- Ngươi là chỉ Thiên Tình Tông sao? Thích Vô Niệm cười rộ lên: - Bỏ cái ý nghĩ đó đi. Chẳng lẽ ngươi không biết, bởi vì chuyện của Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên, Thiên Tình Tông đối với chuyện này đã sớm có bất mãn. Lợi nhuận mậu dịch hai giới dày, Đường Kiếp thân là đệ tử Tẩy Nguyệt phái không cùng liên kết với Thiên Tình Tông, lại kết phường mua bán với Thiên Nhai Hải Các, rốt cục ai mới là minh hữu của Tẩy Nguyệt phái? Các ngươi để Thiên Tình Tông ở đâu? Thành thật nói cho các ngươi biết, Bổn cung chủ đã sớm tự mình đi tới Thiên Tình Tông, thuyết phục các nàng đừng viện trợ cho các ngươi, cũng khiến các ngươi biết được ai mới là bằng hữu của các ngươi. Tùy tiện đánh vỡ quan hệ là phải trả giá thật lớn. Nếu các ngươi giao hảo với Thiên Nhai Hải Các, vậy thì tìm Thiên Nhai Hải Các mà cầu viện binh đi, ha ha ha ha!
Thích Vô Niệm đã bất chấp mọi thứ mà cười dài.
Lăng Tiêu lại khinh thường nói: - Ai nói Tẩy Nguyệt phái chúng ta tìm giúp đỡ phải là Thiên Tình Tông hay Thiên Nhai Hải Các chứ?
Thích Vô Niệm ngẩn người: - Không phải bọn hắn? Vậy là ai?
Sau khi hỏi ra lời này, Thích Vô Niệm liền biết mình hỏi dư thừa.
Dưới tình huống hiện nay, trừ Thiên Tình Tông và Thiên Nhai Hải Các, Tẩy Nguyệt phái có thể tìm giúp đỡ chỉ có một, chính là Thất Tuyệt Môn.
Vừa nghĩ tới Thất Tuyệt Môn, Thích Vô Niệm đột nhiên giật mình, thầm kêu không tốt, chất vấn nói: - Người của Thất Tuyệt Môn đâu? Bọn họ ở chỗ nào?
Tiêu Biệt Hàn cười to: - Không ở trong này tất nhiên là tới Mạc Khâu, đi vào trong hang ổ của các ngươi!
Một câu khiến Thích Vô Niệm hoàn toàn tỉnh mộng.
- Điều đó không thể nào! Hắn gào lên thảm thiết.
- Phải hay không cứ đi xem là sẽ biết! Lăng Tiêu đã nói.
Thích Vô Niệm cười to: - Hóa ra là như vậy, quả nhiên là muốn nói dối để gạt ta trở về. Lăng Tiêu, ngươi cho là Thích Vô Niệm ta dễ bị lừa vậy sao? Mặc kệ Thất Tuyệt Môn công kích Mạc Khâu ta là thật hay giả, Đường Kiếp này ta không thể không giết. Ngã Phát Đại Hành Nguyện, phá Vô Cực Đại Chân Cương!
Theo tiếng la to của Thích Vô Niệm, bàn tay của hắn đã hiện lên một mảnh đỏ thẫm, áp chế về phía Vô Cực Đại Chân Cương phía dưới.
Vô Cực Đại Chân Cương của Lăng Tiêu chưởng giáo đúng là bị một chưởng của hắn xuyên thủng.
Lúc này thần hồn của Đường Kiếp mười thành đã ngưng đủ chín thành, mắt thấy hắn đã sắp đại công cáo thành tấn công Tử Phủ.
Bàn tay Thích Vô Niệm cứ áp chế như thế, thiết chưởng như núi, đặt vào trên đỉnh đầu Đường Kiếp.
Dưới một kích này, mọi thứ đều hóa thành bột mịn!
Một chưởng toàn lực tới từ Xuất Khiếu Chân Quân, núi bị sụp, đất nứt ra, sông ngòi bị đảo dòng, nhật nguyệt không có ánh sáng.
Khi Thích Vô Niệm đánh ra một chưởng này, dường như đã cảm nhận được vận mệnh tan xương nát thịt của Đường Kiếp, phát ra tiếng cười kiêu ngạo, ngông cuồng: - Đường Kiếp, rốt cục ngươi đã chết!
Hai trăm năm bị Đường Kiếp làm nhục, tổn thất, rốt cục thời khắc này đã được giải phóng, không cần quan tâm tới Binh Chủ Bí Cảnh, thời khắc đó trong làm Thích Vô Niệm vô cùng thoải mái.
Ban đầu để bọn họ tìm Bí Cảnh hai trăm năm, từ lúc vừa bắt đầu chính là đè gánh nặng lên trên người, mãi tới bây giờ mới thoát khỏi.
Trong lòng Thích Vô Niệm cũng khẽ thở dài.
Nhưng ngay lúc hắn thu tay lại xuất hiện môt cảnh tượng làm hắn không dám tin.
Ở bên trong đáy hố dưới cốc kia, Đường Kiếp lại bình an ngồi đó, vẫn cô đọng thần hồn như trước, không hề bị một chút ảnh hưởng, ngay cả tiên phù chói mắt lóe ra trong đại trận, còn có từng cọng cây ngọn cỏ trong cốc cũng không bị tổn hao gì.
Thích Vô Niệm nhìn thấy liền kinh ngạc không hiểu.
Chẳng lẽ là Huyễn thuật?
Nhưng điều đó là không thể nào!
Hắn là Thích Vô Niệm!
