Ba người liền hạ xuống đại thành phía xa, chậm rãi đi vào thành.
Đợi tới khi đến gần, chỉ thấy trên đầu thành viết ba chữ to “ Quan Sơn thành”
Trong thành khắp nơi đều là đầu người, ngựa xe như nước, một cảnh tượng thật huyên náo.
Đường Kiếp thấy phía trước có một vị đang đọc sách, là một nho sinh có kiến thức liền tiến lên phía trước nói: - Xin hỏi tiên sinh, Quan Sơn thành là ở đâu thế?
Nho sinh kia nhìn Đường Kiếp, kỳ quái nói: - Quan Sơn thành này chính là một trong hai mươi sáu thành của Nghiệp phủ, sao ngươi không biết?
Đường Kiếp vừa nghe liền thấy mình bay cả một ngày, ngay cả phạm vi của Ngiệp phủ cũng chưa ra khỏi, không khỏi líu lưỡi với sự to lớn của Hồng Hoang.
Vội hỏi: - Tại hạ mới đến không biết chỉ cả, kính xin tiên sinh chỉ điểm nhiều hơn.
Nói xong đã lấy ra mấy thỏi bạc bỏ vào trong tay thư sinh kia.
Hắn xuất hành không mang theo bạc, bạc lúc này vẫn là lâm thời biến ra.
Nho sinh kia nhìn thấy liền vui trong lòng, cất kỹ bạc liền cười nói: - Cứ hỏi đừng ngại, có chuyện gì tiểu sinh biết sẽ nói. Vừa lúc tại hạ cũng hiểu biết về Quan Sơn thành này, có thể cùng nhau vừa đi vừa nói.
Đường Kiếp nói tốt, bốn người liền cùng nhau đi vào trong thành.
Vừa đi vừa nói, Đường Kiếp dần dần hiểu biết về đại lục Hồng Hoang.
Hóa ra đại lục Hồng Hoang này phân ra nam bắc, dùng Ma Giới vô tận là ranh giới, có ba mươi sáu châu.
Mỗi một châu đều có một vị Chân Tiên trấn thủ.
Bên trong châu lại có các nước, nhiều ít không đều, nhưng mỗi nước đều có ít nhất một vị Địa Tiên, được xưng là vô tiên bất quốc.
Đại lục Hồng Hoang tổng cộng có bao nhiêu Địa Tiên, nho sinh kia không rõ ràng lắm, nhưng hai tông phái có thế lực lớn nhất trên đại lục Hồng Hoang thì không ai không biết, chính là Tề Thiên Tông phía nam địa lục và Tinh La Môn phía bắc địa lục.
Hai đại tông môn này chính là đứng đầu hai bên nam bắc đại lục, nghe nói trong phái còn có Đại La Kim Tiên.
Về phần dưới nước chính là các phủ các thành các huyện, theo như quy củ hai đại tông môn, Xuất Khiếu được khai phủ, Hóa Thần xây dựng thành trì, Dục Anh được lập huyện. Dưới Thiên Tâm không được thành lập tông môn, nhiều nhất chỉ là diễu võ dương oai trong thôn.
Đường Kiếp nghe được liền không ngừng cảm thán, Địa Tiên ở Tê Hà Giới lục địa lại chỉ là tiểu quốc nhỏ ở đại lục Hồng Hoàng. Như Vân Thiên Lan phá vỡ gông cùm xiềng xích, đạt được Chân Tiên, ở Tê Hà Giới có thể được một châu.
Hồng Mông Giới có chín mươi chín Ma Chủ, Hồng Hoang giới có bảy mươi hai Chân Tiên, khó trách nói Hồng Mông xâm lấn, Hồng Hoang đại lúc là chủ lực chống cự, lời ấy quả không sai.
Thời khắc này sau khi hiểu rõ tất cả, Đường Kiếp liền cảm tạ nho sinh kia một tiếng, lập tức rời đi.
Quan Sơn thành này tuy chỉ là một thành nhưng kích thước lại to lớn, không hề thua so với thủ đô của các giới khác, một đường đi tới, trình độ phồn hoa giống như gấm, khiến cho Đường Kiếp, một “kẻ quê mùa” từ nông thôn tới không ngừng tán thưởng.
Y Y cảm thấy vô cùng tò mò với mọi thứ ở Hồng Hoang đại lục, mỗi khi nhìn thấy đồ vật mới trước kia chưa thấy liền muốn dừng lại xem xét, cũng hỏi Đường Kiếp đó là cái gì. Đáng tiếc Đường Kiếp cũng chỉ hiểu biết có hạn, đa số đều trả lời không được. Cũng may người bán đồ vật này nọ thấy Y Y đáng yêu, đa số đều chủ động đáp trả, khiến Đường Kiếp cũng hiểu biết rất nhiều về phong thổ vùng này.
Lại nói tiếp, Hồng Hoang đại lục đất rộng của nhiều, rất nhiều linh dược tiên thảo không có Tê Hà Giới đều cố vô số ở nơi này. Cũng có rất nhiều tiên cầm tẩu thú không biết tên, khiến người thấy chỉ biết cảm thán.
