Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1084: Băng Hoàng (p1)



Biết được là Đường Kiếp cần Huyền Hoàng Đại Chân giải, Vân Thiên Lan không nói hai lời, liền lập tức truyền xuống phương pháp này.

Từ đó, một vài vấn đề phức tạp của Đường Kiếp rốt cục được giải quyết. Có sự ủng hộ của Huyền Hoàng chân giải, Đường Kiếp bắt đầu chân chính dung hội thông suốt các loại thủ đoạn của chính mình sở học, không ngừng thả ra hào quang mới.

Cùng lúc đó, ngày quyết chiến với Linh Lung, cũng càng lúc càng gần.

Thời gian tới lúc ước hẹn càng lúc càng gần, càng ngày càng nhiều người bắt đầu chú ý tới việc này.

Mỗi người đều đang đợi xem trận chiến giữa Tiêu Dao thiên tôn Đường Kiếp và Linh Lung thiên tôn.

Ngày mùng sáu tháng sáu.

Cách hai trăm năm ước hẹn còn có bảy mươi tám ngày.

Hôm nay Đường Kiếp đang ngồi ở trong Tiêu Dao điện, hắn đang thả mình suy nghĩ, tư duy trống rỗng cái gì cũng không có, một dòng khí vô biên ở xung quanh người xoay tròn, tràn ngập khắp thiên địa, mang theo uy thế vô tận.

Cảnh này khiến Tiêu Dao điện mặc dù trống không, nhưng không có hắn cho phép, người ngoài cũng không cách nào tiến thêm được một bước.

Một gã đạo đồng đi vào trước điện quỳ xuống, nói:
- Tổ sư mời Thiên Tôn quá đó một chút.

Đường Kiếp tay niết bất động ấn, nhắm mắt không nói.

Một lát sau mới mở mắt, nói:
- Đã biết.

Đạo đồng kia chỉ cảm thấy thấy hoa mắt, người đã biến mất không thấy đâu nữa.

Phía sau đỉnh núi Trích Tinh.

Đường Kiếp hiện ra tại nhà tranh trong hoa viên.

- Đệ tử Đường Kiếp, gặp qua tổ sư.

Phòng trong truyền ra thanh âm của Vân Thiên Lan:
- Vào đi. Ngày thường đều không tuân quy củ, hôm nay ngược lại đa lễ vậy, Đường Kiếp, ngươi đang lo lắng.

Đường Kiếp đẩy cửa tiến vào, cười nói:
- Đại chiến gần tới, cường địch khó phá, tâm tình khó tránh khỏi trầm trọng, tình cảm bộc lộ trong lời nói, chung quy cũng không thể gạt được tổ sư.

Hắn thoải mái thừa nhận chính mình đang vô cùng căng thẳng vì trận chiến với Linh Lung sắp tới.

Vân Thiên Lan mỉm cười nói:
- Đã dám thừa nhận, vậy cũng có nghĩa là vấn đề còn không phải quá lớn. Đây cũng là nguyên nhân mà ta tìm ngươi tới.

- Không biết tổ sư chuyện gì?

Vân Thiên Lan vung tay lên, một trang giấy đã bay về phía Đường Kiếp.

Đường Kiếp tiếp nhận, chỉ thấy trên đó viết mấy hàng chữ, cũng là một ít về các nghi vấn trong lúc tu luyện.

- Ngươi đi Thanh Vân Giới, hỏi một chút Cơ Dao Tiên, về mấy vấn đề này.

- Nhưng tổ sư, mấy vấn đề này đều là vấn đề về Hóa Thần và Xuất Khiếu kỳ đấy.
Đường Kiếp nghi ngờ nói, vấn đề của Vân Thiên Lan khi nào thì trở nên câp thấp như vậy chứ?

Nhưng nói mới ra miệng, Đường Kiếp chỉ biết chính mình thực ngốc nghếch.

Mấy vấn đề này rõ ràng là Vân Thiên Lan muốn chính mình hỏi cho mình đấy.

Theo góc độ của Vân Thiên Lan nhìn nhận cuộc chiến giữa Hóa Thần và Xuất Khiếu, độ cao bất đồng, góc độ nhìn nhận vấn đề tất nhiên so với những người khác càng sâu hơn, khả năng có thể nghĩ đến cũng nhiều hơn.

Vân Thiên Lan suy nghĩ đến đủ loại sự tình, trong quá trình Đường Kiếp và Linh Lung quyết chiến có thể sẽ phát sinh, cũng có thể sẽ không phát sinh.

Nhưng mặc kệ là thế nào, đều phải chuẩn bị sẵn sàng.

Nếu những vấn đề đó ông ta có thể dựa vào chi đạo tìm được cách giải quyết xử lý, thì tất nhiên đã sớm dạy cho Đường Kiếp rồi. Nhưng có chút vấn đề, cho dù là ông ta cũng không có cách nào giải quyết. Dù sao động thủ không phải bản thân, mà là Đường Kiếp. Con đường để một Hóa Thần đánh bại Xuất Khiếu, không phải là một chuyện dễ dàng như vậy.

