Rơi xuống phía dưới vô tận, trong lòng Nguyên Thần Phi tràn đầy phẫn nộ, thống khổ và tuyệt vọng.
Lòng tin của mình đối với Sở Bình Thừa từ trước tới nay là sai lầm.
Cái gì mà nhân thiện, cái gì mà hiệp nghĩa đều là giả dối, chỉ có một lòng vì mình mới là thật. Kết quả muốn làm người tốt là bị người khác nuốt cả da lẫn xương.
Sự hối hận tuyệt vọng tràn ngập trong ngực, Nguyên Thần Phi vốn muốn kêu to nhưng lại không phát ra một chút âm thanh nào.
Sương mù màu đen cuồn cuộn xung quanh điên cuồng dũng mãnh lao về thân thể của hắn, hình thành một mảnh xoáy cuốn. Đột nhiên trong thân thể Nguyên Thần Phi giống như có cái gì đó thức tỉnh, một mảnh hồng quang từ trong cơ thể hắn hiện lên, thổi quét ra ngoài.
Ầm một tiếng, ma triều lui lại.
Xu thế ngã xuống của Nguyên Thần Phi ngừng lại.
Hắn trôi nổi trên không trung, lơ lửng ở giữa kẻ hở chính giới và phản giới.
Toàn thân lóe ra quang mang màu hồng.
Cứ không nhúc nhích trôi lơ lửng trên không trung một thời gian, kê yêu kia sợ tới mức đập cánh kêu to: - Chuyện gì đã xảy ra? Chuyện gì đã xảy ra? Ai tới cứu ta!
Nó đứng ở trên người Nguyên Thần Phi, nhìn không trung, lại nhìn xuống phía dưới, gấp đến độ muốn khóc.
Cái này vừa không chạm trời lại không đúng đất, tu vi của mình lại bị giam cầm, lẽ nào suốt đời cũng chỉ có thể bị nhốt ở đây sao?
- Cứu mạng! Cứu mạng! Kê yêu kêu to.
Tiếng kêu thật sự đưa tới tin tức.
Kê yêu nhìn thấy, khắp bốn phía trên vách đá của vực sâu, không ngờ lại hiện ra từng đôi ánh sáng âm u.
Mới đầu kê yêu còn không ý thức được cái gì, cẩn thận nhìn lại, kia rõ ràng là từng con yêu ma quỷ quái cả người nâu đen, mang theo lân giáp tinh mịn không biết thân. Toàn thân bọn chúng tản ra sương mù màu đen, lưỡi dài màu đỏ phun ra nuốt vào ở trong miệng, bốn móng vuốt có lực bám vào trên vách đa như đi trên đất bằng phẳng, một con lại một con tụ tập lại đây.
Ánh mắt chúng nó nhìn kê yêu giống như đang nhìn gà quay trên một bàn ăn phong phú.
- Xong rồi! Kê yêu phát ra tiếng kêu tuyệt vọng.
Nó bắt đầu nhảy lên nhảy xuống trên thi thể của kê yêu: - Đi xuống, mau đi xuống!
Tình nguyện giả chết cũng không nguyện ý cứ như vậy mà bị đám yêu ma quỷ quái này ăn luôn.
Lúc này một yêu ma quỷ quái đã gần ngay trước mắt, mạnh mẽ phun ra lưỡi dài về phía kê yêu, đầu lưỡi kia như mũi tên nhọn bay tới, kê yêu cúi đầu tránh thoát, không do dự từ trên thân Nguyên Thần Phi nhảy xuống.
Ngay lúc nó sắp nhảy ra ngoài, tay của Nguyên Thần Phi đột nhiên vươn ra.
Một phát bắt được kê yêu kia.
- Ôi chao! Kê yêu khiếp sợ.
Chỉ thấy hai mắt của Nguyên Thần Phi đột nhiên mở ra.
Ánh mắt kia khiến kê yêu run rẩy toàn thân.
Đó là ánh mắt vô cùng khủng bố, giống như từ trong vực tối quay về, mang theo sát ý và khủng bố khôn cùng.
Kê yêu chỉ nhìn thoáng qua liền giống như rơi vào trong địa ngục vĩnh hằng, sợ đến mất hồn mất vía.
- Thật đói…. Thanh âm ỳ ỳ từ trong miệng Nguyên Thần Phi truyền ra.
Kê yêu nghe được kia không phải thanh âm của Nguyên Thần Phi.
Vừa lúc này, một cái yêu ma quỷ quái nham thạch nhảy qua, lưỡi dài có thể xuyên thủng vách đá bay vụt tới.
Nguyên Thần Phi cũng không có động tác gì, chỉ khẽ giơ tay lên liền nắm lấy lưỡi dài trong tay, thuận tay kéo tới đã tóm được yêu ma quỷ quái kia qua.
Sau đó hắn làm một chuyện.
Hắn hé miệng, một ngụm nuốt yêu ma quỷ quái kia vào bụng.
Cảnh tượng này khiến kê yêu ngây người.
Nguyên Thần Phi lạc lắc lắc đầu: - Vẫn còn đói.
Hắn nhìn khắp bốn phía.
Mỗi con yêu ma quỷ quái kia đều không ngừng hiện thân từ trong ma khí, lộn xộn tuôn ra.