Đường Kiếp liền gặp được một người bán đôi tiên hạc.
Hạc sinh kia đỉnh đầu màu đỏ, hiểu được tiếng người, nhảy múa theo nhạc, cũng không phải là yêu vật mà trời sinh đã như thế. Nếu ở Tê Hà Giới sẽ được xem là báu vật, để ở chỗ này lại quá mức bình thường.
- Ca ca, ca ca mau nhìn nơi đó đi. Y Y chỉ vào một con vẹt hai đầu phía xa xa, lôi kéo Đường Kiếp tới nhìn. Đường Kiếp cũng hứng trí bừng bừng đuổi tới. Trong quá trình xem những thứ mới lạ trên đoạn đường này, hai mắt Băng Hoàng lại khẽ nháy động, giống như suy nghĩ cái gì đó, trong ánh mắt đã hiện lên một tia ý cười giảo hoạt.
Một đường đi tới, đi dạo khắp nơi trong Quan Sơn thành, cùng Y Y chơi qua một lần các loại trò chơi thú vị, mua không ít thứ hữu dụng.
Linh tiền ở Hồng hoang Đại Thế Giới không giống với Tê Hà Giới, Tê Hà Giới lấy Vân Mực tạo ra, trộn lẫn với Tố Ngân, bên Hồng Hoang lại lấy Tử Thạch làm đế, trộn lẫn với hắc kim, tính chất kiên cố hơn so với linh tiền của Tê Hà Giới, có thể sử dụng thành một loại ám khí tu giới.
Đường Kiếp tự nhiên là không có loại linh kiện này, liền bán các loại tài vật, pháp bảo có được.
Vì thế tới buổi trưa, trong tay Y Y đã tràn ngập các loại đồ vật cổ quái, giống như một thiếu nữ ngây ngô khờ khaọ.
Hai người vừa đi vừa đùa giỡn, liền thấy được một quán rượu, trên đó viết “Túy Thư Đình”
- Túy Thư Đình? Tên này thật có ý tứ Y Y ngẩng đầu lên nói: - Ca ca, chúng ta tới chỗ đó ăn cơm đi.
- Được. Đường Kiếp xưa này đều là Y Y muốn gì là sẽ như thế, liền gật đầu đáp ứng.
Ba người tới quán rượu phía trước, mới phát hiện trước quán rượu còn viết bốn chứ “Phi Tu Mạc Nhập”, ở trước cửa tửu lâu còn có một lão nhân đang ngồi, nhìn có vẻ khô cằn nhưng thực tế lại là một Linh Sư thoát phàm.
Trong lòng Đường Kiếp ngẩn người, đã hiểu ý nghĩa, cười nói: - Chẳng lẽ tửu lâu này chỉ chiêu đãi tu giả sao?
Lão nhân kia liếc nhìn Đường Kiếp một cái, nói: - Các hạ thu liễm thần hồn, linh khí ngút trời, tất nhiên là tu giả, có thể vào.
Đường Kiếp nghe được khẽ kinh hãi.
Mặc dù hắn không có pháp thu liễm cao mình gì, vốn với tu vi Hóa Thần Kỳ của hắn, dưới tình huống không lộ rõ, người bình thường cũng khó có thể nhìn thấu thực lực của hắn, không nghĩ tới lão nhân Thoát Phàm trước mắt chỉ liếc mắt một cái liền nhìn ra thân phận tu giả của hắn, nhãn lực này quả nhiên không giống bình thường.
Hắn không biết lão nhân kia cũng càng chấn động hơn.
Hắn có thể được lọt vào mắt chưởng quầy tửu lâu này chính là dựa vào một đôi linh nhãn thiên phú và tâm pháp tu hành, một đôi tuệ nhãn cao cường, chuyên dùng để nhìn vạn vật thế gian, cho dù là tu giả cấp cao hơn hắn thi triển phương pháp thu liễm cũng không thể gạt được ánh mắt của hắn.
Mà người trước mắt này, hắn lại chỉ có thể nhìn ra thân phận tu giả mà không thể nhìn ra cấp bậc, vậy chỉ có thể giải thích, chính là đối phương đã đến cảnh giới Thiên Tâm siêu việt, không phải là Tử Phủ sao?
Ít nhất trong Quan Sơn thành, Tử Phủ vẫn là đại nhân vật, không thể tiếp đón không chu đáo.
Cũng may lão nhân này có nhiều kinh nghiệm, trong lòng rung động nhưng trên mặt lại giả vờ không biết, chỉ khách khí mời ba người bọn hắn vào.
Vào trong lâu liền nhìn thấy trong lầu ngồi túm năm tụm ba khách nhiên, quả nhiên tất cả đều là tu giả, tu vi phần lớn ở giữa Thoát Phàm và Thiên Tâm, Tử Phủ lại không có một người. Tuy nói Hồng Hoang đại lục người tài ba rất nhiều, số lượng Tử Phủ cũng không ít, nhưng cũng không phải rau cải trắng, không đến mức đi tới chỗ nào cũng có thể thấy.