Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1134: Tố Bản Quy Nguyên (p2)



Nhưng Tân Thiên Cừu lại chỉ hừ nhẹ một tiếng:
- Có chút thủ đoạn.

Thuận tay vuốt một cái, miệng vết thương kia đã biến mất không thấy tăm hơi, ngay cả ngọn lửa cũng không còn, Tân Thiên Cừu giống như chưa từng chịu qua thương tổn, êm đẹp đứng ở đằng kia.

Cảnh tượng này khiến Đường Kiếp cũng trợn mắt há hốc mồm.

Nói Tân Thiên Cừu là cường nhân Luyện Thể, với một kiếm vừa rồi, phòng ngự của hắn tuyệt đối không thể dũng mãnh như Thể Tu, hơn nữa năng lực khôi phục của Thể Tu chỉ nhanh hơn so với người thường một chút, muốn khôi phục hoàn toàn vẫn phải cần một quá trình, nhưng Tân Thiên Cừu ngay cả quá trình cũng không có liền trực tiếp khôi phục.

Nói là Sinh Mệnh đạo, vậy cũng phải có quá trình bổ sung sinh mạng, tuy nói nhanh hơn so với Thể Tu một chút nhưng cũng không thể không có dấu vết như thế.

Thời gian đạo!

Trong đầu Đường Kiếp hiện lên một đường ánh sáng, hắn lập tức hiểu rõ.

- Đây là đạo pháp của ngươi sao? Vận dùng lực lượng Thời Gian đạo, khiến bất luận cái gì cũng có thể quay trở lại trạng thái lúc trước?

Tân Thiên Cừu cười ha ha:
- Thế thì sao, Tố Bản Quy Nguyên của ta tốt chứ?
Cũng là Tố Bản Quy Nguyên, nhưng đạo và pháp lại cách biệt một trời một vực. Pháp thuật của người hữu hình, nếu muốn Tố Bản Quy Nguyên cần chế định vật thể trở về nguyên bản, chỉ tác dụng cho vật chết, vả lại uy năng cũng có hạn. Thời Gian đạo lại là phương pháp vô hình, nói chính xác hơn thì chính là một cái không nói đạo lý, ta nói có thể thành liền có thể thành.

Dưới tác dụng của Tố Bản Quy Nguyên, vạn vật tính giờ đều có thể quay trở về, chỉ cần Tân Thiên Cừu muốn, mỗi một kiện vật phẩm thời gian trong thiên địa đều có thể đảo lưu, mạnh bạo như thế, cho dù là bên trong nhập đạo cũng cực thượng thừa rồi.

Đúng là dựa vào thủ đoạn Tố Bản Quy Nguyên, Tân Thiên Cừu mới có thể ổn thỏa giữ chức Quan Sơn thành chủ, mặc ngươi gió táp mưa sa, đồ sộ bất động, chỉ đợi sau này khi thăng tiến lên Xuất Khiếu là chính thức tấn công đại nghiệp phủ tôn, lại tăng thêm một bước.

Tuy Thời Gian đạo lợi hại, nhưng cũng có hạn chế, sắp đặt thời gian càng nhiều, đạo lực tiêu hao cũng càng lớn. Cũng vì nguyên nhân này, đạo pháp khiến thời gian tạm dừng không thể nào tồn tại, bởi vì khi vận dụng tương đương với tạm dừng toàn bộ thời gian của Tinh La Đại Thiên Giới.

Nhưng mặt khác, nếu chỉ tạm dừng thời gian trong một khu vực thì vẫn có thể. Dù vậy lực tiêu hao cũng to lớn khiến tu giả khó có thể nhận, không phải người nắm giữ thời gian thì không thể làm.

Tân Thiên Cừu tự nhiên không khiến thời gian tạm dừng lại được, hắn thậm chí ngay cả sử dụng lực Thời Gian đạo với Đường Kiếp cũng không dám, nhưng nếu dùng để khôi phục thương thế của bản thân thì lại dễ hơn nhiều.

Nếu như nói Vũ Không Phong của Linh Lung Tiên Tôn là mâu mạnh nhất, như vậy Tố Bản Quy Nguyên của Tân Thiên Cừu cũng có thể trở thành lá chắn mạnh nhất rồi.

Tời khắc này có đạo pháp vô địch bên người, Tân Thiên Cừu đã cười ha ha vung trảo lên không trung, một trường mâu bông tuyết hiện ra trong tay:
- Còn không chết đi!

Mâu này vừa ra liền mang theo hàn quang vô tận đánh về phía Đường Kiếp.

Đối mặt với một mâu mạnh mẽ, cứng rắn này, Đường Kiếp cũng không thể không cẩn thận ứng phó, phía trên Nguyên Dương Châm xuất hiện một ngọn lửa lớn, trong nháy mắt đâm ra một mảnh kiếm quang, đánh vào trên trường mâu bông tuyết kia, thế mâu bị đâm khiến nó bị ngăn trở, kiếm thế tiếp tục tuôn về phía trước, đâm về Tân Thiên Cừu.

