Trong lòng họ đều nghĩ người này luôn miệng nói bảo vệ mọi người nhưng thấy chết không cứu, trái lại chỉ có Đường Kiếp che chở, xem ra Bạch Thạch Thượng nhân quả nhiên là không tin được.
Bạch Thạch Thượng nhân cũng không để ý, vung tay áo chui vào trong lốc xoáy.
Đường Kiếp thấy vậy, cũng thu hồi Vạn Cổ Trọng Lâu, cùng Hứa Diệu Nhiên tiến vào lốc xoáy.
Lốc xoáy do cương phong tạo thành, lực lượng rất mạnh, nhưng cuối cùng cũng không phải tà dị cổ quái, bởi vậy Hứa Diệu Nhiên cũng có thể kháng trụ, hai người ở trong lốc xoáy một thời gian ngắn đã đi ra, phát hiện dưới chân là một vùng rách nát hoang tàn.
Nơi này khắp nơi đều là gạch tàn ngói vỡ, trên mặt đất không có một ngọn cỏ, thoạt nhìn như bị nhổ sạch, sau đó thả lửa đốt.
Đoạt là đoạt, Vạn Giới Vương Đình mở ra nhiều lần như vậy, ở cửa chắc chắn sẽ không còn vật gì tốt. Về phần thiêu đốt, cũng là do cương phong bên ngoài ảnh hưởng vào.
Cương phong ở đây đã suy yếu, nhưng trên bầu trời thỉnh thoảng xuất hiện những dòng khí loang lổ, thoạt nhìn như u linh gào thét.
Mà ở phía dưới đống hoang tàn này chính là Vạn Giới Vương Đình. Tu giả tiến vào đây sẽ chia ra các hướng tầm bảo.
Tiến vào Vương đình, Đường Kiếp cũng không có hành động thiếu suy nghĩ, mà giống những người khác đứng bên Bạch Thạch Thượng nhân.
Đợi đám Ngọc Thạch Minh đến đủ, Bạch Thạch Thượng nhân nhìn thoáng qua, gật đầu nói: - Một người cũng không thiếu, tốt lắm.
Mọi người cùng nghĩ cũng không phải công lao của ngươi.
Bạch Thạch Thượng nhân lúc này mới nhìn Đường Kiếp: - Ngươi tên Đường Kiếp?
Đường Kiếp chắp tay đáp: - Đường Kiếp gặp qua Thượng nhân.
Bạch Thạch Thượng nhân vừa lòng gật gật đầu: - Ngươi làm rất khá, lần này có thể không tổn hại một người tiến vào đây là công của ngươi. Tuy nhiên ngươi ngàn không nên vạn không nên cứu những kẻ không thuộc nhóm mình. Bọn họ không phải người của chúng ta, tương lai nói không chừng còn đối đầu, ngươi cứu bọn họ làm gì?
Đường Kiếp trả lời: - Là tại hạ nhất thời vô tâm, ta biết sai rồi.
Bạch Thạch nghe xong gật gật đầu.
Đường Kiếp dùng thái độ hiền hòa trả lời, hắn cũng không nói thêm cái gì nhưng cũng không sai, đại đạo vô tình, ngươi quản xem bọn hắn làm gì để đi tìm chết? Lại nói, trong liên minh ai cũng biết giữ mình, chỉ có thể nói: - Người làm việc lớn không quan tâm tới tiểu tiết, nhân đức là đúng, nhưng cũng chớ để lòng dạ đàn bà.
Cứ như vậy trôi qua.
Phong nguyệt tú sĩ hỏi: - Thượng nhân, kế tiếp chúng ta nên đi đâu?
Bạch Thạch Thượng nhân chỉ về một hướng, nói: - Bên kia.
Theo tay Bạch Thạch Thượng nhân chỉ, mọi người thấy một đền thờ đã sập.
Trên đền thờ có khắc ba chữ "Nam Thiên môn" lớn.
Toàn bộ đền thờ chỉ dùng Tuyết Ngọc thạch mài thành, tuy nhiên do nhiều năm phong hoá nên giờ đã hoàn toàn vứt đi. Có lẽ vậy nên nó mới được giữ lại. Lại nhìn những nơi khác, khắp đống hoang tàn là đống hoang tàn, cũng bởi vì những thứ lấy được ở đây đều đã bị lấy đi sạch sẽ.
Bạch Thạch Thượng nhân chỉ nơi đó nói: - Chỗ kia thông tới Tử Tiêu Cung, là Tử điện tinh quân - một trong hai mươi tám tinh quân của vương đình, năm đó lão phu đã lấy được một thanh tử điện thần quang kiếm ở đó. Cơ quan bên trong rất mạnh, nhưng bảo vật cũng nhiều, lão phu đoạt được chỉ là một phần vạn. Cũng may hai lần trải qua nguy hiểm nên cũng có chút hiểu biết, lần này mọi người theo ta thì sẽ có thu hoạch lớn.
Mọi người nghe xong trong lòng rung động.
Hai mươi tám tinh quân có thể nói là tồn tại gần với nhất đế tứ thánh, đều là Chân Tiên đỉnh cao.
