Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1062: Đàm phán (p2)



Sở Tích Đồng hừ nói:
- Ngươi nói mấy lời này có ý nghĩa gì?

- Ý nghĩa tất nhiên là có.
Đường Kiếp nói:
- Nhiều hảo hán như vậy mà lại chết trên chiến trường, thật là đáng tiếc. Nếu đáng tiếc, ta càng hy vọng có thể bảo lưu lại bọn họ.

- Ngươi
Sở Tích Đồng châm biến:
- Nhưng ngươi đã từng phát chí nguyện to lớn, thề diệt Thiên Thần Cung đấy.

Sau khi trở thành Thiên Tôn, có một số việc Đường Kiếp cũng không giấu diếm nữa, bí mật Binh Chủ sớm không còn là bí mật, Tẩy Nguyệt phái biết, Thất Tuyệt Môn biết, Thiên Nhai Hải Các biết, Thiên Thần Cung cũng sẽ biết. Mà thù hận của hắn đối với Thiên Thần Cung thì lại càng đơn giản, trực tiếp hơn.

Cho nên, ngay cả chí nguyện to lớn cũng không giấu diễm nữa, mà là truyền tin, đây cũng là một trong những nguyên nhân trọng yếu hắn giữ lời với Thất Tuyệt Môn.

Đường Kiếp chậm rãi nói:
- Ta phát chính là Tâm Ma nguyện, Tâm Ma qua đi ta sẽ không tiếp tục bị trói buộc để tiếp tục chấp hành nguyện này, kia đã từng là hận và muốn lấy lại công đạo. Nhưng đại kiếp nạn Hồng Mông lần này liên qua tới toàn bộ sự tồn vong của giới, Đường Kiếp vẫn còn có thể phân biết trái phải. Chớ nói lời thề đã mất đi lực trói buộc, cho dù vẫn còn tác dụng cũng không chắc là không thể vi phạm một lần.

- Phân rõ phải trái?
Sở Tích Đồng cười lạnh:
- Phân rõ phải trái của ngươi sợ rằng chỉ là một chỉ lợi thôi. Trước khi ta khống chế cái này, trước khi ngươi chỉ huy tấn công Thiên Thần Cung, ngươi sao lại không nói tới việc cùng nhau chống chọi đại kiếp nạn Hồng Mông chứ?

Đường Kiếp cũng không đỏ mặt nói:
- Đó là vì ta không biết Thiên Thần Cung có rất nhiều dũng sĩ, hơn nữa ta cũng không phủ nhận, Thần Niệm Kim Thân cũng là một nguyên nhân thúc đẩy ta. Chỉ quan tâm đến lợi ích sao? Nói rất hay, Đường Kiếp ta chung quy cũng chỉ là một tiểu nhân ích kỷ. Sao lại có chữ lợi, không nói đại nghĩa chứ. Nhưng mặc kệ thế nào, ít nhất ta đã đồng ý, vả lại lời ta nói vẫn có vài phần thành tín đấy.

Nói chung, mặc dù Đường Kiếp có giả dối, tham lam, hay lừa dối và có rất nhiều tật xấu, nhưng hắn lại không có tật xấu quịt nợ, chuyện hứa hẹn cơ bản đều sẽ thực hiện.

Chút danh dự này Sở Tích Đồng cũng đã từng nghe nói.

Thời khắc này nghe nói như thế, Sở Tích Đồng liền do dự một chút, lúc này mới nói:
- Ngươi muốn thế nào?

Đường Kiếp mỉm cười.

Sở Tích Đồng hỏi ra lời này, liền ý nghĩa việc này có thể thương lượng.

Có thể thượng lượng liền dễ làm hơn rất nhiều.

Mọi việc chỉ sợ biến thành nguyên tắc, không thể thương lượng mà thôi.

Tượng tổ tiên là trọng bảo của Thiên Thần Cung, rất dễ dàng biến thành nguyên tắc không thể đàm phán.

Nhưng vào thời khắc sinh tử của Thiên Thần Cung, chuyện nguyên tắc không thể đàm phán cũng có thể nhượng bộ.

Nếu Thiên Thần Cung không còn, vậy thì không còn cái gì nữa.

Đường Kiếp cười nói:
- Đơn giản thôi. Ngươi giao Thần Niệm Kim Thân cho ta, ta thả cho đệ tử Thiên Thần Cung một con đường sống, để các ngươi rời đi.

Nghe được đề nghị của Đường Kiếp, Sở Tích Đồng không chỉ không thoải mái, ngược lại còn hiện ra một tia khinh thường:
- Đường Kiếp, ngươi đang nói đùa sao? Đệ tử Thiên Thần Cung của ta đang lao lực khổ chiến, ngươi thả ta và rời đi, tại sao không nói là để cho chúng ta đầu hàng? Muốn để ta đưa Thần Niệm Kim Thân cho ngươi, còn muốn chủ động mở chốt hiến thành sao?

Thần sắc Đường Kiếp không thảy đổi, chỉ thản nhiên nhìn không trung bên ngoài.

Hắn để lại vài cái phân thân ở bên ngoài, có thể xem hết tất cả phát sinh, động tác này chỉ theo thói quen mà thôi.

Hắn nói:
- Nhiều nhất chỉ qua nửa canh giờ, trận Bích Tẩy Kim Hà trận sẽ bị phá hết, đến lúc đó ta sợ ngay cả thành cũng không thể hiến.

