Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1154: . Ảo trận (p1)



Trước mắt dần dần hiện ra một khu lầu các.

Ở giữa là sương mù trôi nổi, cung điện như ẩn như hiện .

Chúng tu giả dừng lại trước đám sương mù, Bạch Thạch Thượng nhân nói:
- Chư vị, bắt đầu từ nơi này mọi người phải cẩn thận để ý. Nơi đây chính là bên ngoài Tử Tiêu Cung, bên trong có ảo trận. Một khi tiến vào sẽ bị lạc phương hướng, chẳng phân biệt được trái phải. Tuy nhiên mọi người cũng không cần lo lắng, chỉ cần cứ đi về phía trước là có thể đi ra khỏi ảo trận. Chính là phải cẩn thận trong trận có quỷ vật.

- Quỷ vật?
Một người kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy.
Bạch Thạch Thượng nhân nói:
- Phần lớn là người năm đó đến tầm bảo biến thành, cũng có thứ tồn tại trong Vương đình hóa thành hung quỷ, thực lực cường đại.

Lời này làm mọi người hoảng sợ.

Vương đình có quỷ vật cũng không kỳ quái, năm đó Đường Kiếp xông vào mảnh vỡ ở Tê Hà Giới đã gặp không biết bao nhiêu. Chỉ có điều giờ khác trước, quỷ vật nơi này thấp nhất cũng là Tử Phủ, về phần đám thượng cổ còn sót lại thì càng thêm đáng sợ.

- Tuy nhiên mọi người yên tâm, hung thần ác quỷ phần lớn tập trung ở tầng sâu, quỷ vật nơi này cơ bản đều do Tử Phủ biến thành, thực lực không được như xưa. Mọi người chỉ cần cẩn thận để ý, không bị mất phương hướng là có thể vượt qua.

Nói xong Bạch Thạch Thượng nhân đã dẫn đầu tiến vào khu vụ.

Mọi người thấy vậy thì cũng đành phải kiên trì tiến vào, đã đến đây, cũng không thể vì chút nguy hiểm mà lùi bước.

Vừa vào vụ khu, Đường Kiếp liền thấy trước mắt trắng xoá một mảnh, đưa tay không thấy được năm ngón.

Thử dùng lực khu trừ sương trắng thì lại chỉ thấy sương mù sâu nặng, căn bản không thể khu trừ. Không chỉ có thế, ngay cả linh khí và thần niệm ở trong ảo trận cũng rất khó thi triển ra, muốn dùng thần niệm dò đường cũng rất khó, thậm chí ngay cả thanh âm cũng không thể truyền xa.

Đã là ảo trận, tất nhiên là phải tìm phương pháp che đậy.

Tay trái căng thẳng, là Hứa Diệu Nhiên cầm tay hắn, hạ giọng nói:
- Tướng công.

- Ta đây.

- Nơi đây rất quỷ dị, ta không thấy gì.

Đường Kiếp vỗ về nàng, cười nói:
- Chớ lo lắng, có ta đây.

Một con mắt nhỏ xuất hiện giữa mi tâm, đúng là động sát thiên mục.

Chỉ có trong ảo trận sương mù này, cả động sát thiên mục cũng không nhìn rõ.

Đường Kiếp hắc một tiếng, cũng không nóng nảy, dưới chân hiện lên một quầng sáng.

Trong quầng sáng có vô hoa văn đại đạo lóng lánh, như đồ án phức tạp nhất thiên hạ.

Động sát chi vực!

Lúc này, Thiên nhãn chợt bắn ra một đạo ánh sáng về phía trước.

Ánh sáng đi đến đâu, sương mù không thể tiếp tục ngăn cản tầm mắt của Đường Kiếp, Đường Kiếp thấy rất rõ ràng.

Đây chính là điểm mạnh của đại đạo chi vực, quyền uy tuyệt đối khiến nó đạt mức cao nhất, gần như không có gì không thể phá.

Đương nhiên nó không phải vô địch, nếu như không có thứ đồng dạng đối kháng, vậy cũng chỉ có thể dựa vào số lượng ứng đối.

Lúc trước Linh Lung Tiên Tôn mười một chỉ phá Vạn Cổ Trọng Lâu chính là số lượng đánh bại chất lượng, tuy nhiên cơ sở thành lập là tu vi của nàng cao hơn Đường Kiếp.

Hiện giờ thượng cổ ảo trận không có khả năng tập trung tất cả số lượng đến đối kháng Đường Kiếp, cho nên dưới Thiên mục không chỗ nào có thể che giấu.

Đã không có huyễn vụ ảnh hưởng, uy năng của trận giảm đi hơn nửa.

Đường Kiếp cầm tay Hứa Diệu Nhiên, cười nói:
- Đi theo vi phu.

Rồi mang nàng đi về phía trước.

Bởi vì tầm mắt không bị chắn lại, Đường Kiếp không chỉ thấy đường mà còn cả những tu giả khác. Nhưng hắn không có đi hỗ trợ nữa —— bại lộ một Vạn Cổ Trọng Lâu đã đủ rồi.

