Cơ Dao Tiên ngẫm nghĩ một chút, đột nhiên lấy tay vẽ một cái, không ngờ lại cắt một đoạn ngón tay của mình, giao cho Băng Hoàng: - Hãy dùng cái này đối phó hắn.
Đó là Sơn Loan Điên, mây đen áp đỉnh, một đoạn ngón tay trắng nõn từ trên trời giáng xuống, đè ép người khác trở thành tan xương nát thịt.
Đúng là hình ảnh mình thấy trong đại trận Thiên Diễn.
Tay Cơ Dao Tiên vừa nhấc đã chính thức phát động trận Truyền Tống, theo một mảnh ngân sóng hiện động, Cơ Dao Tiên liền biến mất không thấy gì nữa.
Giống như một khúc gỗ nằm im trên mặt đất, Đường Kiếp si ngốc nhìn lên khoảng không trên trời.
Thân thể hắn bị Cơ Dao Tiên phong ấn, không thể nhúc nhích, duy chỉ có thể cử động cũng chỉ có bộ mặt.
Nhưng trên mặt của Đường Kiếp lại không thấy có một chút tuyệt vọng nào.
Cặp mắt của hắn hiện lên sáng ngời trước nay chưa từng có, nhìn lên khoảng không trên trời, cũng nhìn Băng Hoàng.
Ánh mắt này khiến Băng Hoàng cảm thấy một loại hàn ý.
Nàng đi qua, một cước dẫm lên trên mặt Đường Kiếp: - Ngươi nhìn cái gì?
Đường Kiếp nhìn nàng, dùng thanh âm nhẹ nhàng nói: - Là ta có lỗi với ngươi, khiến ngươi biến thành như vậy. Nhưng một ngày nào đó ta sẽ cứu ngươi về.
Băng Hoàng cười lạnh: - Bản tiên tử rất tốt, cần gì ngươi tới cứu. Trước kia ta mới mù mới đi thích loại phế vật như ngươi. Tuy nhiên ngày đó bị ngươi cự tuyệt, bản tiên tử liền tỉnh ngộ, sẽ không đi mê luyến nhi nữ tình trường nhàm chán kia. Thân là tu giả cần toàn lực ứng phó trên con đường thành tiên, từ nay về sau, mục tiêu của ta chỉ có đại đạo.
Đường Kiếp thở dài: - Nếu như ngươi một lòng cầu đạo, ta sẽ không oán. Nhưng đại đạo của ngươi lại thành lập ở trên ngàn vạn tính mạng vô tội, ta đây không thể không ngăn ngươi.
Băng Hoàng nghe xông đầu tiên là kinh ngạc một chút, sau đó ngửa đầu cười to: - Ngăn ta? Ngươi cũng đã là tù nhân trong tay ta rồi, còn lấy cái gì tới để ngăn ta? Quả thật là vớ vẩn buồn cười!
Nói xong đã một cước đã lên trên người của Đường Kiếp.
Nàng làm như rất có hận ý với Đường Kiếp, tức giận vì lúc trước Đường Kiếp cự tuyệt mình, lúc này liền đá liên tục hơn mười cái.
Đường Kiếp như người chết để mặc cho nàng đánh, cũng không động đậy.
Đá trong chốc lát, nhìn thấy Đường Kiếp không có phản ứng, Băng Hoàng cũng cảm thấy mất mặt, khẽ dừng lại động tác đi qua một bên tu luyện.
Nàng tu luyện vẫn giống như trước kia, tĩnh tọa điều tức, chỉ có điều quanh người lại có đại lượng khói khí màu tím đen bao phủ. Lúc Băng Hoàng hít thở, chỉ thấy sương khói tử hắc kia không ngừng tiến vào trong tai mắt mũi miệng của nàng, hít vào thở ra giống như từng con rắn uốn lượn, sau đó trên người của Băng Hoàng cũng tràn ngập một mảnh khí tử hắc.
Nhìn bộ dáng của nàng, trong đầu Đường Kiếp liền xuất hiện Tiểu Hổ.
Tiểu Hổ cũng đi tới Hồng Mông Giới, không biết hiện tại hắn thế nào rồi.
Hồng Mông Tử Khí đáng sợ như thế, có thể khiến lòng người sa đọa, như vậy sau khi Tiểu Hổ vào Hồng Mông có thể cũng sa đọa hay không? Có thể sau này trở về lại không yêu mên mình, ngược lại có có sát ý không?
Tuy nhiên tiểu Hổ lại truyền thừa trí nhớ tổ bối, trước khi tiến vào đã biết kết quả này, có thể hắn đã làm tốt phòng bị rồi, để mình không bị ma khí ăn mòn quá nhiều? Đương nhiên, cũng có thể đây chỉ là hy vọng xa vời của mình.
Vừa nghĩ tới đây, Đường Kiếp mới phát hiện mình quan tâm Băng Hoàng không nhiều, cho dù dưới tình huống như vậy cũng sẽ nghĩ tới những người khác mà không phải là nàng.
