Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1162: . Con thỏ điên cuồng + Chương 857:. Xung cảnh (p3)



Nhưng đối với người đang muốn tấn công xuất khiếu như Đường Kiếp mà nói, nơi này phong tỏa Thiên Nguyên, tọa lũng bát hoang, đúng là chỗ tấn công tốt nhất. Hắn càng nhìn trúng sơn động dựa vào sườn núi, cũng là thế trời sinh, có hi vọng lấy thế chi công, hích hợp cho mình nuốt nạp thiên địa, nuôi dưỡng Tiên Nguyên, tọa mà thành đạo.

Nơi huyền ảo như thế chưa chắc là trùng hợp, càng giống do con người làm ra. Nhưng dù có là gì, Đường Kiếp lúc này tấn cấp thì đó chính là cơ duyên.

Trước bày ảo trận che khuất cửa động, đồng thời che chắn động tĩnh xuất hiện khi mình tấn công, có Hứa Diệu Nhiên và khôi lỗi thủ hộ, này mới bắt đầu hấp thu tiên khí trong Hoàng Thiên ấn.

Tiên khí dũng mãnh tràn vào trong cơ thể Đường Kiếp, mỗi dây gân, cốt, mạch, huyệt, khiếu đều cảm nhận được năng lượng tiên nguyên tẩy rửa.

Tiên linh khác tiên nguyên, tuy rằng cùng chất, nhưng lại hoàn toàn bất đồng về biểu hiện, càng phát tán, linh động, biến hóa.

Khi Đường Kiếp tiến vào Tử Phủ, cũng thần hồn giao hội một chỗ, giống như sóng biển cọ rửa thần hồn. Thần hồn kêu to, ở trong cơ thể Đường Kiếp thống khổ kêu rên.

Đây là quá trình thần hồn lột xác.

Cái gọi là Dục anh chính là thần hồn ngưng kết thành Nguyên Anh, hóa thần là cho Nguyên Anh nhận thức, thông kinh lạc, từ nay về sau trong có ngoài có, đến xuất khiếu là thần hồn đại thành, có thể xuất khiếu phi thăng. Ở đây khiếu không phải thể, mà là Tử Phủ. Nói cách khác, thần hồn không cần Tử Phủ bảo hộ, có thể phi thiên độn địa, quay về tự nhiên, thần thông quảng đại, uy năng khôn cùng.

Tuy nhiên thần hồn phải trải qua năng lượng rửa sạch, tấn công, một chuyện làm không tốt cũng có thể khiến bản thể tan thành tro bụi. Tuy rằng nguy hiểm nhỏ hơn Tử Phủ lạch trời nhưng cũng không thể khinh thường.

Đường Kiếp hoàn toàn không sợ. Những năm gần đây hắn đi từng bước rất ổn, căn cơ vững chắc, tiềm lực lớn, có thể nói mỗi lần tấn công đều trong sự chọn lựa tốt nhất, lại sử dụng Cửu Thiên Phượng Loan Thảo, thân mình hùng hậu.

Hơn nữa lúc trước Hứa Diệu Nhiên thu được không ít túi Giới Tử. Phải biết trong túi Giới Tử đều là thứ tu giả Tử Phủ cần, cơ bản đều là loại có hiệu quả đối với thần hồn, toàn bộ đều thuộc loại Đường Kiếp cần dùng đến. Bởi vậy số lượng tuy rằng không nhiều nhưng giá trị không thấp. Trong đó càng có một vài dược vật dùng để tấn công xuất khiếu.

Cuối cùng chính là tiên khí mang năng lượng vô biên và linh khí trong Vạn Giới Vương Đình khiến cho nơi này có lợi cho việc tấn công của mình, nên mới quyết định thật nhanh.

Nói đơn giản, lần tấn công này, nguy hiểm không ở bản thân mà là ở bên ngoài.

Chỗ cửa động, Hứa Diệu Nhiên khẩn trương nhìn ra ngoài, thỉnh thoảng lại quay về nhìn Đường Kiếp.

Khí tức trên cơ thể Đường Kiếp không ngừng tăng trưởng, càng ngày càng mạnh, thuyết minh tu vi hóa thần đang không ngừng nâng cao, một khi đạt tới đỉnh cao, tiên khí dư số lượng, Đường Kiếp có thể tấn công xuất khiếu.

Hứa Diệu Nhiên sốt ruột cho an toàn của hắn, có lúc còn hy vọng tiên khí không đủ thúc đẩy Đường Kiếp lên đỉnh, nhưng ngẫm lại lại cảm thấy bỏ qua cơ hội này không khỏi đáng tiếc. Trong lòng mâu thuẫn, trái lo phải nghĩ, cũng không biết làm sao.

Chỉ có thể ngơ ngác nhìn Đường Kiếp, trông mong ông trời phù hộ, chớ để trong thời khắc mấu chốt này xảy ra phiền toái gì.

Nhưng cố tình sợ điều gì sẽ gặp điều đó.

Đang lúc chờ đợi, Hứa Diệu Nhiên thấy phương xa bay tới một đám tu giả.

Hứa Diệu Nhiên khẩn trương nhìn nhóm người, trong lòng chỉ mong đối phương sớm bay qua, chớ dừng lại.