Ngoài ra, còn có một ít quỷ vật ở trong ảo trận phiêu đãng.

Bởi vì đều do Tử Phủ chết đi biến thành, cho nên thực lực quỷ vật cũng rất dũng mãnh, có tu giả xui xẻo gặp phải thì lại ác chiến.

Kỳ thật quỷ vật tuy rcòn sống là Tử Phủ, nhưng hóa quỷ thì thực lực giảm xuống, trong tình huống bình thường thì không phải đối thủ.

Nhưng các tu giả để tránh bị lạc phương hướng, nhất định phải duy trì đi thẳng tới trước, vậy nên không thể xê dịch chuyển hướng. Hơn nữa quỷ vật có lúc là ba còn cùng tiến lên, tình thế thêm nguy cấp. Chợt có tu giả vất vả giải quyết hết quỷ vật, lại phát hiện mình đã hoàn toàn bị lạc phương hướng, từ nay về sau vĩnh vùi lấp trong đó, không lâu sau chết đi, hóa thành tân quỷ vật.

Tuy nhiên nguy hiểm này không tồn tại với Đường Kiếp, hắn chỉ việc kéo Hứa Diệu Nhiên thản nhiên đi trước.

Không chỉ như thế, hắn còn thuận tiện kiểm tra trong túi Giới Tử Hứa Diệu Nhiên lấy về, nhìn xem có bảo bối gì không. Dù sao nơi này không có ai nhìn thấy, cho dù là ánh sáng cũng không đột phá được màn sương trắng kia.

Hứa Diệu Nhiên lấy được tổng cộng hai mươi ba túi Giới Tử, Đường Kiếp lấy ra được pháp bảo bảy mươi sáu kiện, thần trân hai mươi lăm kiện, trong đó hạ phẩm thần trân mười sáu kiện, trung phẩm thần trân tám kiện, thượng phẩm thần trân một kiện.

Đường Kiếp hiện giờ giàu có, pháp bảo cũng không cần nói, cho dù là thần trân thì trung phẩm cũng có chút chướng mắt. Nhìn pháp bảo không có gì đặc biệt liền dùng Đế Nhận đập nát, bỏ ít trung hạ phẩm thần trân vào vạn bảo sao đại trận đồ thay cho những pháp bảo đã bể nát.

Trước kia trận đồ dùng pháp bảo là chính, chỉ có ít ỏi vài món thần trân. Hiện thần trân càng ngày càng nhiều, đã có trăm kiện. Cứ phát triển theo hướng này, vạn bảo đồ sẽ biến thành thần trân đồ rồi.

Hơn vạn kiện thần trân lắp vào, cho dù không có người thêm vào, số lượng cùng đủ đè nát Địa Tiên.

Đương nhiên, bây giờ vẫn còn sớm.

Đường Kiếp chỉ chừa lại một kiện trung phẩm thần trân và một kiện thượng phẩm.

Trung phẩm thần trân tên Tử Hà bảo y, phòng thân rất mạnh. Trong tay Hứa Diệu Nhiên mặc dù có vài thứ tốt, nhưng đều dựa vào tiền mua được, xét cấp độ phẩm chất hơi thấp. Hiện giờ có thể dùng Tử Hà bảo y thay thế.

Về phần thượng phẩm thần trân là Sinh Tử Lưỡng Nghi kính, một khi tế ra, âm chiếu tử, dương chiếu sinh, quả nhiên là dũng mãnh vô cùng. Chỉ tiếc không phải Đạo Binh, nếu không hoàn toàn có thể ngăn cản Đại Năng.

Mặc dù như thế, nó vẫn là bảo bối tốt, một khi tế ra là một chiêu gặp sinh tử, có thể nói là nháy mắt giết người, dùng để đối phó quần chiến cũng vô cùng tốt.

Đường Kiếp đưa gương cho Hứa Diệu Nhiên, Hứa Diệu Nhiên rạo rực tiếp nhận, đáng tiếc đang ở trong ảo trận, cho dù không thấy rõ hình dạng thần trân thì vẫn thu lại rồi nói sau.

Ngoài ra còn một ít đan dược pháp phù. Những đan dược kia cũng bình thường, ngược lại pháp phù phần lớn đều có giá trị bảo mệnh.

Hai người đang kiểm kê xem mình có thể dùng gì, cách đó không xa đã có một người đi qua, đúng là Bạch Thạch Thượng nhân.

Khiến Đường Kiếp kinh ngạc là người này đang tiến lên lại đột nhiên đi sang bên cạnh một bước.

Đi sang bên cạnh một bước, đó chính đi chệch phương hướng.

Bạch Thạch Thượng nhân không bị quỷ vật tập kích lại chủ động đi lệch phương hướng?

Đường Kiếp cảm thấy ngạc nhiên, chú ý nhìn lại.

Chỉ thấy bước đi của Bạch Thạch có chút kỳ lạ. Không sai biệt lắm đi mười bước liền đi sang một bước, đi ba bước lại chuyển hướng tiếp tục đi trước.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com