Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1014: Cứu trở về



Đường Kiếp cũng vui vẻ trải qua mấy ngày lành, rãnh rỗi đều đi dạo các nơi trong Thất Tuyệt Môn. Và gặp Mục Nghị ôn chuyện, càng thêm quen thuộc với mọi người.

Mấy ngày sau, Đường Kiếp lại biết được đại tông sư trận đạo của Thất Tuyệt Môn, Hồng Thần Cơ.

Hóa ra lần trước không có hắn là vì Hồng Trần Cơ đi Tây Cương tu bổ một pháp trận.

Hai người đều là người trong trận đạo, lập tức mới quen đã thân.

Nhàn rỗi không có việc gì Đường Kiếp lại chạy tới chỗ Hồng Thần Cơ cùng nhau bàn luận trận đạo.

Hồng Thần Cơ không hổ là đại tông sư trận đạo lâu đời, kiến văn quảng bác, học thức thâm học, đối với các lý giải đều ở trên Đường Kiếp. Mà Đường Kiếp lại đối với lý giải thuật số càng sâu hơn, giải toán nhanh hơn, ý nghĩ thay đổi, thường có đổi mới.

Một người có nội tình thâm hậy, một người có lối suy nghĩ phát này, một già một trả này tụ cùng một chỗ, đều tự học được không ít thứ trên người đối phương, cùng cảm giác được thu hoạch không ít, dần dần trở thành bạn tri kỷ.

Thì ra là ở lúc đó Đường Kiếp mới biết được, trên người Hồng Thần Cơ thậm chí còn có Tử Môn Kỳ và Thương Môn Kỳ, mà Hồng Thần Cơ cũng biết trên người Đường Kiếp có Kinh Môn Kỳ, Đỗ Môn Kỳ, Cảnh Môn Kỳ, hai người đều nhìn trúng bảo bối của đối phương, cùng nhau hướng đối phương đòi hỏi.

Lý do của Đường Kiếp là kỳ của ta nhiều hơn so với người, cho nên ngươi hăn là đem kỳ bán cho ta. Hồng Thần Cơ lại nói kỳ của ta rấ tốt, các cửa Tử Môn và Tổn Thương sát phạt, vì cái này đặc biệt nặng nề, một khi bày trận mà có được hai kỳ này sẽ khiến uy lực tăng mạnh. Lúc trước Đường Kiếp bởi vì không có hai kỳ này bố trí đại trận khiến uy lực bị hạn chế.

Hai bên bên bào cũng cho là mình đúng, đều mơ tưởng bảo bối của đối phương, lại bảo vệ mình không buông tay, huyên nói tới mức cao hứng.

Cứ như thế hơn một tháng đã qua đi.

Hôm nay Đường Kiếp tiếp tục nói chuyện với Hồng Thần Cơ về đại trận, chỉ thấy trên Hoa Niên điện đột nhiên chợt lóe hào quang lớn, một đạo lôi quang nghênh không bổ xuống, tạo thành một cái khe thật lớn trên không trung, phía sau cái khe kia là mây đen vô tận, phát ra tà khí ngút trời.

Tiếp theo đó là một thân ảnh khổng lồ từ sau cái khe nhảy ra, phát ra tiếng cười hô hố:
- Lão tử còn sống trở về rồi!

Không phải Vương Tuyệt Diệt thì là ai.

Chỉ có điều lúc này toàn thân Vương Tuyệt Diệt đều là máu thịt lẫn lộn, chỗ ngực còn có một cái động lớn, mơ hồ thấy được trái tim đã vỡ bể thành vài mảnh, kinh khủng hơn chính là đầu của hắn đã bị gọt bay một nửa, ngay cả óc cũng lộ ra rồi, một con mắt cũng không cánh mà bay, mặc dù thế, Vương Tuyệt Diệt vẫn còn sống. Trên vai của hắn nằm úp sấp một tiểu quỷ, đúng là Tiểu Tam.

Thời khắc này nương theo tiếng rít gào vui mừng của Vương Tuyệt Diệt là một tiếng rít gào tức giận từ sau cái khe vang lên.

Một bạch cốt thủ thật lớn từ trong cái khe vung ra, mang theo hắc khí nhè nhẹ, ngưng tụ ra tà hỏa diểm ngập trời chụp vào Vương Tuyệt Diệt.

Thời điểm bạch cốt thủ sắp bắt được Vương Tuyệt Diệt, chân rời bỗng nhiên sáng lên một đạo kiếm quang.

Kiếm quang này trảm trên bạch cốt thủ kia, chỉ thấy kiếm quang khẽ quấn, bạch cốt thủ đã bị chém trúng. Chỉ có điều cốt thủ này lại không ngừng nứt ra, sau đó lại phát ra tiếng vang, nứt ra vô số mảnh nhỏ như đồ sứ bị phá nát.

Ngay sau đó xương cốt trên bạch cốt thủ khổng lồ đã bị bóc ra hoàn toàn, hiện ra một bàn tay đen ngòm, tuy rằng đã nhỏ đi nhiều nhưng khí thế lại càng kinh người hơn, nhuộm cả không trung thành một màu đen.

