Thích Vô Niệm mượn cơ hội này liền toàn lực lui về phía sau, niệm động pháp sinh, trong nháy mắt đã gia tốc mình lên tới tận cùng.
Nhưng hắn vẫn không thể hoàn toàn trốn thoát khỏi phạm vi công kích của Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm, trong nháy mắt dừng lại, Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm đã tiếp tục chém tới, trên thân kiếm đạo vân lưu chuyển, nhiếp hồn đoạt phách diệt thần, Thích Vô Niệm cảm thấy thật giống như có một cây kim nhọn đâm vào trong đầu của hắn, cái đâm kia dĩ nhân là đam vào trong thần hồn, gần như muốn đánh vỡ thần hồn của hắn.
-A! Thích Vô Niệm phát ra tiếng thét chói tai, nháy mắt người đã hóa thành một đạo quang ảnh đi về phía xa.
- Vẫn là ở lại đây đi Tiêu Biệt Hàn cười ha ha lại tiếp tục đâm Trường Không Biệt Ly kiếm tới, Thien Tuyền Đạo Binh tuy mạnh nhưng mỗi một lần sử dụng đều cực kỳ hao tổn tinh lực, cho nên không đến thời khắc mấu chốt, Tiêu Biệt Hàn cũng không muốn dùng.
Trường Không Biệt Ly kiếm liên tiếp đâm ra sao tinh, chính là Thập Cửu Thiên Tinh Kiếm năm đó Thái Quân Dương đã học qua. Chỉ có điều dưới sự điểu khiển của Tiêu Biệt Hàn, uy lực lại bất đồng, mười chín quang điểm lóa mắt chém tâm, trực chỉ vào các yếu hại lớn của Thích Vô Niệm, mà giữa bọn chúng lại có sự liên hệ lẫn nhau.
Đầu Thích Vô Niệm đau như muốn nứt, làm sao còn kịp phòng bị, đúng lúc này một chút huyền quang từ thiên ngoại lại đánh tới, đánh vào trên thân kiếm Trường Không Biệt Ly kiếm, ngăn cản kiếm quang.
- Mạnh Quan Sơn! Bị chặn lại hai lần khiến Tiêu Biệt Hàn phát ra tiếng rít gào phẫn nộ.
Theo tiếng rít này, trong hư không hiện ra một đạo nhân ảnh, cũng là một Đại Hán lông mi đỏ, thân hình khôi ngô, làm người ta kinh ngạc nhất là phía sau lại kéo theo một cái đuôi dài lớn.
Bán yêu Thần Quân Mạnh Quan Sơn, chưởng ấn Thú Luyện Môn, cũng là cường nhân Địa Tiên mạnh nhất của Thú Luyện Môn.
Điểm khác nhau lớn nhất của người này với các Chân Quân khác của Thú Luyện Môn chính là hắn không có yêu thú.
Chính xác mà nói, hắn đã tình có, nhưng sau khi hắn luyện hóa yêu thú xong liền dung nhập vào bản thân, khiến chính minh tu thành huyết mạch nửa người nửa yêu, một thân cũng vì thế mà trở nên vô cùng mạnh mẽ, trở thành người có chiến lực mạnh nhất Thú Luyện Môn.
Thời khắc này Manh Quan Sơn vừa xuất hiện cũng không nói chuyện, chỉ há mồm phát ra tiếng hô như hổ gầm, có vẻ cực kỳ không hài lòng.
Hắn núp trong bóng tối là vì tìm cơ hội đánh lén, một kích giết chết Tiêu Biệt Hàn hoặc là Lăng Tiêu, lại không nghĩ rằng giết người biến thành cứu người, chiến pháp đánh lén êm đẹp trở thành chiến thuật đối đầu, tự nhiên rất là bất mãn.