Bảo vật do nhân vật như vậy lưu lại đáng giá để mọi người thăm dò một phen, tất cả liền bay theo Bạch Thạch Thượng nhân.
Chỉ có Đường Kiếp nhíu nhíu mày, nhìn bọn họ đi xa, thấp giọng nói: - Kỳ quái.
Đường Kiếp trả lời: - Nơi đó rõ ràng không phải hướng đi Tử Tiêu Cung mà là đi Vô Cực cung, vì sao Bạch Thạch Thượng nhân phải nói như thế?
Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc: - Vô cực cung? Chàng nói là chỗ của Vô Cực tiên ông? Đây không phải là một trong tứ thánh Vương đình sao?
- Đúng vậy. Đường Kiếp gật đầu trả lời: - Đúng là một trong tứ thánh Vương đình, chỗ của Vô Cực tiên ông, Vô cCực cung!
- Nhưng chàng làm sao biết được?
Đường Kiếp không khỏi ngây ra một lúc.
Đúng vậy, làm sao mà mình biết được?
Hắn tìm không ra đáp án.
Nhưng hắn biết, vào thời khắc nhìn thấy cung điện, tư liệu có liên quan đến Vạn Giới Vương Đình tự động xuất hiện trong đầu hắn.
Đang buồn bực, Côn Ngô Tử đã gọi: - Đường huynh đệ, mau cùng đi...!
Lại là người kia.
Với sự nhiệt tình của Côn Ngô Tử, Đường Kiếp thấy rất bất đắc dĩ, tuy nhiên ngẫm nghĩ một chút vẫn quyết định đuổi theo rồi nói sau.
Mặc kệ Bạch Thạch Thượng nhân làm trò quỷ gì, phải mắt thấy mới biết được, hắn theo mọi người đi về phía Nam Thiên môn. Bọn hắn rời đi không lâu thì ở chỗ hoang tàn đó xuất hiện một nhóm người, đúng là đám Vân Thiên Lan theo dấu của Đường Kiếp đuổi tới.
Đi thẳng một đường, có thể nhìn đến khắp nơi đều là cảnh hoang vắng đổ nát thê lương, gần như không tìm được một chỗ đầy đủ.
Cương phong càng ngày càng ít, đến cuối cùng biến mất không thấy.
Tâm trạng mọi người vẫ khẩn trương, bọn họ biết nguy hiểm thật sự giờ mới bắt đầu —— bên trong Vạn Giới Vương Đình vẫn còn vô số hung hiểm.
Chỉ có điều vào lúc khẩn trương, đã có hai người không nhanh không chậm, không chút trịnh trọng.
Một người là Địa Tiên Bạch Thạch Thượng nhân, còn một người là Đường Kiếp.
Đường Kiếp vừa phi hành vừa ung dung quan sát cảnh sắc xung quanh đánh giá: - Diệu Nhiên nàng xem cây cầu kia dù đã rách nát, nhưng phù điêu, hoa văn tinh mỹ trông rất sống động, có thể nói là khéo léo tuyệt vời, chắc là tác phẩm của một thần thợ thủ công. Đáng tiếc, những người đó không thấy được linh khí, cứ như vậy bỏ qua, thậm chí hủy diệt. Đúng là phí phạm của trời.
Đường Kiếp lắc đầu thở dài.
Côn Ngô Tử thấy hắn như thế, kinh ngạc nói: - Đường huynh thật hăng hái, vẫn còn có tâm tình ngắm phong cảnh. Trong Vạn Giới Vương Đình nhiều nguy cơ, ngươi vẫn nên cẩn thận, chớ để trúng cạm bẫy, cơ quan, trận pháp mới được.
Đường Kiếp thản nhiên trả lời: - Vương đình có lẽ có nguy hiểm, nhưng khẳng định không phải lúc này, ta cần gì phải gấp gáp.
Côn Ngô Tử ngẩn người: - Vì sao nói như thế?
Đường Kiếp chỉ xung quanh: - Ngươi xem khắp nơi đều cũ kỹ, cả gạch lát sàn cũng bị nạy ra, không biết đã có bao người quét sạch chỗ này. Nếu đã như vậy thì còn trận pháp gì, nguy hiểm gì tồn tại?
Mọi người ngạc nhiên, đúng vậy, chỗ này bị người ta dọn sạch sẽ, nguy hiểm gì cũng bị tiêu trừ, hiện giờ chỉ là một đống hoang tàn, cần gì phải như lâm đại địch?
Đường Kiếp nói: - Cho nên, chỉ cần ở đâu có đống hoang tàn thì không cần khẩn trương. Chứ gặp phải kiến trúc hoàn hảo thì mới phải ngàn vạn lần cẩn thận. Có thể ở trong đó vẫn lưu lại một vài di tích, khăp nơi hung hiểm. Hơn nữa, chúng ta không phải còn có Thượng nhân ở đây sao?
Mọi người đều nói: - Đường huynh nói có lý!
Mà ngay cả mấy tên Xuất Khiếu kỳ cũng liên tục gật đầu.