Nguyên Thần Phi quơ quơ đầu, sau đó thân hình hắn nhoáng lên một cái, trong thân thể bắn ra vô số cây thịt, giống như lưỡi dài của đám yêu ma quỷ quái kia, vồ vồ vồ bắn ra, mỗi một cái đều bắn trúng một con, xuyên thấu sau đó dẫn theo trở về.
Đám yêu ma quỷ quái này cứ như vậy trực tiếp dung nhập vào trong thân thể Nguyên Thần Phi, biến mất không thấy gì nữa.
Đám yêu ma quỷ quái còn lại cùng phát ra tiếng kêu hoảng sợ, tránh lui về phía hắc ám.
Nguyên Thần Phi lại phát ra tiếng hô nhỏ ù ù: - Còn cần nhiều hơn nữa.
Vì thế lại càng có thêm nhiều cây thịt lao ra, chúng nó nhảy vào trong hắc ám, mang theo về càng nhiều yêu ma quỷ quái.
Phía dưới Ma Uyên vô tận, một chuyện nghe rợn cả người cứ như vậy xảy ra, trong nháy mắt yêu ma quỷ quái vùng này đều bị nuốt ăn sạch sẽ.
Người chứng kiến duy nhất là kê yêu đã sợ tới mức hoàn toàn tê liệt.
Lúc này ánh mắt Nguyên Thần Phi mới dừng lại ở trên người kê yêu.
Kê yêu run rẩy nói: - Ngươi, ngươi không phải là Nguyên Thần Phi?
- Nguyên Thần Phi? Nguyên Thần Phi ngẫm nghĩ một chút, cười ha hả: - Ngươi nói đúng là đúng, không đúng là không đúng. Nguyên Thần Phi bất quá chỉ là một khối thể xác lão phu gửi thân mà thôi, vạn năm chờ đợi ngày thức tỉnh. Pháp nhãn của tiên đế không hề kém, đã sớm an bài tốt tất cả, dưới vận mệnh từng cái tồn tại đều có ý nghĩa của mình. Ma Uyên vô tận này là dùng để thức tỉnh ta, về phần ngươi…
Hắn nhìn về phía kê yêu, cười ha hả: - Tác dụng của ngươi chính là đưa tới đầy đủ thức ăn cho ta. Ha ha ha ha, nhất ẩm nhất trách, chẳng lẽ là tiền định!
- Tiên… tiên đế… Kê yêu run rẩy phát ra âm thanh.
- Đúng vậy! Nguyên Thần Phi ngạo nghễ trả lời: - Bổn tọa là một trong tứ thánh của tiên tế, ngồi trên Hỗn Nguyên Thánh Quân, Bàn Long. Phụng chi mệnh của tiên đế ngủ đông vạn năm, chỉ vì sự hồi sinh trong tương lai.
Kê yêu kia sợ hãi, nó đảo mắt, vẫy cánh nói: - Vậy… ta đây bây giờ đã xong trách nhiệm, có thể…. Có thể cho ta đi được chưa?
Bàn Long nhìn kê yêu, đột nhiên cười: - Dĩ nhiên!
Kê yêu kia mừng rỡ, đang muốn dùng hết sức mình chạy trốn, Bàn Long kia liền tiện tay nắm đã bóp chết kê yêu kia, thuận tiên nuốt vào trong miệng.
- Hống! Hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng gào thét, nhân thân lại hóa làm một trường long dài, bay về phía không trung.
- Ngủ đông vạn năm, chỉ vì mai kia. Vương Đình sắp trở về, tiên giới sắp xuất hiện, người nào không tuân theo đều giết chết không tha! Tuy nhiên trước đó bổn tọa phải làm một việc, chính là hảo hảo cảm ơn Mục Dương phái các ngươi. Đỗ Thiên Đức, cảm tạ ngươi đã hãm hại bổn tọa, ném ta vào trong Ma Uyên vô tận, để cảm tạ bổn tọa sẽ lấy ngũ tạng các ngươi tới tế miếu ta, phục hồi công lực ngày xưa của ta, ha ha ha ha!
Một đường bay dọc theo phương hướng Nguyên Thần Phi chỉ, sau khi bay hơn một ngày, Đường Kiếp nhìn thấy một tòa đại thành phía xa.
Vốn định bay qua, Băng Hoàng lại đột nhiên nói: - Bay một ngày cũng hơi mệt, nghỉ ngơi chút đi.
Đường Kiếp nhìn nàng một cái, hắn biết với cảnh giới bây giờ của Băng Hoàng, bay 3 đến 5 ngày cũng không biết mệt, lấy cớ như thế thật sự rất giả, nhưng Đường Kiếp không có vạch trần mà khẽ ngẫm nghĩ một chút liền đồng ý.
Hắn mang lòng áy náy với Băng Hoàng, bởi vậy chỉ cần điều kiện cho phép liền tận lực thỏa mãn thứ nàng cần, cho dù biết rõ trong lòng nàng có quỷ vẫn như thế.
Hơn nữa vừa mới đến Hồng Hoang đại lục, Đường Kiếp đều mù tịt, cái gì cũng không rõ ràng lắm.