Nếu không phải Cơ Dao Tiên kiên trì muốn nàng tu luyện ở nơi ma khí Hồng Mông, nói mượn ma khí rèn luyện bản thân, mới có thể khiến tâm niệm kiên định hơn, thì nàng nhất định sẽ không ở loại địa phương này tu luyện.
- Hoàng nhi. Thanh âm của Cơ Dao Tiên chậm rãi truyền tới.
- Sư phụ. Băng Hoàng thi lễ trước ma cốc trả lời.
- Ngọc nữ Băng Tâm quyết của ngươi tu luyện đã ổn rồi, dựa vào phương pháp này, có thêm kinh An Phủ Dưỡng Thần, cho dù là không có thiên tài địa bảo trợ giúp, ngươi nếu tấn công Tử Phủ tỷ lệ thành công đã là năm phần.
- Đây hết thảy đều nhờ có sư phụ dạy bảo con. Trên mặt Băng Hoàng cũng lộ ra thần sắc vui mừng, trong lòng lại nghĩ đến, rốt cục cũng không bị hắn bỏ xa quá.
- Tuy nhiên tỷ lệ là năm phần vẫn như cũ không đủ, còn cần một chút biện pháp nâng cao nữa mới được.
Băng Hoàng đã nói: - Sư phụ không cần lo lắng. Việc này mấy người Thân Đồ đang giúp đệ tử làm, tìm được rất nhiều nguyên liệu quý báu, đủ để luyện thành Tam hoa đan.
- Hừ. Cơ Dao Tiên phát ra tiếng hừ khinh thường: - Tam hoa đan chỉ có thể nâng cao tỷ lệ thành công nửa phần, hơn nữa không thể phối hợp sử dụng với nhiều loại dược vật, có thể có tác dụng gì cơ chứ? Nhớ tới Đường Kiếp, vì tấn công Tử Phủ, những thứ hắn chuẩn bị mới gọi là nhiều.
Nhắc tới Đường Kiếp, trên mặt Băng Hoàng lộ ra tươi cười: - Đúng vậy, Đường đại ca rất bản lĩnh, lấy được bao nhiêu bảo bối. Lần trước lúc Đường đại ca đến, còn nói hắn nghiên cứu ra một loại trận pháp, gọi là gì mà Tạo hóa Thiên Nguyên thăng tiên trận, có thể nâng cao một phần tỷ lệ thành công khi tấn công Tử Phủ, đặt ở trên Đại uy bảo thuyền. Nói là đến đệ tử tấn công Tử Phủ, liền cho đệ tử mượn Đại uy bảo thuyền sử dụng. Kể thêm thứ đó, đã tăng thành sáu phần rưỡi rồi.
Cơ Dao Tiên vẫn như cũ không hài lòng nói: - Đó vẫn không đủ! Còn có ba phần rưỡi tỷ lệ sẽ chết, đồ nhi của ta, ta sao có thể để cho nàng phiêu lưu mạo hiểm lớn vậy chứ?
Nghe Cơ Dao Tiên nói như vậy, Băng Hoàng bất đắc dĩ nói: - Nhưng trừ những thứ đó ra, còn có gì nữa đâu?
Cơ Dao Tiên nói: - Kỳ thật, vẫn có một biện pháp.
- Sư phụ ngài nói đi.
- Đường Kiếp từng ăn Cửu Thiên Phượng Loan Thảo. Vật ấy là chí bảo thiên địa, cường hóa thần hồn, vĩnh viễn nâng cao một phần lực lượng thần hồn, lại tu thêm kinh An Phủ Dưỡng Thần, hồn lực càng hùng mạnh. Chỉ cần hắn đồng ý lấy thần hồn của mình trợ giúp ngươi, ngươi sẽ được tăng thêm một phần tỷ lệ nữa.
- Tương trợ thế nào? Băng Hoàng không hiểu.
- Đơn giản, thủy nhũ / giao hòa là được.
Nghe nói như thế, mặt Băng Hoàng lập tức đỏ ửng: - Sư phụ...
- Ha ha, thế nào? Không muốn? Cơ Dao Tiên đã phát ra tiếng cười ha hả.
Nàng nói: - Ngươi là đồ đệ của ta, ngươi có tâm tư gì, ta còn không rõ sao? Ngươi đã thích Đường Kiếp từ lâu phải không?
Băng Hoàng cúi đầu không nói, chỉ có điều ngại ngùng không thôi.
Cơ Dao Tiên đã nói: - Nếu thích, vậy liền nói ra, tội gì để ở trong lòng chứ.
- Nhưng... Nhưng hắn đã có thê tử rồi. Băng Hoàng lên tiếng nhỏ như muỗi kêu nói.
- Thì làm sao? Ngươi nếu thích hắn, liền đi nói cho hắn biết, cùng việc hắn có thê tử hay không có đâu có quan hệ gì cơ chứ? Cơ Dao Tiên đã cười to nói. Băng Hoàng nghe vậy lè lưỡi, nghĩ thầm rằng sư phụ quả nhiên không hổ là ma đầu, ý nghĩ cũng hoang đường.