Hắn chấp chưởng Động Sát, tu luyện Phá Vọng Thiên Mục, hiểu rõ hư thật, nhìn thấu thật giả, không có Huyễn thuật gì có thể che giấu trước mặt hắn, thậm chí chỉ cần hắn trừng lớn hai mắt có thể khiến một ít ảo thuật không quá mạnh mẽ hoàn toàn tan biến, ngược lại còn cắn trả đối phương.
Thời điểm hắn hiện thân ở đây đã dùng Phá Vọng Thiên Mục nhìn Đường Kiếp, xác định kia thật sự là Đường Kiếp, cũng không phải người giả mạo, làm sao có thể biến thành Huyễn thuật chứ?
Thích Vô Niệm không hiểu.
Trong lòng khó hiểu, Thích Vô Niệm đã lấy ra một cây Ngọc Xích ném về phía Đường Kiếp. Lúc này Thích Vô Niệm thấy rõ ràng, Ngọc Xích kia đánh vào trên đầu Đường Kiếp nhưng lại không đánh trúng Đường Kiếp, chỉ nổi lên một mảnh vân nước giống như gợn sóng.
Khi nhìn thấy gợn sóng này, toàn thân Thích Vô Niệm run rẩy dữ dội.
Với nhãn lực phong phú của hắn, làm sao không nhận ra đây là cái gì chứ?
- Lực không gian! Thích Vô Niệm đã lên tiếng kinh hô.
Bao phủ quanh thân thể Đường Kiếp đúng là lực không gian.
Trong phút chốc Thích Vô Niệm hiểu được, Đường Kiếp dùng đích xác không phải là Huyễn thuật mà là lực không gian.
Đường Kiếp đích xác đang tấn công Tử Phủ, chỉ có điều lực không gian lại bóp méo vị trí thật của Đường Kiếp.
Nói cách khác, bây giờ hắn nhìn thấy căn bản không phải là địa điểm thật sự Đường Kiếp tấn công Tử Phủ, cũng khó trách hắn có công kích thế nào cũng không hiệu quả.
Cạm bẫy.
Đây là một cái bẫy nhằm vào Thú Luyện Môn và Thiên Thần Cung!
Trong đầu Thích Vô Niệm toát ra ý nghĩ này.
Tử Phủ so chiêu, phân tâm chính là nhượng chiêu!
Lần này hắn cường sát Đường Kiếp, thời điểm vì Đường Kiếp mà phân tâm, Trường Không Biệt Ly kiếm của Tiêu Biệt Hàn đã chém về phía Thích Vô Niệm, mang theo sát ý ngút trời.
Thích Vô Niệm không kịp chắn, chỉ có thể hét lớn một tiếng, trên người đã hiện ra một mảnh kim quang chặt chẽ bảo vệ mình.
Ở phương diện phòng ngự, Thiên Thần Cung có thể nói là thiên hạ vô song, lần này phòng ngự toàn lực, cho dù là cường đại như Tiêu Biệt Hàn cũng rất khó có thể một kích đánh vỡ phòng ngự dũng mãnh của Thích Vô Niệm.
Nhưng vào lúc đó, trong mắt Tiêu Biệt Hàn lại hiện ra một chút ý cười quỷ dị.
Ý cười này rơi vào trong mắt Thích Vô Niệm, trong lòng hắn đột nhiên dâng lên một tia hàn ý, biết được không ổn.
Nhưng đã chậm.
Chỉ thấy Trường Không Biệt Ly kiếm của Tiêu Biệt Hàn chợt nổ tung, hiện ra một mảnh kiếm quang kinh thế chém về phía Thích Vô Niệm.
Khi một chút kiếm quang này xuất hiện, toàn bộ thiên địa giống như đều lâm vào ảm đạm.
Thế giới dường như chỉ còn lại có một chút kiếm hoa này, mang theo hiu quạnh vô tận và xơ xác tiêu điều, cuồng quét về phía Thích Vô Niệm.
- Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm! Tiếng nói sắc nhọn mà sợ hãi của Thích Vô Niệm đã vang lên trên không trung.
Đạo Binh thứ nhất của Tẩy Nguyệt phái, Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm!
Uy năng của nó, cho dù là Thú Luyện Môn hay Thiên Thần Cung đều rất quen thuộc.
Nếu sớm biết Tiêu Biệt Hàn sẽ mang Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm ra, Thích Vô Niệm tuyệt đối sẽ không đánh bừa với Tiêu Biệt Hàn.
Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm được xưng là Đạo Binh cường sát thứ nhất của lục đại phái, uy nghiêm sát phạt, chắc hẳn phải chết, bởi vì Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm là trực tiếp phát động công kích theo thần hồn.
Diệt thần giả, diệt hồn đoạt phách.
Nói cách khác, với uy của Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm, cho dù tu thành Chân Tiên vô thượng cũng có thể bị một kích diệt thần.
Đối mặt với Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm, tuyệt đối không thể cứng rắn chống đỡ là kiến thức thông thường của ngũ đại phái.
Nhưng giờ khắc này Thích Vô Niệm vì bị Tiêu Biệt Hàn lừa, không ngờ lựa chọn cứng rắn chống đỡ, tập tức khiến mình lâm vào tuyệt cảnh.
Một khắc này, trong thiên địa hàn quang phá không tập kích, xuyên qua phòng ngự tuyệt đối của Thích Vô Niệm, như không có gì cản trở đánh về phía Thích Vô Niệm.
Trên mặt của Thích Vô Niệm đã hiện ra tuyệt vọng.
Đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên hiện ra một chút huyền quang, đón mũi kiếm của Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm đánh tới.
Tuy chỉ là một chút huyền quang, cũng trong nháy mắt phát ra uy thế hùng mạnh, không ngờ lại ngăn được Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm đi tới.