỷ khí quái lực, mang vào người rất khó có thể khép lại.

Nhưng Vương Tuyệt Diệt lại ăn to nuốt lớn như vậy, không ngờ tổn thương đều bị hắn chữa khỏi, năng lực khôi phục thương thế không hề kém so với Đường Kiếp, thậm chí có khi còn hơn.

- Nhập đao…. Sinh mạng!
Đường Kiếp nỉ non phát ra tiếng.

Hắn rốt cục biết Vương Tuyệt Diệt đã nhập đạo sinh mạng.

Hắn cũng không phải chỉ dựa vào khí lực thiên phú hùng mạnh mà chống đỡ đến bây giờ, phải có lý giải thâm thúy và vận dụng năng lực đối với Sinh Mang đạo mới có thể khiến mình có được năng lực khôi phục dũng mãnh như thế.

Nói về thực lực Thể Tu, bản thể Đường Kiếp còn thua hắn.

Mà ở phương diện pháp thuật, vốn dĩ Vương Tuyệt Diệt có chỗ thiếu hụt rất lớn dường như cũng tiến bộ nhảy vọt, thời khắc này ăn uống no đủ, sau khi thương thế trên người khôi phục gần như bình thường, Vương Tuyệt Diệt liền đi lên bay một vòng lên không trung, cuồn cuộn nổi lên vân lãng xung thiên, bao cuốn bản thân, hóa thành một đám quần áo vân lãng mặc lên người.

Lúc này Vương Tuyệt Diệt mới lớn tiếng nói:
- Đường Kiếp, có dám đánh một trận không?

- Có dám đánh một trận không?

Thanh âm ù ù gầm rú của Vương Tuyệt Diệt vang khắp bốn phía.

Vô số tu giả ở trong dãy núi đều ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, nhìn thấy bóng dáng uy phong ngạo mạn kia, trong mắt đều tràn ngập kính trọng và ngưỡng mộ.

Nhìn thấy cảnh này, Đường Kiếp không nói lời nào, quay đầu nói với Hồng Thần Cơ:
- Hồng lão nhân, ngươi thấy nếu ta và Vương huynh đấu một trận, ai thắng ai thua?

Hồng Thần Cơ sờ chòm râu trên cằm, ngạo nghễ nói:
- Lão phu tất nhiên là xem trọng Tuyệt Diệt. tuy Đường Kiếp ngươi mạnh nhưng Tuyệt Diệt đã đi qua Vô Sanh đường, thực lực tăng vọt, tạo nên giấc mộng kỳ tích ngàn năm không có.

- Nếu thế thì ngươi có dám đánh cuộc với ta không? Nếu ta thắng, ngươi sẽ nhường hai kỳ kia cho ta, nếu ta thua, ta sẽ đưa ba kỳ của ta cho ngươi.

- Cái này…
Hồng Thần Cơ lập tức do dự.

- Thế nào? Không dám sao?
Đường Kiếp cười hỏi.

Hồng Thần Cơ nói như đinh đóng cột:
- Có gì không dám, cược thì cược.

- Được!
Đường Kiếp cười ha hả, ngửa đầu nhìn về phía Vương Tuyệt Diệt:
- Có đối thủ như Vương huynh đúng là chuyện tốt cầu còn không được!

Nói xong đã đứng dậy, bay thẳng lên không trung.

Hai vị tu giả thiên tài nổi danh Tê Hà Giới cứ như vậy mà đối mặt nhau, cùng thiêu đốt ra chiến ý hừng hực.

Vương Tuyệt Diệt dài thanh nói:
- Đường Kiếp, tuy rằng ngươi đã cứu ta, nhưng khi chiến đấu ta tuyệt đối sẽ không nương tay!

- Ta cũng không muốn ngươi nương tay!
Đường Kiếp thản nhiên trả lời:
- Nếu muốn đánh phải toàn lực ứng phó mới đã nghiền. Trên chiến trường, toàn lực mà chống đỡ mới là sự tôn trọng lớn nhất với đối thủ, nhượng bộ là không được.

Theo cuộc nói chuyện này, quần áo của Đường Kiếp cũng văng tung tóe, thân thể bắt đầu lớn mạnh, khí thế vô tận từ trong thân thể Đường Kiếp trào ra.

- Ha ha ha ha, nói rất hay!
Vương Tuyệt Diệt cười lớn, thân thể cũng lớn mạnh, biến thành một người khổng lồ đầu đội trời chân đạp đất, tương ứng với Đường Kiếp phía xa, hai cỗ khí thế vô biên đụng nhau, thổi quét cả trời mênh mông khiến toàn bộ dãy núi đều nổi lên lốc xoáy.

Thấy một màn như vậy, Quý Thanh Phong đã nói:
- Mau khởi động đại trận!

