Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1133: Tố Bản Quy Nguyên (p1)



Đây là không hỏi tốt xấu liền muốn bắt mình sao?

Được, thật là một Quan Sơn thành chủ hống hách mãnh liệt!

Trong lòng Đường Kiếp cũng dâng lên một cỗ lửa giận:
- Nếu thành chủ có lòng giữ khách, Đường mỗ mà từ chối thì quá bất kính rồi.

Tiếng nói lanh lảnh, từng chữ từng chữ phun ra lại chấn động dưới đáy lòng.

Đúng là Tứ Cửu Chân Ngôn.

Đường Kiếp không có sử dụng lực lượng Chân Lý đạo, không dùng nói là làm ngay, mặc dù như thế, lời nói này vẫn mang theo uy lực trừng phạt tâm, chấn động khiến tâm thần Tân Thiên Cừu kích động, động tác ra tay cũng hơi chậm lại.

Thủ trảo ngút trời kia cũng hạ xuống thêm vài phần, nghênh diện mà đến là một mảnh liệt diệm nồng cháy.

Người dùng băng thì ta dùng hỏa.

Ngũ hành hỏa đạo, Đường Kiếp lại rất tinh thông, huống chi hắn còn có hai đại chí bảo Thương Vân Thánh Hỏa và Táng Thần Diệm.

Đường Kiếp không muốn dùng tới lực lượng Luyện Thể và Đế Nhận, chỉ lấy tu vi Hóa Thần của mình đánh một hồi với đối phương, nhìn xem ai mạnh ai yếu, bởi vậy vừa ra tay là pháp môn tu gia chính tông, Tam Hỏa Thần Diệm pháp này là sau khi hắn tu hành được ở Tẩy Nguyệt phái sau khi nắm giữ thần thông, uy năng cũng không tầm thường, lúc đối chiến với Linh Lung Tiên Tôn không dùng được, thời khắc này lấy ra đối địch lại rất thích hợp.

Liệt Diệm Liệu Nguyên, Băng Sương Mạn Vũ, tại thời khắc tuyết và hỏa giao hòa, va chạm, hai cổ lực lượng bất đồng tạo ra dòng nước xiết ngút trời, số lượng tràn lan hình thành một cỗ sóng xung kích lớn xẹt qua trên trời, khiến bầu trời vô tận không còn mây. Nhưng ngay sau đó, hơi nước bốc hơi tràn ngập phía chân trời, lại lần nữa che đậy không trung, dư kình không dứt, dừng ở phía trên thành trì liền tạo thành một mảnh thái quang xán lạn, khiến người xem đều hoảng sợ.

Cái này chính là uy lực đối chiến tu giả Hóa Thần.

Tu giả đến được một bước này, giơ tay nâng núi, phất tay đun biển là chuyện bình thường.

Năm đó lực sĩ Huyết tộc Nã Sơn lấy lực kháng núi, được coi như là thiên thần, nhưng trong mắt Hóa Thần thật giống như một đứa trẻ nhỏ khiêng được túi gạo nặng mười cân trước mặt mình, rồi lại rêu rao khoe khoang, chỉ khiến bọn họ cười lớn ha ha.

Đường Kiếp và Tân Thiên Cừu đều là tu giả Hóa Thần, khi niệm động pháp sinh, chỉ trong nháy mắt liền giao đấu hơn trăm hiệp.

Tân Thiên Cừu cố nhiên là thuật pháp bách biến, ùn ùn, Đường Kiếp cũng là thủ đoạn phong phú, đa dạng hiện ra.

Sở học của hắn vốn là có phần lẫn lộn, ngoại trừ Tẩy Nguyệt phái và Binh Chủ truyền lại, còn có Ngũ Thần Giáo, Cơ Dao Tiên, Thiên Hỏa tháp, Thanh Vân Giới, Chu Tước và không ít ưu đãi ở các nơi khác. Trước kia không có cơ hội phát huy, khi chuẩn bị chiến đấu với Linh Lung, sau sau khi học tập Huyền Hoàng liền dần dần thông hiểu đạo lí. Chẳng qua loại thông hiểu đạo lý này khiến thực lực nâng cao là thường ở mặt đầu, thể hiện ở mặt cuối cũng không lớn, bởi vậy khi dùng trong chiến đấu với Linh Lung có tác dụng bình thường, nhưng thời khắc này lại phát huy ra ý nghĩa tích cực.

Thời khắc này vừa giơ tay nhấc chân, Đường Kiếp dùng ra nhiều loại thuật pháp khiến Tân Thiên Cừu kinh hải, chỉ cảm thấy người này thủ đoạn chồng chất, thực lực rất mạnh, muốn thắng hắn cực kỳ không dễ.

Đường Kiếp cũng là càng đánh càng có cảm giác.

Từ trước đến nay lúc đại chiến, hắn ít khi dùng chiêu số bình thường, thời điểm đánh với người khác rất nhẹ nhàng vui vẻ. Dĩ vãng đối địch không phải là một trận chiến liều chết, chính là trực tiếp nghiền ép, muốn tìm được đối thủ có thực lực ngang nhau rất hiếm, đánh nhau cũng không được đã nghiền.

Thời khắc này đang vô cùng hứng khởi, quát một tiếng:
- Ra!