Mặc dù hắn không cần dùng tới sức mạnh của Thể Tu, nhưng thân thể này là của mình, khí lực cũng là của mình, trường kiếm sinh ra lại am hiểu nhất là phát huy uy thần thông của Thể Tu, bởi vậy liền tuy ý thi triển, thần uy to lớn đè về phía Tân Thiên Cừu.

Kiếm quang đâm tới, Tân Thiên Cừu cũng không tránh không né, đầu ngón tay đột nhiên toát ra một chút hào quang đánh về phía Đường Kiếp.

Điểm hàn ý này tuy nhỏ, nhưng Đường Kiếp lại cảm thấy uy hiếp rất lớn, trong lòng biết không ổn, nhưng muốn lui lại cũng đã chậm.

Nguyên Dương Châm cố nhiên là vô một chút đâm vào trong cơ thể Tân Thiên Cừu, nhưng hàn quang kia cũng đã nổ tung trong thân thể Đường Kiếp, lực đóng băng vô tận từ trong huyết mạch huyết quản của hắn lan ra bốn phương tám hướng, gần như đông cứng máu của hắn, ngay cả thần hồn cũng bị ảnh hưởng.

- Uy lực Băng Phách Châu của ta thế nào?
Tân Thiên Cừu lớn tiếng nhe răng cười độc ác, lực Thời Gian đạo chuyển động, vết thương vừa mới hiện ra trên người hắn lại lần nữa biến mất vô tung.

Tiện tay vung lên, Tân Thiên Cừu đã phóng ra một Băng Phách Châu.

Dựa vào lá chắn thời gian, Tân Thiên Cừu lại hoàn toàn không để ý tới an nguy của bản thân, liên tục công kích về phía Đường Kiếp.

Nếu không phải quyết định muốn tiến hành một cuộc đọ sức dài, Đường Kiếp thật đúng là muốn so đấu năng lực tự khôi phục với đối phương, nhìn thử Thời Gian đạo của hắn mãnh liệt hay là Thể Tu nghịch thiên của mình hống hách hơn.

Nhưng nếu như đã quyết định, Đường Kiếp cũng không nghĩ sẽ thay đổi chủ ý, huống chi trong lòng Đường Kiếp còn có ý tưởng khác.

Bởi vậy thời khắc này mắt thấy Tân Thiên Cừu muốn cùng mình chơi lấy thương tổn đổi thương tổn, Đường Kiếp chỉ hừ một tiếng, huy động Nguyên Dương Châm, Trường Sinh kiếm đã kéo dài không dứt.

Trường Sinh kiếm này không hổ là thần thông vô thượng do Ngọc Nữ sáng chế, một khi triển khai liền man guy thế tuyệt luân, kiếm quang vô tận một đạo lại một đạo chém về phía Tân Thiên Cừu, hóa thành một đoàn kiếm sông cuồn cuộn mà đến.

Quan Sơn thành chủ tuy rằng có thể không thèm để ý bị thương mà sử dụng phương pháp đấu tổn thương đổi tổn thương, nhưng rất nhanh liền phát hiện, dưới Trường Sinh kiếm của Đường Kiếp, hắn ngay cả dùng tổn thương đổi tổn thương cũng rất khó làm được.

Từng đạo kiếm khí dài chia nhau ra, không chỉ công kích phủ kín Tân Thiên Cừu, mà phản kích đối với Tân Thiên Cừu cũng sắc bén như cũ. Tân Thiên Cừu không thể công vào bên trong, muốn dùng tổn thương đổi tổn thương là chuyện cười, khoảng không có Thời Gian đạo chữa trị bản thân lại chỉ có thể bị động bị đánh.

Gặp tình hình này, Tân Thiên Cừu cảm thấy không kiên nhẫn, phát ra một tiếng kêu khẽ, một bàn tay đột nhiên trở nên đen xì như mực.

Nhìn thấy dị trạng như thế, Đường Kiếp cũng biết không ổn, trong lòng lập tức phòng bị.

Tân Thiên Cừu đã cười hắc hắc đem bàn tay màu đen kia trảo về phía khoảng không, cũng không thấy động tác của hắn như thế nào, chỉ thây một trảo kia đột nhiên hiện ra trước người Đường Kiếp, trảo về phía bộ ngực của hắn.

Một trảo này tới quỷ dị, nhưng lại không quan tâm tới tất cả pháp tráo hộ pháp trên người Đường Kiếp, tấn công thẳng vào bản thể. Đường Kiếp nhanh chóng lui lại nhưng vẫn chậm một bước, một trảo kia đã tiến vào trong cơ thể Đường Kiếp, Đường Kiếp chỉ cảm thấy một cỗ lực lượng cực kỳ tà ác đang tiến vào thân thể, điên cuồng muốn lấy tính mạng của hắn.

Trong lòng biết không tốt, Nguyên Dương Châm đã trảm xuống, trảm lên trên bàn tay kia, với sức lực của Nguyên Dương Châm, một kích này lại không thể chặt đứt Quỷ Trảo, tuy nhiên mượn dùng lực va chạm mãnh liệt này, Đường Kiếp vẫn có thể giãy ra khỏi Quỷ Trảo, phản thủ lại là một mảnh kiếm quang quét qua.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com