Sau khi gào thét một tiếng giống dã thú xong, toàn thân Mạnh Quan Sơn đã toát ra lông đen rậm rạp, yêu phong ngập trời cuồn cuộn nổi lên, hai tay hiện ra cốt trảo sắc bén chuẩn bị đam tới, hóa ra huyền quang vừa bắn ra chính là cốt giáp của nó, vung tay lớn lên chụp về phía Tiêu Biệt Hàn.
Nắm ngón tay xé trời!
Đồng thời Thích Vô Niệm cũng toàn lực lui về phía sau, hắn bị Thiên Tuyền Diệt Thần Kiếm áp chế, thần hồn hao tổn nhiều, ảnh hưởng rất lớn tới thực lực, tạm thời không nên tham chiến, đang muốn rời xa chiến trường lại nhìn thấy phía dưới Đường Kiếp đã gần ngưng kết xong thần hồn.
Dưới quang hoa tử khí, một Nguyên Anh nho nhỏ đang ngồi ngay ngắn trong đình hoa Tử Phủ, bảo tướng trang nghiêm, nửa chìm nửa nổi trên không trung, tràn ra hào quang vô tận, hòa tan vào hoàn cảnh chung quanh.
Thần liền thiên địa, ý thông Càn Khôn.
Kế tiếp Đường Kiếp chỉ cần nạp Nguyên Anh Tử Phủ vào trong cơ thể, tấn công đã coi như hoàn thành, trên thực tế khi đi tới một bước này đã không còn nhiều nguy hiểm lắm.
Vào thời khắc đó, Thích Vô Niệm nhìn thấy, bên người Đường Kiếp có sóng ánh sáng, đó chính là dấu vết dao động của lực thời không.
Dao động này rơi vào trong mắt Thích Vô Niệm, hắn chợt phát hiện cổ lực lượng không gian này cũng không mạnh.
Căn cứ phân tích của hắn, hẳn là lực không gian nắm giữ được khi ngộ đạo lúc đầu.
Nếu là như thế, không gian của Đường Kiếp bị bóp méo có lẽ cũng không quá lớn.
Nói cách khác…. Đường Kiếp đang ở gần đấy.
Nghĩ tới đây, tinh thần Thích Vô Niệm đại chấn, tìm kiếm chung quanh.
Ở nơi nào?
Đường Kiếp rốt cục đang ở đâu?
Thích Vô Niệm nhìn về bốn phía đỉnh núi, nơi này không phải, nơi đó cũng không phải, Thích Vô Niệm nhìn trái nhìn phải, chỉ cảm thấy khắp nơi đều không đúng. Cả tòa Thiên Bình Sơn đã thành chiến trường, không có không gian cho Đường Kiếp ẩn thân.
Hắn muốn xung kích Tử Phủ, nhất định sẽ có dị tượng thiên địa.
Nhưng hôm nay dị tượng thiên địa bị đại chiến quấy rối, có dị tượng gì cũng đều bị từng cơn sóng pháp thuật lớn che dấu.
Điều này làm cho Thích Vô Niệm rất sốt ruột, lúc đang tìm kiếm chung quanh đột nhiên ý thức được cái gì, lại nhìn về Đường Kiếp ở phía dưới.
Đường Kiếp ngồi ngay ngắn tại chỗ đó, vẫn không nhúc nhích, bốn phía đều yên tĩnh, hoàn toàn không có bất kỳ dấu hiện bị tập kích quấy rầy.
Nhưng Thích Vô Niệm vẫn chú ý tới, không ngờ cỏ cây quanh thân thể Đường Kiếp lại không hề nhúc nhích.
Không hề có một chút động tĩnh, giống như đã bị chết.
Thích Vô Niệm liền vận đủ thị lực nhìn lại.
Huyễn thuật!
Dưới Phá Vọng Thiên Mục, Thích Vô Niệm liếc mắt một cái liền nhìn thấy cỏ cây thổ địa quanh thân thể Đường Kiếp đều là do Huyễn thuật biến thành.
Hắn không có trên mặt đất!
Thích Vô Niệm đột nhiên tỉnh ngộ, ngửa đầu nhìn lên bầu trời.