Trong tay đã nhiều thêm một thanh kiếm, đúng là Nguyên Dương Châm.

Vật ấy chính là một kiện thần trân hắn lấy được sau khi thắng Linh Lung Tiên Tôn, cũng là một kiện thần trân tốt nhất của Đường Kiếp trừ Sơn Hà Xã Tắc Đồ, đứng hàng thượng phẩm thượng đẳng, có thể nói là chí bảo.

Mặc dù nói trong tay Đường Kiếp nhiều Đạo Binh, vốn với cảnh giới của hắn, chân chính dùng tốt nhất kỳ thật vẫn là Nguyên Dương Châm này.

Vật ấy là Linh Lung Tiên Tôn tiêu phí thời gian mấy trăm năm, đi khắp thiên hạ, sưu tập hơn mười loại kim loại hiếm luyện hóa thành, uy năng vô tận, không dựa theo lực đại đạo mà dựa vào uy năng bản thân, không kém so với Đạo Binh, thậm chí còn có mạnh hơn.

Trước kia Đường Kiếp có Đế Nhận nên không coi trọng vật ấy, hôm nay quyết định không dùng Đế Nhận mà sử dụng chiến lực để đánh bại thành chủ này, liền lấy vật ấy ra.

Thời khắc này khi Nguyên Dương Châm hóa thành một thanh bảo kiếm hạ xuống tay, nở rộ ra quang hoa chói chang, dưới hào quang nóng bức chói chang như ánh mặt trời này, Hàn Băng Tuyệt Ngục do Tân Thiên Cừu chế tạo đã tan ra như băng tan trên sông, lúc này Tam Hỏa Thần Diệm của Đường Kiếp đã thừa cơ xông tới.

Vật ấy là mạng Nguyên Dương, tất nhiên là một bảo vật thuộc tính hỏa, và là nguyên bộ với Tam Hỏa Thần Diệm của Đường Kiếp.

Tân Thiên Cừu không những không kinh sợ mà còn mừng rỡ, ánh mắt nhìn Nguyên Dương Châm đã lộ ra hào quang tham lam, thầm nghĩ trên người người này quả nhiên có bảo bối tốt, xem khí thế của vật ấy ít nhất cũng là một thần trân trung phẩm, nếu giết hắn, bảo vật liền thuộc về ta.

Trong lòng động niệm, sát tâm nổi lên, không còn nương tay mà tế ra một vật, chính là một hạt châu tuyết trắng.

Hai châu kia vừa xuất hiện, liền chuyển động ra vô số quang hoa tuyết sắc trên không trung, đụng vào ánh sáng chói sáng của Nguyên Dương Châm, lần thứ hai đụng vào ngược lại có chút xu thế đè áp qua.

Tân Thiên Cừu vốn là tu giả tu luyện lực băng tuyết, bảo vật vốn có cũng theo thuộc tính băng tuyết.

Nhưng Đường Kiếp không phải là tu giả dùng hỏa là chính, Nguyên Dương Châm cũng chỉ là thuộc tính hỏa, lại không có nghĩ chỉ có thể ngự hỏa mà chiến.

Thời khắc này mắt thấy thế hỏa của minh bị băng phong, Đường Kiếp cũng không để ý, ha ha cười dài một tiếng, đâm ra một kiếm về phía Tân Thiên Cừu.

Một kiếm này đâm ra, Tân Thiên Cừu lập tức cảm thấy một kiếm này nhìn như đơn gian nhưng lại mang theo uy thế không gì sánh kịp, chính mình lại có loại cảm giác không thể ngăn cản, trong lòng hoảng sợ, tâm niệm thay đổi thật nhanh liền bày ra tầng tầng lớp lớm lá chắn băng giáp, ưu thế niệm động pháp sinh vào thời khắc này bị hắn phát huy tới tận cung, Tân Thiên Cừu dùng số lượng chồng chất tạo ra một phòng ngự không thể xuyên thấu.

Cùng lúc đó, Nguyên Dương Châm hóa thành trường kiếm cũng đã rơi vào trên lá chắn băng giáp do Tân Thiên Cừu bày ra.

Nương theo một điểm hồng quang, chỉ thấy lá chắn băng bùng nổ, băng giáp nứt vở, Nguyên Dương Châm một đường tiến quân thần tốc, lá chắn băng liền rầm rầm tan vỡ. Tân Thiên Cừu lại không thể ngăn trở một kiếm này, bị Nguyên Dương Châm đâm thấu ngực.

- A!
Tân Thiên Cừu đau đớn hô ra tiếng, nhanh chóng lui về phía sau, đồng thời băng sương do Tuyết Châu thả ra cũng càng cường liệt, chặn lại bước đi của Đường Kiếp, khiến cho tốc độ của Đường Kiếp chậm lại, Tân Thiên Cừu đã nhanh chóng thoát thân, lại nhìn trên người mình có một lổ thủng lớn thiêu đốt lên ngọn lửa.

Một kiếm này nếu đổi thành tu giả tầm thường, hẳn đã chết sớm, nhưng với tu giả Hóa Thần lại chỉ là vết thương nhỏ. Mặc dù là vết thương nhỏ nhưng cũng có chút phiền toái, kiến tha lâu cũng đầy tổ, tất sẽ thành họa lớn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com