Một khi hai người này đánh nhau, nếu không có trận pháp thủ hộ, bọn họ tuyệt đối có thể san bằng dãy núi này.

Tuy rằng chưa tới nỗi một quyền liền vỡ, nhưng một quyền vỡ núi, một cước tạo sông là chuyện chắc chắn.

Mắt thấy đại trận mở ra, Vương Tuyệt Diệt cười hô hố nói:
- Vậy thì bắt đầu đi, xem quyền đây!

Một quyền đánh về phía Đường Kiếp.

Ầm!

Một quyền này của Vương Tuyệt Diệt đập tới, lay động tinh thần, núi rung động, giống như có một người khổng lồ đang phát động công kích.

Từ góc độ của tu giả mà nhìn, kỳ thật không nhìn ra được hình dạng của một quyền này, bởi vì nắm tay lớn đã che đậy toàn bộ tầm nhìn, cho nên chỉ có thể thấy một mảnh hồng quang.

Nhưng đối với Đường Kiếp mà nói, một quyền này cũng chỉ là khai vị buổi sáng.

Đón quả đấm mà Vương Tuyệt Diệt đánh tới, Đường Kiếp cười một tiếng dài:
- Thật tốt!

Sau đó cũng là một quyền đánh tới.

Hai quyền chạm vào nhau giống như hai toàn núi lớn va chạm, tạo ra năng lượng kinh người, một khắc này chợt nghe thiên địa chấn động, cả phiến không gian đều bùng lên gợn xóng. Lực lưu điên cuồng, hoang dã quét ngang bốn phía, chà xát sạch sẽ đám mây quanh thân, chỉ còn lại một mảnh thái quang trên bầu trời kia.

- Đường Kiếp!
Vương Tuyệt Diệt lại gào thét đập tới một quyền.

- Vương Tuyệt Diệt!
Đường Kiếp cùng gào thét xuất kích.

Hai người ở một khắc này cứ ngươi tới ta đi, toàn bộ trong thiên địa dường như chỉ còn hai người bọn họ tồn tại, ầm ầm đánh nhau. Dư ba khí lực va chạm lên trên đại trận bảo vệ Thất Tuyệt Môn, tạo nên một mảnh lại một mảnh thái quang, có thể thấy được lực triều này hung mãnh thế nào.

Nếu nói về cấp độ của lực lượng, công kích hai người kia đánh ra còn mạnh hơn so với Tử Phủ Bàn Dục Anh xuất thủ.

- Hống!
Thời khắc này chỉ thấy Vương Tuyệt Diệt rống lên một tiếng, quyền trái công về phía Đường Kiếp, đồng thời thân thể cũng chùn lại, quyền phải đánh thẳng vào bụng Đường Kiếp, khiến hắn một quyền bị đánh bay ra ngoài.

- Đại sư huynh tất thắng!
Thấy một màn như vậy, tất cả tu giả Thất Tuyệt Môn đều vui mừng hô ra tiếng.

Vương Tuyệt Diệt đã bổ nhào qua, chân to đang muốn đạp xuống, chỉ thấy hai tay Đường Kiếp đã nắm chặt chân Vương Tuyệt Diệt, một cước đá vào trên bụng Vương Tuyệt Diệt, đá hắn bay ra ngoài.

Mọi người lập tức câm miệng.

Hai người này cứ người một quyền ta một cước như vậy, trong chốc lát ngươi cho ta một quyền, sau đó lại là ta cho ngươi một cước.

Toàn bộ đều là hạng người có lực lớn kinh người, cố tình lại có lực phòng ngự kinh người, rất khó có thể bị thương, chỉ có điều toàn bộ là dùng lực lượng thân thể, không hề dùng tới pháp thuật.

Vài vị Chân Quân của Thất Tuyệt Môn đứng xem đều không kìm nổi mà lắc đầu, Thân Bắc Vọng lại thở dài nói:
- Đấu pháp như vậy giống như lưu manh đầu đường, còn ra thể thống gì? Cho dù là Thể Tu cũng phải có thủ đoạn thần thông của Thể Tu chứ.

Quý Thanh Phong cười nói:
- Đừng vội, đừng vội, bọn họ đây là đang thử lẫn nhau thôi. Đợi tới khi phát hiện được năng lực chịu đựng của đối phương mới có thể toàn lực ra tay.

Lời tiên đoán của Quý Thanh Phong rất nhanh đã được nghiệm chứng.

Sau khi Vương Tuyệt Diệt đánh ra một quyền, cười nói:
- Thủ đoạn của Đường huynh thật tốt, xin lĩnh gáo. Nếu như vậy ta cũng không thể không xuất ra chút bản lĩnh, nếu không sẽ khiến Đường huynh đệ xem thường mất. Cầu Long Ma Thể!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com