Ai ngờ đám người đó bay đến đây lại hạ xuống.

Hứa Diệu Nhiên thấy rõ những người này không ngờ là Bạch Thạch Thượng nhân, Côn Ngô Tử và Ngọc Thạch Minh nhân.

Bọn họ sao lại tới nơi này?

Trong lòng Hứa Diệu Nhiên đang kinh ngạc, chỉ thấy nhóm người kia không ngờ lại đi về phía bên này.

Bạch Thạch Thượng nhân đi trước, nói:
- Chư vị mời xem, nơi này chính là thông đạo bí mật vào Tử Tiêu Cung. Vạn Giới Vương Đình huyền cơ khắp nơi, trận pháp rất mạnh, sau khi tan biến các trận pháp của Vương đình mở ra, rất nhiều Thần cung bảo điện đều bị ẩn vào trong trận. Cung điện ở trong trận mới chính là bảo tàng, về phần lộ ra chỉ là chỗ ở của hộ vệ, người hầu Vương đình, giá trị cũng không cao.

Hứa Diệu Nhiên mới đầu còn kinh ngạc, nhưng lập tức hiểu được. Bạch Thạch Thượng nhân nhất định là ở trong ảo trận chưa kiếm được chỗ tốt nào, trong lòng buồn bực cho nên mới cố ý nói như vậy để tự an ủi mình.

Trong lòng buồn cười, tuy nhiên nghĩ bọn họ tùy tiện tìm một chỗ xung cảnh, không ngờ cũng có thể tìm thấy cái Bạch Thạch Thượng nhân gọi là thông đạo bí mật thì không khỏi lo lắng.

Cũng may động này có trận pháp bảo hộ, Bạch Thạch Thượng nhân cũng không biết Đường Kiếp ở đây, chỉ vào cửa động nói chỉ cần phá trận pháp là có thể cởi bỏ.

Ngọc thạch minh chuẩn là trận đạo danh gia, lại nói Đường Kiếp cũng như vậy. Chỉ có điều mọi người không biết hắn, chỉ biết hắn hiểu trận pháp nhưng không biết tiêu chuẩn như thế nào, bởi vậy cũng không chân chính trông cậy vào hắn, vậy nên khi hắn ở trong ảo trận mọi người cũng không đợi hắn. Ngọc thạch minh thì lại là trận đạo đại sư chân chính, do Bạch Thạch Thượng nhân mời đến mở pháp trận ở vách núi.

Lúc này hắn tiến lên, ở vách núi phác hoạ trận vân, bắt đầu chuẩn bị phá trận.

Từng đạo trận vân ở vách núi như sóng nước xuất hiện, nhộn nhạo trong thung lũng, nổi lên ánh sáng.

Bão Chân Tử không hổ là trận đạo danh gia Bạch Thạch Thượng nhân mời tới, khi hắn xuất thủ, pháp trận ẩn trong vách núi bắt đầu dần hiển lộ manh mối.

Trận pháp hiện hình, toàn bộ vách núi tỏa ánh sáng, quầng sáng kéo dài mãi đến chỗ Đường Kiếp Hứa Diệu Nhiên, ý nghĩa chỗ của họ cũng nằm trong phạm vi pháp trận.

Cái này cũng khó trách, lúc trước Đường Kiếp tìm nơi tấn công liền nhìn trúng huyền ảo nơi đây, ai ngờ lại là địa điểm Bạch Thạch Thượng nhân hướng vào.

Mắt thấy quang hoa lan tràn đánh vào ảo trận Đường Kiếp bày ra, chỗ động khẩu lập tức dựng lên một lớp màn linh triều.

- A?
Bão Thực Tử phát ra một tiếng thét kinh hãi:
- Không thể tưởng được trong trận lại có một tiểu trận, ngăn trở ta phá trận.

Hắn không biết pháp trận là Đường Kiếp bố trí, cứ nghĩ là có từ trước.

Bạch Thạch Thượng nhân vội hỏi:
- Khả năng phá trận này thế nào?

Bão Thực Tử ngạo nghễ cười nói:
- Trò vặt vãnh, xem ta phá đây.

Nói xong đã tế ra mấy cây tính trù, cứ như vậy hướng lên trời bung ra, lay động thần quang dừng ở pháp trận, hào quang dần dần ảm đạm.

Hứa Diệu Nhiên khẩn trương.

Biết tiếp tục như vậy, pháp trận này sớm hay muộn cũng bị phá, Đường Kiếp bại lộ. Không ai biết kết quả sẽ như thế nào, tuy rằng Đường Kiếp lúc trước từng cứu rất nhiều người ở đây, nhưng lòng người khó lường, cũng có kẻ có vong ân phụ nghĩa, huống chi kia Bạch Thạch Thượng nhân lòng dạ giảo quyệt, tuyệt đối không tin được.

Đang lúc sốt ruột chợt nhớ ra điều gì, quay người lấy túi Giới Tử của Đường Kiếp, lấy ra mấy thứ, cũng chính là kia ngũ căn bát môn kỳ.

Hứa Diệu Nhiên theo Đường Kiếp nhiều năm như vậy, gần mực thì đen, cho dù không tinh thông thì vẫn có chút hiểu biết.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com