Tuy nhiên nàng ngẫm nghĩ một chút vẫn là nói: - Thôi đi, đệ tử không muốn phá hư hạnh phúc của Đường đại ca, lúc trước đệ tử sở dĩ lựa chọn tu hành Ngọc này nữ Băng Tâm quyết, cũng chính là vì không muốn động tình. Hơn nữa sau này đệ tử đã tu luyên pháp môn không thể động tình, lại còn định quan hệ với Đường đại ca, chẳng phải là sẽ bị phản phệ sao?
Cơ Dao Tiên cười nói: - Đứa ngốc, ta như thế nào không để ý an nguy của ngươi. Ngọc nữ Băng Tâm quyết một cũn có chút phản phệ nhưng cũng không có cái gì nguy hiểm cả, bất quá là ở phương diện thần hồn tạo chút thương tổn, dựa vào kinh An Phủ Dưỡng Thần đủ để ứng đối. Nhưng tấn công Tử Phủ chính là đại sự, sao có thể khinh thường. Một thành tỷ lệ, có thể khiến cho người khác tiêu phí thời gian trăm năm đi cố gắng. Ngươi sao lại có thể nào cứ như vậy bỏ qua? Chớ có tự nghĩ linh tinh, đợi lần sau Đường Kiếp lại đến, ngươi liền đề xuất việc này với hắn.
- Vậy... Đường đại ca sẽ đáp ứng chứ?
- Chỉ cần ngươi thật tâm bày tỏ, ta tin tưởng hắn sẽ không cự tuyệt.
Băng Hoàng nghe xong, cúi đầu ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng gật đầu đồng ý.
Nàng vốn sinh lòng ái mộ Đường Kiếp, chỉ có điều Đường Kiếp đã có thê tử, không còn cách nào nàng mới từ bỏ. Nhưng dưới sự khuyên bảo của Cơ Dao Tiên, lại sắp tấn công Tử Phủ đại sự, nên rốt cục không kìm chế được đáp ứng việc này. Kỳ thật tấn công Tử Phủ bất quá là lý do, để Băng Hoàng cớ tự an ủi mình, khi nàng đáp ứng Cơ Dao Tiên một khắc, trong lòng lửa tình cũng đã không tiếp tục khắc chế không được nữa, hừng hực cháy lên.
Nàng đã quyết định, khi Đường Kiếp tới đây lần nữa, liền chủ động thẳng thắn bày tỏ tình yêu với hắn.
Bất cầu trường tương tư thủ, chích cầu nhất triều ủng hữu. (Không cầu cả đời nắm tay, chỉ cầu có được trong chốc lát.)
Mặc kệ hậu quả như thế nào, Băng Hoàng nàng đều không oán không hối.
Ba ngày sau, Đường Kiếp tiến vào Thanh Vân Giới.
Lại đi tới thế giới rộng lớn dưới lòng đất, nhìn đến núi vẫn là núi kia, ma cốc như cũ là ma cốc, Đường Kiếp nhẹ nhàng thở ra.
Không biết tại sao, Đường Kiếp đối với Cơ Dao Tiên luôn có chút lo lắng, mỗi lần tới đây, đều cảm thấy Cơ Dao Tiên có thể sẽ chạy trốn, tuy rằng mỗi lần đều không phát sinh bất cứ chuyện gì cả.
Thời khắc này đi vào, Đường Kiếp phát một tiếng thét dài.
Xa xa một đạo thân ảnh chợt xuất hiện, chính là Băng Hoàng.
Cô nương này nhìn Đường Kiếp, trong đôi mắt đẹp lóe ra tia sáng kích động kỳ dị: - Huynh đã đến rồi.
- Ừ. Đường Kiếp trả lời: - Lại có chút vấn đề tu luyện phải quấy rầy tiền bối rồi.
Băng Hoàng gật gật đầu: - Ừm, tuy nhiên sư tôn trước đó vài ngày nhập định, tạm thời sẽ không tỉnh lại, sợ là huynh phải đợi mấy ngày rồi.
- Ừ, không sao. Đường Kiếp trả lời.
Loại việc này trước kia cũng từng xảy ra, mỗi lần đến Đường Kiếp sẽ ở lại Thanh Vân Giới mấy ngày, Băng Hoàng cùng hắn nói chút chuyện.
Đoạn thời gian đó, là thời gian Băng Hoàng vui sướng nhất, ở cùng với Đường Kiếp, toàn bộ thế giới không có người khác, quả thực chính là cuộc sống song túc song phi.
Đương nhiên Đường Kiếp không biết ý niệm này ở trong đầu Băng Hoàng, đối với hắn mà nói, Băng Hoàng như là muội muội của mình. Ở nơi này chờ đợi mấy ngày, đều là luận bàn tu vi. Bởi vì cảnh giới sai biệt, nên đại đa số thời gian đều là Đường Kiếp chỉ điểm Băng Hoàng.
Hắn không biết tình huynh muội đơn thuần trong mắt mình, đã trở thành mộng ảo trong lòng Băng Hoàng là cuộc sống thần tiên quyến lữ, bởi vậy hắn cũng không đề phòng cái gì.
Vì thế những ngày tiếp theo, Đường Kiếp liền ở lại trong phòng nhỏ, mỗi ngày đều yên tĩnh suy nghĩ, trầm mặc khổ tu.