Nhìn vẻ mặt Sở Tích Đồng, Đường Kiếp biết mình đã hoàn toàn đánh sụp lòng phòng bị của nàng.
Lúc trở nên tuyệt vọng, Sở Tích Đồng không còn lý do gì để cự tuyệt điều kiện của mình.
Nhưng mà vào lúc đó, thân thể Sở Tích Đồng đột nhiên cứng lên, vẻ mặt trắng bệch hiện ra một tia hồng nhuận.
Trong mắt của nàng hiện lên mê hoặc, giống như suy nghĩ, cũng giống như tự hỏi.
Nàng nói: - Không đúng…
Câu không đúng này khiến tâm Đường Kiếp nhảy dựng lên.
Sở Tích Đồng đã hoàn toàn quay mặt lại nhìn về phía Đường Kiếp, trên khuôn mặt xinh đẹp, hai tròng mắt dần dần hiện lên một chút hào quang.
Nàng nhìn Đường Kiếp, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười: - Đường Kiếp, ngươi đang lừa dối ta!
Đường Kiếp chỉ cảm thấy chân tay băng hàn: - Ta không rõ lời này của Sở Nhân Vương là có ý gì.
Trên mặt Sở Tích Đồng đã hiện lên nụ cười, nàng dùng thanh âm vô cùng khẳng định nói: - Thần Niệm Kim Thân đối với ngươi rất trọng yếu, trọng yếu đến mức vượt xa so với những lời ngươi nói trước đó.
Tình thần Đường Kiếp kịch chấn, đang muốn nói gì đó, Sở Tích Đồng đã nói:
- Ngươi giả vờ rất giống thật, làm bộ Thần Niệm Kim Thân chỉ là một chí bảo vô thượng của Thiên Thần Cung, đối đãi với nó như thể. Nhưng ngươi vẫn không để ý tới một chuyện, đó chính là lúc trước ngươi vì cướp đoạt Thần Niệm Kim Thân, mạnh mẽ xong tới Bích Tẩy Kim Hà trận, gần như ngay cả mệnh cũng không muốn nữa!
Không ổn!
Trong lòng Đường Kiếp thầm mắng, biết chuyện sắp hỏng.
Quả nhiên Sở Tích Đồng đã nói: - Ngươi đuổi theo tới đây, nhìn thấy sư tổ đã ở trong tay ta liền cố ý giả bộ làm như không thèm để ý, cùng ta cò kè mặc cả, nói ra bảng giá. Nhưng đừng quên người thù hận Thiên Thần Cung thế nào! Ngươi nói ra bảng giá tuy công bằng, để cho ta không thể không động tâm, nhưng người đã quên thù mấy trăm năm qua của ngươi đối với Thiên Thần Cung! Điều này làm cho giá tiền ngươi đưa ra trở nên quá mức hào phóng rồi!
Nói đến đây, thanh âm của Sở Tích Đồng đã linh hoạt, sắc bén hơn, nhị lão thủ hộ lại kích động liên tục run rẩy.
Trong lời nói của Sở Tích Đồng, bọn họ cũng đã nghe được nguyện vọng muốn bảo tồn Thiên Thần Cung.
Đường Kiếp thở dài thật sâu: - Sở Nhân Vương quả nhiên không đơn giản. Thần Niệm Kim Thân đích thật có tác dụng rất lớn đối với ta, ta hy vọng thông qua nó học tập uy năng do Quảng Pháp Thiên Thần lưu lại, cái này có ý nghĩa hơn xa so với thần niệm của bản thân, lại là căn cứ để ta tiến quân trên đại đạo trong tương lai, không thể nghĩ được lại bị Nhân Vương liếc mắt một cái liền nhìn thấu.
Sở Tích Đồng bật cười ha hả: - Đường Kiếp ngươi quả thật giảo quyệt, quả nhiên là thế. Đường Kiếp ngươi còn muốn gạt ta sao? Thần niệm tổ sư mặc dù tốt, nhưng Tẩy Nguyệt phái ngươi cũng không phải là không có bí bảo. Năng lực khác phái, cho dù có cường thịnh cũng không phải hệ thống nhà mình. Tham khảo lĩnh ngộ là được, toàn tâm nghiên cứu lại là chuyện vô nghĩa!
Tu luyện thật ra là một hệ thống công trình vô cùng phức tạp.
Cũng không phải là tu luyện một môn công pháp, liền sẽ trở thành thiên hạ vô địch.
Lấy Thú Luyện Môn làm ví dụ, tuy rằng ngũ đại phái khác cũng có Vạn Thú Đồng Tâm Quyết, nhưng vĩnh viễn không thành được Thú Luyện Môn.
Cái này không chỉ là bởi vì bọn họ khuyết thiếu Vạn Thú Đồng Tâm Quyết đầy đủ, trên thực tế ngay cả khi có cũng không dùng được nhiều lắm. Bởi vì Vạn Thú Đồng Tâm Quyết chỉ là một điểm trong đó, chống đỡ Thú Luyện Môn thật ra lại là toàn bộ hệ thống tu luyện khổng lồ.
Tỷ như nếu muốn thành cường nhân ngự thú, ngoại trừ cần Vạn Thú Đồng Tâm Quyết ra, còn cần yêu thú hùng mạnh.
