Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1164: . Cắn nuốt (p1)



Lại nhìn thần hồn thần quang dần dần kiềm chế, lại lần nữa khôi phục thành dáng vẻ bình thường.

Sau đó thần hồn quay trở về thân thể Đường Kiếp, trước lúc vào trong còn nhìn Hứa Diệu Nhiên một cái.

Cái nhìn bình tĩnh, lãnh đạm, tựa như nhìn một người xa lạ làm Hứa Diệu Nhiên run lên bần bật.

Sau đó mọi thứ khôi phục nguyên dạng.

Đường Kiếp mở mắt ra, thở dài một hơi, lúc này mới cười ha hả nói:
- Không thể tưởng được Bạch Thạch Thượng nhân thành người giúp ta xuất khiếu. Nếu không có tiên khí của hắn cho ta cắn nuốt, chỉ sợ không dễ thành công như vậy. Hiện giờ ta đầu tiên là hút tiên khí của tư anh rồi hút của Bạch Thạch, tuy là xuất khiếu nhưng căn cơ hùng hậu, trong cơ thể có nền tảng tiên nguyên, cho dù tương lai thăng tiến Địa Tiên cũng không phải chuyện không thể.

- Phu quân chàng không sao chứ?
Hứa Diệu Nhiên đã cầm lấy tay của hắn hỏi.

- Đồ ngốc, ta có thể có chuyện gì?
Đường Kiếp cười hỏi lại.

Thấy Đường Kiếp trìu mến nhìn mình, đâu có vẻ lạnh lùng khi này, Hứa Diệu Nhiên lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng ôm cổ Đường Kiếp, dịu dàng:
- Không có việc gì là tốt rồi... Không có việc gì là tốt rồi.

Rồi ở trong lòng Đường Kiếp, Đường Kiếp vỗ về gương mặt nàng, hết sức dịu dàng.

Bên này Bạch Thạch Thượng nhân đánh ra một chưởng, tiên khí kinh người đưa vào trong trận không hiểu sao biến mất, trong lòng hoảng sợ, nghĩ trận pháp quả nhiên cổ quái.

Chính lúc kinh ngạc, chỉ thấy vách núi ầm ầm vang dội, vách núi vốn đang bất động tự mình mở ra.

Mọi người ngây ngốc một chút, lập tức hô to:
- Thượng nhân thần uy!

Bão Thực Tử cũng lau mồ hôi trán, hắn vừa rồi vì phá trận này cũng mất không ít tâm tư, tuy rằng cảm giác có chút kỳ quái, nhưng cũng có tác dụng, trận pháp đã mở ra, hắn không muốn tìm phiền toái cho mình nên cũng không nói gì nữa.

Thời khắc này mắt thấy thông đạo đã mở, mọi người liền cùng nhau đi vào.

Đi qua vách núi, trước mắt là một vùng trời sáng rộng mở.

Ngay sau thông đạo là một hồ nước, hai bên là núi, chỉ có một hành lang cửu khúc uốn quanh hồ nước là thông lộ, quanh co đi về phía xa. Tuy nói ở trong này đều là tu giả, nhưng ai cũng biết ở đây tốt những đừng có phi hành. Nếu trên hồ nước có cầu, như vậy đi qua cầu chính là lựa chọn tốt nhất, nếu không một khi dẫn động phải cơ quan, chỉ sợ hậu quả khó liệu.

Quả nhiên Bạch Thạch Thượng nhân nói:
- Chư vị cẩn thận, Hàn băng trì không thể phi hành, nếu không sẽ động tới trận pháp, một khi bị đánh rớt vào ao sẽ bị đông lại thành băng hàn vĩnh hằng.

Trong hồ nước vẫn còn những khối hình điêu khắc, các loại hình các dạng, có người có yêu, hình thái, tướng mạo trông rất sống động.

Nghe Bạch Thạch nói như vậy, mọi người mới biết tượng điêu khắc chính là do bị rơi vào ao kết thành băng, trong lòng nghiêm nghị, nhất thời lại không dám tiến lên, chỉ nhìn Bạch Thạch Thượng nhân không nói.

Bạch Thạch Thượng nhân thấy, biết tâm tư mọi người, cười nói:
- Nếu thế, vẫn là lão phu đi trước vậy.

Nói xong liền dẫn đầu bước lên hành lang gấp khúc.

Mọi người thấy hắn như thế cũng không khỏi hổ thẹn, lúc này mới đi theo Bạch Thạch Thượng nhân.

