Xa xa đang có một đám tu giả chiến đấu với một con cự viên.
Cự viên cao lớn, lực lượng lớn vô cùng, không ngừng tấn công.
Đồ Đồ như phát điện nhào tới, hóa thân thành một con thổ khổng lồ xông tới đấm đá cự viện, trong miệng còn không ngừng hô: - Đánh ta đi! Đánh ta đi!
Cự viên phẫn nộ gầm thét, nắm đấm vô song, cho dù là Tử Phủ cũng không dám cứng rắn tiếp nhận, Đồ Đồ thì hoàn toàn vô sự, còn hô to "Thật thoải mái", rồi cứ như vậy cùng cự viên chiến đấu.
Cảnh tượng này làm chúng tu choáng váng.
Có người nói: - Ta không nhìn lầm chứ? Một thỏ yêu Hóa Hình hậu kỳ cũng dám đánh với cự viên phân thần cảnh yêu?
- Hơn nữa sao nhìn như con thỏ lợi hại hơn. Người còn lại cũng nói.
Chỉ thấy con thỏ và cự viên quấn vào nhau, ầm ầm ép nát vô số núi lớn, cỏ cây, bụi mù đầy trời, Đồ Đồ điên cuồng đánh cự viên, cũng nhận cự viên công kích. Mãi đến khi cự viên phát ra một tiếng rống rồi không bao giờ động đậy nữa.
Đúng là bị Đồ Đồ trực tiếp đánh hôn mê bất tỉnh.
Trải qua sức ép này, Đồ Đồ cũng cảm giác tốt lên rất nhiều, vui mừng nói: - Phương pháp này hữu hiệu!
Một lần nữa hóa thành con thỏ xông về phía trước.
Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên ở trên lưng thỏ không quên thu cự viên lại nói: - Tiện tay tương trợ, không cần cảm tạ.
Đã ngồi thỏ rời đi.
Tu giả đầu tiên ngây người, theo sau cùng nhau giận dữ: - Thối lắm, rõ ràng là đoạt đồ của chúng ta, cảm ơn con mẹ ngươi.
Nhưng lúc này con thỏ đã bay mất không thấy, đang đi tìm yêu vật khác đánh nhau.
Đồ Đồ không nhớ mình đã đánh bao nhiêu yêu thú.
Nó chỉ biết mình cứ bay, cứ đánh, có yêu vật là đánh.
Tiên khí cuồn cuộn đánh vào thân thể của nó đồng thời cũng đánh vào thần trí của nó, thế cho nên khi thấy phản hư cảnh yêu vật cùng gào khóc xông lên.
May mà Đường Kiếp lí trí, liều mạng kéo nó chạy đi.
Mãi đến lúc này, lực lượng cuồng bạo tiêu tan.
Khi lực lượng này hạ xuống, mỏi mệt cuốn tới, Đồ Đồ nhắm mắt ngất đi.
Đến khi...tỉnh lại, Đồ Đồ phát hiện mình đang nằm ở một chỗ sơn dã.
Mở mắt ra, Đồ Đồ thấy Đường Kiếp.
- Chủ nhân! Đồ Đồ sợ tới mức co rụt cái đầu.
Giống như gã say tỉnh rượu, chuyện đầu tiên là chuẩn bị nhận quở trách.
Chờ mãi không thấy mưa rền gió dữ đến, Đồ Đồ kinh ngạc mở to mắt, nhìn trộm nhìn thấy Đường Kiếp đang mỉm cười nhìn mình.
Hắn nói: - Tỉnh rồi? Tỉnh thì chuẩn bị lên đường đi.
Hả?
Đồ Đồ kinh ngạc, bật thốt lên: - Ngươi không mắng ta?
Này xong cực hối hận, đây không phải mua dây buộc mình sao.
Cũng may Đường Kiếp không để ý nói: - Thế nào? Còn muốn ta giáo huấn một phen hay sao?
- Không không! Đồ Đồ vội cười nói: - Ta biết sai rồi, về sau nhất định không tái phạm.
- Thu hồi dáng vẻ nịnh hót đó đi, dù gì cũng là phân thần đại yêu rồi, đừng làm người ta chê cười.
- Ah. Đồ Đồ trả lời.
Sau đó thất thần.
Phân thần đại yêu?
Có ý gì?
Nhìn ra hoang mang trong lòng nó, Đường Kiếp thản nhiên nói: - Như thế nào? Vẫn chưa phát hiện?
Quang hoa trên người Đồ Đồ chợt lóe, một ảo ảnh hình thỏ từ trán nhô ra.
Đây đúng là đặc điểm của phân thần, Tử Phủ, thần hồn ly thể.
Nhân loại xưng Tử Phủ, yêu loại xưng phân thần, đều có ý là thần hồn ngưng kết, niệm thông thiên, từ nay về sau có được sinh mạng thứ hai.
Thời khắc này Đồ Đồ cũng kích động không kềm chế được, lẩm bẩm nói: - Phân thần... Ta không ngờ phân thần... Ta rốt cục phân thần!
Nói xong lại gào khóc.