Nhưng bây giờ mọi người đang đánh ở trên bầu trời, hắn còn có thể ở chỗ nào trên đó?
Chỗ cao nhất chính là cương phong hộ giới rồi.
Một ý niệm không dám tin từ từ dâng lên trong đầu, Thích Vô Niệm sợ run cả người.
Hắn sẽ không thật sự chạy tới cương phong hộ giới để tấn công Tử Phủ chứ?
Nhưng thành thật mà nói, cái này đích thật là có khả năng nhất.
Bởi vì cũng chỉ có ở trên bầu trời không che không cản mới có thể phát huy lực không gian tới mức tận cùng, khiến Đường Kiếp có thể cách xa chiến trường mà sẽ không bị ngộ thượng, đồng thời cũng chỉ ở bên trong cương phong mới không dễ dàng bị người của Thiên Thần Cung và Thú Luyện Môn tìm thấy.
Tuy rằng với thực lực của Đường Kiếp, hiện tại khẳng định không vào được cương phong hộ giới. Nhưng nếu như ở bên ngoài tương đối mỏng yếu của cương phong, lại có một vị Tử Phủ Đại Năng bảo vệ che chở cho hắn, kết quả lại hoàn toàn khác, mà Tẩy Nguyệt phái lại có hai vị Chân Quân chưa xuất hiện.
Nghĩ tới đây, toàn thân Thích Vô Niệm liền run rẩy.
Lúc này cuộc tấn công của Đường Kiếp đã sắp kết thúc.
Thích Vô Niệm liền liều lĩnh phóng lên không trung, lao thẳng tới trên đám mây.
Hắn cứ như vậy chạy thẳng lên trên, thẳng tới bên ngoài cương phong, liền thấy trên tầng mây quả nhiên có một Đường Kiếp.
Hắn đang ngồi ở trên một con thuyền.
Chiến thuyền đại uy.
Tất cả bố trí kỳ thật đều là ở trên chiến thuyền này, cỏ cây trên thuyền đều do Y Y bố trí.
Mà ở xung quanh thuyền còn có một lồng phòng ngự rất lớn, ngăn cản sự xâm nhập của cương phong.
Người thi triển lồng ngự pháp này rõ ràng là Huyền Nguyệt Chân Quân.
Với thực lực Hóa Thần Kỳ của hắn, phải ngăn cản cương phong này, cho dù là ở bên ngoài cũng có chút cố hết sức, thời khắc này đang toàn lực chống đỡ, căn bản không rãnh để chú ý tới hắn.
Thích Vô Niệm thấy thế liền mừng rỡ, giơ cao Lượng Thiên Xích đánh tới lồng phòng ngự kia, chỉ cần hủy diệt lồng phòng ngự này, như vậy hắn sẽ một lần giết chết được hai Tử Phủ của Tẩy Nguyệt phái.
- Đường Kiếp, ngươi nhất định phải chết! Thích Vô Niệm điên cuồng hô lên.
Lượng Thiên xích đánh vào trên lồng phòng ngự, nổi lên một mảnh gợn sóng quen thuộc, cảnh tượng phát sinh trên mặt đất lại hiện ra.
Đây là có chuyện gì?
Thích Vô Niệm ngẩn người: - Đây là….. lực thời gian!
Hắn thất thanh kêu lên, trong lòng báo động, liền biết không ổn.
Trong cương phong đã lao ra một nắm tay thật lớn, mang theo xu thế phá thiên đánh vào trên người của Thích Vô Niệm.
- Diệt Ma Quyền!
- A! Thích Vô Niệm kêu thảm bay lên, một nửa thân thể bị một quyền này đánh nát vụn.
Nương theo một quyền này đánh ra, thân ảnh của Đường Kiếp cũng theo đó mà xuất hiện.
Thích Vô Niệm sai lầm rồi.
Đường Kiếp vặn vẹo không chỉ là không gian mà còn có thời gian.