Trong lòng khẽ thở dài, cũng không nói gì nữa, chỉ lẳng lặng nằm ở nơi đó.
Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt chính là ba ngày trôi qua.
Trong ba ngày này, Băng Hoàng nhàn rỗi không có chuyện gì sẽ ẩu đả tra tấn Đường Kiếp một phen. Sau khi nhập Ma, tất cả tình yêu của nàng đối với Đường Kiếp đều biến mất vô tung, thay thế vào đó chính là cảm giác nhục nhã và hận ý khi bị cự tuyệt, tra tấn Đường Kiếp chính là biểu hiện giải phóng loại hận ý này.
Chỉ có điều Đường Kiếp lại đánh không trả đòn, mắng không nói lại, lại không thể giết chết, thời gian dài trôi qua cũng dần dần cảm thấy không thú vị, không thèm để ý tới nữa, chỉ kiên nhẫn chờ Cơ Dao Tiên trở về. Về phần Đường Kiếp, tuy hắn nằm trên mặt đất, nhưng dù gì cũng là Tử Phủ, hấp thu linh khí thiên địa, dăm ba tháng không ăn cũng không có vấn đề gì? Nói trở lại, nếu thật có vấn đề gì thì sao chứ? Băng Hoàng cũng sẽ không đau lòng.
Chỉ có điều Cơ Dao Tiên không hiểu vì sao lại qua mấy ngày cũng không thấy trở về.
Mới đầu Băng Hoàng còn không để ý, mắt thấy đã mười ngày trôi qua, dần dần cũng có chút kinh ngạc.
Lo lắng này lúc đầu chỉ là thoáng một cái rồi biến mất, Băng Hoàng tự nói với mình, sư tôn chính là Đại La Kim Tiên, thực lực thông thiên, cho dù là Hồng hoang Đại Thế Giới cũng đừng mơ có thể đối phó được với nàng. Sư tôn không trở về, hơn phân nửa là ở Hồng hoang Đại Thế Giới quá vui vẻ, nhất thời luyến tiếc không muốn về. Dù sao khi bị nhốt vạn năm, bất cứ kẻ nào khi được thoát khốn cũng tránh không được muốn vui vẻ một hồi.
Lúc trước nếu không phải vì dụ Đường Kiếp nhập cốc, Cơ Dao Tiên đã sớm đại khai sát giới, hiện giờ mục đích đã đạt được, tự nhiên muốn phóng túng mình một chút.
Nghĩ như vậy, Băng Hoàng liền an tâm rất nhiều, tiếp tục kinh trì tu luyện chờ đợi. Chỉ có điều trong lòng cũng không khỏi nghĩ tới, sư tôn cho dù có vui vẻ cũng nên trở về mới tốt, dù sao nơi này còn có Đường Kiếp.
Cấm chế trong thiên hạ không bao giờ vĩnh hằng, cấm chế của Cơ Dao Tiên tuy cường thịnh, nhưng nếu không có lực lượng thêm vào chống đỡ, cuối cùng sẽ dần dần biến mất, như kim phù trấn áp chứng đạo thánh tiên kia, cũng là mượn dùng lực đại trận mới có thể duy trì, lại không phải vĩnh hằng. Huống chi lúc ấy Cơ Dao Tiên vẫn chỉ là tiện tay làm nên, uy năng cũng càng thêm hữu hạn.
Chỉ chớp mắt đã qua hơn hai mươi ngày, Cơ Dao Tiên vẫn không có động tĩnh.
Băng Hoàng có chút ngồi không yên.
Chẳng lẽ thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Trong đầu Băng Hoàng lại lần nữa nổi lên ý nghĩ này, nhưng Băng Hoàng rất nhanh lại hủy bỏ khả năng này, sư tôn là Đại La Kim Tiên, cho dù là Hồng hoang Đại Thế Giới cũng không thể làm gì nàng.
Chỉ có điều nếu chẳng may Hồng hoang Đại Thế Giới phát hiện ra thân phận của nàng, xuất hết cường nhân ra thì sao?
Hay hoặc là sư tôn không cẩn thận để lộ nơi trận Truyền Tống thượng cổ, bị hủy con đường trở về?
Hay là sư tôn chưa làm rõ cách sử dụng trận Truyền Tống trở về?
Hay hoặc là…
Băng Hoàng nhìn thoáng qua Đường Kiếp nằm trên mặt đất.
Hay là người kia vẫn không bị mắc mưu, vừa mới bắt đầu đã ngụy trang?
Nếu nói như vậy…
Băng Hoàng không kìm nổi rùng mình một cái, nói với bản thân: Không đâu, tuyệt đối không thể nào, ta diễn rất thật, không thể nào không lừa được hắn.
Băng Hoàng lại hủy bỏ một ít khả năng này, đem tâm thần lắng đọng xuống, kiên nhẫn chờ đợi Cơ Dao Tiên trở về.