Đường Kiếp có thể lý giải tâm tính của nó, nói: - Quay về thần vị, thật đáng mừng. Dù sao ngươi cũng từng là phân thần đại yêu, sớm đã có quá thần hồn ngưng kết nên khi tiên khí tấn công mới có thể thành công. Nếu đổi là người khác, tuyệt không thể trong tình huống này mà thăng tiến. Rất nhiều chuyện, từng có kinh nghiệm thì dễ dàng hơn nhiều. Bất kể là nhận thức hay thân thể, đều thoải mái đơn giản.
Nói qua lời này, Đường Kiếp đột nhiên cảm giác được hình như có Đạo Linh trong đầu hắn chợt lóe lên, nhưng lại không nắm được, suy nghĩ trăm lần vẫn không lời giải đáp.
Đồ Đồ kích động qua đi, cũng dần dần bình phục tâm tình.
Nó từng vì đời này vô vọng phân thần, không nghĩ tới trong lúc vô ý đột phá, thời khắc này vui mừng quỳ gối trước Đường Kiếp: - Đa tạ chủ nhân cứu giúp, Đồ Đồ mới có ngày hôm nay.
Đường Kiếp trả lời: - Ngươi cũng là phân thần đại yêu rồi, về sau liền không nên hơi một tí là quỳ lạy. Mặt khác cũng bỏ tên Đồ Đồ đi, theo ta thấy... gọi là Thân Đồ Tử.
Đồ Đồ mừng rỡ: - Đa tạ chủ nhân ban tên cho!
Nói xong hóa làm một cơn gió, tốc độ so với lúc trước nhanh hơn mấy phần.
Mê Thiên Thỏ tộc vốn lấy tốc độ xưng hùng, năm đó thậm chí có thể vượt qua Độ Hư không. Hiện giờ trở về phân thần, tuy rằng còn chưa tới đỉnh cao nhưng tốc độ cũng đã đột nhiên tăng mạnh, cho dù là Đường Kiếp cũng đuổi không kịp nó. Hứa Diệu Nhiên dựa vào vô giới có lẽ có thể đuổi theo, nhưng không gian chi lực dù sao hữu hạn, nếu chạy đường dài tất nhiên không bằng.
Thấy vậy, Hứa Diệu Nhiên cũng vui vẻ nói: - Đồ Đồ xưng phá Tử Phủ, tuy rằng chiến lực vẫn bình thường nhưng tốc độ tuyệt luân, thoạt nhìn cho dù là Địa Tiên cũng không chắc đuổi kịp, đến coi như là có thêm một kiện bảo bối phòng thân. Tướng công không bằng chàng thử đưa Y Y số tiên khí còn lại, xem có thể đột phá hay không.
Đường Kiếp mang Y Y vào chính là vì muốn tìm cho nàng cơ duyên, nhưng thời khắc này lại lắc đầu nói: - Tử Phủ lạch trời sao có thể dễ dàng vượt qua. Đồ Đồ có thể qua, chủ yếu do nó từng là phân thần, rất nhiều nan đề không thể làm khó nó, trở về phân thần là ngựa quen đường cũ, ngay cả như vậy cũng suýt nữa nổ tan xác mà chết. Y Y không có điều kiện như nó, nếu tùy tiện sử dụng, chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Hứa Diệu Nhiên nghe xong cảm thấy tiếc hận: - Vậy hay là tướng công dùng đi.
Đường Kiếp gật gật đầu: - Tiên khí vô biên thuần hậu, nếu ta hấp thu có thể tới hóa thần đỉnh cao, thậm chí có thể mượn cơ hội này phá tan hóa thần, tiến vào xuất khiếu cũng không chừng.
Hứa Diệu Nhiên mừng rỡ, Đường Kiếp nếu có thể nhập xuất khiếu, thực lực tăng một bước, bọn họ ở Vương đình cũng an toàn hơn.
Lúc trước Đường Kiếp không làm là vì phải đợi Đồ Đồ tỉnh lại, hiện giờ Đồ Đồ đã thức tỉnh, vô sự, Đường Kiếp liền tìm chỗ an tĩnh ngồi xuống, bắt đầu hấp thu và thử tấn công xuất khiếu.
Nói thực ra, đây là hành vi phi thường mạo hiểm.
Vạn Giới Vương Đình hung hiểm, ở đây tấn công xuất khiếu rất dễ gặp phải người bụng dạ khó lường, hậu quả khó liệu.
Tuy nhiên Đồ Đồ thăng tiến Tử Phủ thành công, khả năng chạy trối chết đại tăng, liền cho Đường Kiếp một hy vọng.
Kế tiếp Đường Kiếp tìm một ngọn núi.
Núi này linh khí, khí thế phi phàm. Có một thung lũng, vị trí ở Thiên Nguyên, tụ khí bốn phương tám hướng, quả thực chính là nơi tu hành trời sinh. Đáng tiếc chính là thông địa thung lũng bị một vách núi ngăn cách, làm cho địa thế thành khốn thủ, có vào không có ra, khó được đại thành.