Kiếm phong lại nổi lên, khoảng không trên Hoa Niên điện đã sáng lên bốn đạo quang hoa, cùng chém về phía độc thủ kia, chợt nghe một tiếng kêu đau vang lên, từ sau cái khe phát ra tiếng rên rỉ đau đớn long trời lở đất, một âm thanh từ trong đó truyền ra:
- Ta nhớ kỹ ngươi rồi!

Sau đó cánh tay kia liền trở về trong khe.

Cái khe khép lại.

- Phì, nhớ kỹ thì cứ nhớ đi, chẳng lẽ lão tử lại sợ ngươi sao.
Vương Tuyệt Diệt không chống đỡ nổi nữa, đặt mông ngồi dưới đất, bật cười ha hả.

Chỉ có điều hình tượng này của hắn thật sự khủng bố, thấy thế nào cũng rất dọa ngươi, chỉ có tiếng cười kia mang theo mười phần khí phách cùng khí kình ngút trời, xa xa trong mắt Mục Nghị lộ ra quang hoa:
- Cuối cùng đã đột phá rồi sao?

Không trung phía trên đỉnh núi đã xuất hiện bóng dáng Quý Thanh Phong và năm vị chân nhân, sắc mặt đều ngưng trọng.

Tụ tập lực của năm người, không ngờ cũng không thể lưu lại một bàn tay của quỷ hoàng, có thể thấy được nó dũng mãnh thế nào, hơn phân nửa không phải là quỷ hoàng bình thường mà là một trong mười hoàng của Minh giới. Có thể chạy trốn từ trong tay của một trong mười hoàng Minh giới, với thực lực của Vương Tuyệt Diệt khẳng định là làm không được, như vậy đáp án chỉ có một: Tiểu Tam.

Lại nhìn tiểu quỷ trong suốt kia, chỉ thấy nó ghé uể oải nằm trên vai của Vương Tuyệt Diệt, cho thấy lần chạy trốn này là gánh nặng to lớn đối với nó.

Quý Thanh Phong khẽ chắp tay với Đường Kiếp nghe tiếng chạy tới:
- Đa tạ Đường tiểu huynh đệ xuất thủ tương trợ.

- Tiện tay mà thôi, chưởng giáo khách khí rồi.
Đường Kiếp vẫy vẫy tay gọi Tiểu Tam trở về, thu vào trong đồ để nó nghỉ ngơi, lúc này mới nhìn về phía Vương Tuyệt Diệt, mỉm cười nói:
- Đại sư huynh ổn chứ.

Tuy rằng thân thể Vương Tuyệt Diệt chịu trọng thương, nhưng khí thế lại không giảm, cười to nói:
- Được, Đường Kiếp nhà ngươi khá lắm, lão tử vì đánh bại ngươi là đi Vô Sanh đường, ngươi lại phái quỷ vật tới cứu ta, ta phục ngươi rồi. Tuy nhiên cho dù thế, Vương Tuyệt Diệt ta vẫn muốn đánh một trận với ngươi. Ta muốn khiến toàn bộ người của Tê Hà Giới biết, đệ tử Tê Hà Giới trừ Vương Tuyệt Diệt ta không còn ai, không ai có thể đánh bại ta!

Nói xong hắn đã đứng lên, toàn thân tản mát ra chiến ý cuồn cuộn, khí thế như gió tản ra khắp nơi.

Nhìn tư thế như vậy, giống như Đường Kiếp chỉ cần nói từ chiến hắn liền đánh với Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng cười:
- Chiến thì chiến đi, cứng rắn chống đỡ làm cái gì. Chớ sốt ruột, ngươi chậm rãi dưỡng thương đi, chờ thương thế của ngươi tốt lên liền đánh tiếp.

- Không cần thời gian dài như vậy.
Vương Tuyệt Diệt lại khua tay nói:
- Một chút vết thương nhỏ này không đáng là gì, chỉ là thanh minh khí của Phệ Tâm Minh hoàng thực đáng ghét, chăng qua là hiện giờ nó không còn, lực lượng còn sót nhờ sư phụ hỗ trợ hóa giải.

Xa xa năm người Quý Thanh Phong đồng loại ra tay, năm đạo kình khí đánh vào trong cơ thể Vương Tuyệt Diệt. Vương Tuyệt Diệt cũng bắt đầu vận chuyển linh khí bản thân, thanh khí trên mặt hắn từng chút một bị tiêu trừ theo sự vận chuyển của hắn.

Một lát sau, tất cả thanh khí đã biết mất vô tung, chỉ có điều tổn thương trên người vẫn còn.

Vương Tuyệt Diệt cũng không để ý, chỉ nói:
- Không có thanh minh quỷ khí, còn dư lại tôn thương chỉ cần ăn một bữa liền đủ. Lấy rượu và thịt tới đây.

Một tiếng rống này chấn động khắp trời cao.

Chỉ thấy vô số đệ tử đã bưng tới rượu và thức ăn theo yêu cầu của Vương Tuyệt Diệt, đều là heo, dê, trâu được cho ăn linh thực tốt mà lớn lên, tuy không phải yêu vật nhưng cũng tràn ngập linh khí, thích hợp để bổ dưỡng.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com