Nhưng yêu thú từ đâu tới? Chỉ dựa vào hàng phục không phải là biện pháp. Càng là yêu vật mạnh mẽ sẽ càng không cam lòng nghe theo người điều khiển, từ Khai Trí trở đi, yêu vật có chỉ số thông mình sẽ không dễ dàng thần phục con người. Minh bồi dưỡng ra mới là phương pháp duy nhất. Vì thế Vạn Thú Viên, Hồng Lưu mới có thể thể hiện ra giá trị. Trừ cái đó ra, còn có các loại tâm pháp, bảo vật, pháp thuật tăng cường thực lực yêu thú, tất cả đều liên hệ lẫn nhau, trở thành nguyên bộ.
Chỉ có một phần, thường thường hiện quả cũng không cao.
Thiên Thần Cung và Tẩy Nguyệt phái cũng giống như vậy, pháp môn tu luyện của bọn họ cũng sớm có hệ thống của minh. Trong hệ thống này, chỉ có tự bên trong phái mới là thích hợp nhất, ngoại phái tuy rằng có thể học nhưng chung quy không thành được người có năng lực. Cũng vì nguyên nhân này, như Kiếm tu Thú Luyện Môn và Thú Tu Thiên Nhai Hải Các, mặc dù có thể có tác dụng độc đáo nhưng chung quy không thể đi lên đỉnh cao. Cái gọi là Kiếm Tẩu Thiên Phong, Nhất Chi Cường chính là nói cái này.
Cũng vì thế, pháp môn lưu lại bên trong thần niệm Quảng Pháp thiên thần, dùng để lĩnh ngộ hay tham khảo đều được, nhưng dùng để chung tâm học tập thì lại không thể.
Đối với hệ thống của Tẩy Nguyệt phái mà nói, hệ thống của Thiên Thần Cung chính là cửa bên.
Trừ phi Đường Kiếp không ngại lãng phí ngàn năm xây dựng lại bộ hệ thống này.
Lời nói dối vội vàng nói ra khó tránh khỏi có lỗ hổng. Nếu như đổi lại là người bên ngoài, chưa chắc có thể phát hiện, nhưng Sở Tích Đồng chỉ nghe một chút liền bóc trần được.
Tuy nàng không biết Đường Kiếp muốn Thần Niệm Kim Thân làm gì, nhưng một khắc này nàng thật sự cảm nhận được trong lòng Đường Kiếp phẫn nộ, thậm chí còn có một chút kinh hoảng.
Đúng vậy, là kinh hoảng!
Đó là thật vọng và hoảng sợ khi có thể không lấy được Kim Thân.
Loại cảm xúc này chỉ xuất hiện trong nháy mắt trên người Đường Kiếp, nhưng vẫn bị người có tâm tư tinh tế như Sở Tích Đồng cảm nhận được.
Nàng nhìn chằm chằm Đường Kiếp, cười ha ha nói: - Đường Kiếp, như lời ngươi nói, trong vòng nửa canh giờ Bích Tẩy Kim Hà trận sẽ bị phá. Lúc trận bị phá chính là thời khắc ta đánh vỡ tượng. Đường Kiếp, nếu ngươi muốn thu được vật ấy liền ngăn cản hai phái tiên công ngay đi.
- Ta làm không được! Đường Kiếp trầm guongj nói: - Ngươi nghĩ ta là người thế nào mà có thể hô đến gọi đi với Thất Tuyệt Môn chứ?
- Ta mặc kệ! Sở Tích Đồng khàn giọng rống to, không tiếp tục bảo trì khí chất tao nhã nữa. Liền giống như một người bị ngâm trong nước, đột nhiên bắt được một cọng rơm liền liều mạng bắt lấy.
Một khắc này, bất kể thế nào nàng đều phải bức Đường Kiếp lui binh.
Nhìn Sở Tích Đồng giống như điên cuồng, Đường Kiếp rốt cục ý thức cho dù lúc này mình nói thêm cái gì cũng vô dụng, Sở Tích Đồng đã không tin hắn.
Cúi đầu suy nghĩ một lát, Đường Kiếp không nói cái gì nữa mà quay đầu đi ra ngoài.
Hành động này khiến ba người Sở Tích Đồng đều kinh ngạc.
Đây là có chuyện gì?
Lời của Đường Kiếp liền theo gió mà đến: - Hiện tại ngươi đang kích động, ta đợi ngươi bình tĩnh rồi sẽ bàn lại.
Ba người không nói gì.
Vẫn có loại chuyện thế này sao?
Nói cho cùng thì cũng không trải qua thời đại như Đường Kiếp, có chút không thể so sánh được với suy nghĩ của Đường Kiếp.
Đối với Đường Kiếp mà nói, khi sự tình đã trở nên bế tắc, đổi lại góc độ một lần nữa suy xét là chuyện bình thường. Không đàm phán được liền nghỉ một lát sau lại bàn lại, cũng không phải là chuyện gì đáng ngạc nhiên.
Đứng ở bên ngoài, Đường Kiếp đã lâm vào suy tư.
Làm sao bây giờ?
Mình rốt cục phải làm thế nào mới khiển người phụ nữ này buông tha cho ảo tưởng điên cuồng kia?