- Thì sao chứ?
Sở Tích Đồng lạnh lùng nói:
- Thiên Thần Cung không sợ chết, còn sợ gì khác chứ? Đường Kiếp, muốn có Thần Niệm Kim Thân, chỉ có thể là hai phái các ngươi cùng nhau rút đi.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Thứ nhất, Thần Niệm Kim Thân không đáng để ta làm như vậy, thứ hai, cho dù nó đáng giá thì ta cũng không có bản lĩnh lớn để khiến Thất Tuyệt Môn buông tha món ăn đã tới miệng, có thể bảo vệ người cũng đã không dễ dàng. Sở nhân Vương, ăn uống chớ để quá lớn, bảo vệ người của Thiên Thần Cung, hương khói của Thiên Thần Cung cũng sẽ không bị diệt. Chỉ cần hương khói còn, liền có hy vọng, so với hiện tại bị diệt cả nhà còn tốt hơn nhiều. Vả lại, ngươi không suy xét tới mình thì cũng nên suy nghĩ tới lão tổ quý phái một chút chứ! Lão tổ còn, Thiên Thần Cung mới có thể tồn tại!

Sở Tích Đồng vội la lên:
- Lão tổ của Thiên Thần Cung đang ở đâu?

Theo lời nàng nói ra, nàng liền lâm vào trong trình tự do Đường Kiếp sắp đặt.

Nhưng không thể phủ nhận, Thiên Thần Cung không có Diệp Vân Tử, liền thực sự không thể tồn tại.

Đường Kiếp trả lời:
- Diệp Vân Tử đang đánh nhau với Vân Tổ của bổn phái, hiện tại đã chống đỡ hết nổi rồi.

- Không phải là Địa Tiên của hai phái Thất Tuyệt và Tẩy Nguyệt liên kết lại sao?
Sở Tích Đồng kinh ngạc.

Nàng vốn tưởng rằng Địa Tiên hai phái liên kết áp chế Diệp Vân Tử mới khiến hắn không thể bứt ra, bây giờ nghe giọng điệu của Đường Kiếp, đúng là một mình Vân Thiên Lan ngăn chặn được Diệp Vân Tử, hơn nữa còn nói Diệp Vân Tử chống đỡ hết nổi.

Sở Tích Đồng lớn tiếng nói:
- Ta không tin! Ngàn năm trước, Diệp tổ và Vân tổ quý phái từng có giao thủ, đột chiến ba ngày chưa phân thắng bại, dựa vào cái gì hiện giờ chỉ mới nửa ngày, tổ sư quý phái liền chiếm được thượng phong?

- Đột nhiên có kỳ duyên, có chút tiến bộ cũng không có gì là kỳ quái.
Đường Kiếp thản nhiên nói.

Vân Thiên Lan mỗi ngày tọa thiền, không ngờ cũng có thể có kỳ duyên, thật là thú vị.

Đường Kiếp lại không giải thích, chỉ nói:
- Ta có thể trần tính với Vân Tổ, nói Diệp Vân Tử nguyện ý từ nay về sau bế quan tám tram năm, sẽ không xuất hiện trước đại kiếp nạn Hồng Mông, có thể tha hắn không chết. Nhưng Thiên Thần Cung nhất định phải buông tha cho lãnh thổ Mạc Khâu hiện hữu, trở lại chính trên đảo các ngươi lập nghiệp.

Với hắn mà nói, nếu có thể bảo vệ Diệp Vân Tử bất tử, khiến hắn phát huy tác dụng trong đại kiếp Hồng Mông, đích thật là tốt hơn so với giết chết.

Hiện giờ Đường Kiếp suy xét vấn đề đã không còn là suy xét chính mình mà là suy tính toàn diện.

Nghe nói như thế, tâm Sở Tích Đồng lại chợt bị thương.

Diệp Vân Tử bế quan tám trăm năm không có vấn đề gì, dù sao những Địa Tiên này không có chuyện gì đều tự bế quan.

Nhưng là từ đứng đầu Mạc Khâu bị đánh về nguyên hình, một lần nữa trở lại trên đảo mình từng đi lên, đối với bất cứ kẻ nào mà nói đều là chuyện khó có thể tiếp nhận.

Sở Tích Đồng không cách nào đồng ý, nhưng nàng không lập tức cự tuyệt mà lại hỏi:
- Vậy chưởng giáo và nguyện chủ bọn họ ở đâu?

- Bọn họ nha…
Đường Kiếp do dự một chút mới trả lời:
- Chiến Vô Thương và Hàn Vô Tâm đã chết, Kim Vô Dục và Thích Vô Niệm vẫn đang đau khổ giãy dụa. Ta có thể suy xét buông tha cho Kim Vô Dục, nhưng Thích Vô Niệm phải chết.

Thích Vô Niệm là đầu sỏ bức tử Hư Mộ Dương, bất kể thế nào Đường Kiếp cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.

Nghe nói như thế, sắc mặt Sở Tích Đồng một mảnh trắng bệch.

Không ngờ Chiến Vô Thương và Hàn Vô Tâm đã chết trận?

Hai đại Hóa Thần của Thiên Thần Cung chết trận, chiến lực cao tầng bị đè, bản bộ gặp phải tấn công, đã chân chính trở thành bấp bênh nguy hiểm.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com