Cho nên Vân Thiên Lan đã đưa mấy vấn đề này ra, để Đường Kiếp đi tìm Cơ Dao Tiên.

Đối với Đường Kiếp mà nói, vẻn vẹn là bản thân mấy vấn đề này đã cực kỳ quý báu, nó nói cho Đường Kiếp biết những nguy hiểm có thể gặp phải trong trận chiến, chứ còn chưa nói tới đáp án.

Thời khắc này cầm tờ giấy, Đường Kiếp cúi người thật thấp nói:
- Đa tạ tổ sư!

Vân Thiên Lan chân mày cũng không nâng một chút:
- Chớ đa lễ, đi mau về mau. Thời gian của ngươi không còn nhiều nữa, lão phu suy tính này đó cũng tiêu hao quá nhiều tâm lực, cần phải nghỉ ngơi.

Nói xong phất phất tay, để hắn tự mình rời đi.

Đường Kiếp bất đắc dĩ, chỉ có thể cáo lui. Mang theo trang giấy, Đường Kiếp đứng trong Vận chuyển Trận đi tới Thanh Vân Giới.

——————————

Thanh Vân Giới.

Như cũ là vẫn là mảnh trời mênh mông, mặt đất tối đen, đại sơn cốc như một con quái vật khổng lồ đang hít thở đại lượng ma khí, thông thẳng về phía sào huyệt ma quỷ. Tại phía trên ma cốc, vẫn treo cao lá bùa màu vàng. Ở trên núi cao, nơi Thanh Long nằm đã trống không —— có lẽ sau khi khống chế được thân thể, Lâm Hãn thường xuyên rời khỏi nơi này chu du các giới, chắc sẽ còn lâu mới trở về.

Ở phía trước ma cốc, có mấy gian phòng nhỏ trơ chọi.

Phòng nhỏ là do đám người Thân Đồ Nguyên, Băng Hoàng chuẩn bị. Sau khi Đường Kiếp rời đi, bọn họ được Đường Kiếp và đám người Phong Vô Tướng nhờ vả, thủ hộ nơi đây, để tránh có người trong lòng có ý đồ xấu, bóc bùa chú. Dù sao thiên hạ to lớn, loại người gì cũng có.

Đương nhiên bọn họ cũng không phải luôn luôn ở nơi này, đám người Thân Đồ trong lúc rảnh rỗi cũng sẽ ra ngoài đi dạo một chút. So sánh với họ, thời gian Băng Hoàng ở trong này lầ dài nhất.

Nàng được Cơ Dao Tiên truyền thụ Ngọc nữ Băng Tâm quyết, bởi vậy đã bắt đầu gọi Cơ Dao Tiên là sư phụ, cũng vì không thể cứu Cơ Dao Tiên ra ngoài mà tự trách. Ngược lại Cơ Dao Tiên cũng không thèm để ý, khuyên Băng Hoàng không cần để ý, dốc lòng chỉ điểm cho Băng Hoàng tu luyện.

Hôm nay Băng Hoàng vẫn như trước ở khu đất trống trước nhà tu hành.

Hai trăm năm trôi qua không để lại bất cứ dấu vết nào trên khuôn mặt nàng, ngược lại càng làm cho nàng trở nên thêm động lòng người.

Nàng vốn là người khí chất cao thượng, giống như u lan trong sơn cốc, có chứa một tia lạnh lùng, rồi lại không đến mức quá bất hòa mà khó có thể tiếp xúc. Sau khi tu hành Ngọc nữ Băng Tâm quyết, khí chất liền trở nên càng cao ngạo càng lạnh lùng diễm lệ, người bình thường gặp nàng, ngay cả ánh mắt cũng không dứt ra nổi.

Mà ngay cả Thân Đồ Nguyên, Tiêu Kiêu quen thuộc ở bên cạnh nàng, cũng thường xuyên bị phong thái của nàng làm cho đơ người, Tây Môn Trường Phong còn mấy lần tới tỏ tình, nhưng đều bị nàng cự tuyệt.

Băng Hoàng giống như một đạo khổ hạnh tăng một lòng tu luyện, dưới bầu trời sống thanh tâm quả dục, mỗi người đều nghĩ chắc cuộc đời này của Băng Hoàng xem như đều dâng cho con đường tu tiên, dù sao trong người tu thì đây cũng là chuyện thường. Cũng chỉ có Băng Hoàng tự mình biết, kỳ thật lòng của nàng chưa từng có biểu hiện thanh cao như vậy.

Nàng cũng từng có giấc mộng màu hồng của chính mình, cũng từng từng có những mảnh ký ức đẹp.

Chỉ có điều người trong mộng của nàng, cho tới bây giờ đều không thuộc về nàng mà thôi.

Mỗi lần nghĩ đến đây, trong tâm Băng Hoàng liền mơ hồ nhói đau.

Thời khắc này sau khi vận chuyển Ngọc nữ Băng Tâm quyết môt lần, Băng Hoàng đình chỉ vận công, hơi thở băng sương quanh người cũng theo đó mà giảm bớt. Băng Hoàng phất tay đẩy lui ma khí cuốn tới bên người, trên mặt lộ ra một tia chán ghét.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com