Bọn họ đi qua hành lang gấp khúc không lâu, phía sau hiện ra Đường Kiếp và Hứa Diệu Nhiên.

Đứng ở hồ nước, Đường Kiếp quan sát thật lâu không nói.

- Tướng công, nơi đây có vấn đề gì không?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

Đường Kiếp trả lời:
- Nơi này đích xác có một trận pháp cấm phi hành, một khi phi hành sẽ bị đánh rơi. Về phần ao kia, Bạch Thạch không phải nói dối. Tuy nhiên nơi đây tuyệt đối không phải Tử Tiêu Cung, ký ức cho ta biết nơi này chính là vô cực cung. Chỉ hươu bảo ngựa, đổi trắng thay đen, nếu nói là này trong lòng người không có quỷ thì ta không tin. Hắn nhàn nhã như thế hơn phân nửa là âm mưu chưa bắt đầu, phải về sau mới biết.

Hứa Diệu Nhiên vui vẻ nói:
- Chúng ta đi theo.

Đường Kiếp lắc đầu:
- Địa Tiên không phải nhân vật chúng ta có thể tùy ý phỏng đoán, nếu không phải nhờ pháp trận nhiễu loạn thì chúng ta đã sớm bại lộ. Hiện tại chưa rõ tình huống, tùy tiện đi và rất dễ bị phát hiện.

- Vậy chẳng lẽ cứ chờ như vậy?

- Đương nhiên cũng không được.

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút liền ngồi xếp bằng, tâm thần ngưng tụ, phát động vận mệnh lực.

Lợi dụng lưới vận mệnh, thông qua minh minh chi nhãn thăm dò Bạch Thạch Thượng nhân.

Chỉ có điều hắn không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền chấn động.

Đường Kiếp phát hiện lưới vận mệnh trong vô cực cung chẳng biết tại sao giống như bị người chặt đứt đoạn, thoạt nhìn như thoát ly vận mệnh của thế giới Đại Thiên, hình thành một lưới vận mệnh độc lập.

Phát hiện này khiến Đường Kiếp khiếp sợ không thôi, chuyện này tuyệt đối không thể nào tồn tại trong thiên nhiên, tuyệt đối là có đại năng vận mệnh đạo tự mình ra tay chặt đứt vận mệnh.

Vấn đề là ai có thể làm được điều này?

Mặc dù lấy sự lĩnh ngộ của Đường Kiếp với vận mệnh cũng chưa chặt đứt được vận mệnh.

Là do người làm hay sao? Tại sao phải làm như vậy?

Đường Kiếp không hiểu, nhưng hắn nhìn thấy lưới vận mệnh bày ra và vận mệnh chủ có màu sắc hoàn toàn khác nhau. Ánh sáng màu xám xịt, ảm đạm vô quang, thoạt nhìn như thực vật thoát ly khỏi nước, qua năm tháng dần dần héo rũ, tinh thần sa sút.

Mà trong lưới vận mệnh này tồn tại một vài quang điểm gì đó, chuyện này rất bình thường, dù sao đã mười ngàn năm, vô cực cung không có khả năng tồn tại sinh mệnh, ngẫu nhiên cũng chỉ có quỷ vật khôi lỗi, biểu hiện trên lưới vận mệnh cũng toàn khác biệt.

Nhưng ở nơi u ám này, Đường Kiếp lại thấy một điểm sáng bất đồng.

Ánh sáng sinh mạng sáng rọi trên lưới vận mệnh như một con nhện, chiếm cứ trung ương lưới.

Nhìn ánh sáng vận mệnh mạnh mẽ như thế, Đường Kiếp cũng giật mình kinh hãi.

Khiến hắn chấn động chính là sau khi Ngọc thạch minh nhân tiến vào vô cực cung, điểm sáng vận mệnh của mọi người trở nên ảm đạm, hóa thành từng mũi nhọn lao tới điểm sáng ở trung ương.

Nó đang cắn nuốt vận mệnh những người khác!

Đường Kiếp gần như kêu ra thành tiếng.

Tuy rằng hắn không biết vì sao, nhưng lúc này hắn đã mẫn cảm nhận ra nguy hiểm.

Đường Kiếp không do dự nữa, thu hồi ý niệm, cầm tay Hứa Diệu Nhiên nói:
- Đi!

Lập tức xoay người rời đi.

Hắn không hề dừng lại mà chạy thẳng một mạch ra ngoài Vô cực cung.

Hứa Diệu Nhiên chưa bao giờ thấy hắn sợ hãi như thế, nhất thời cũng rung động không hiểu.

Ngay lúc hai người đã bay đi, một cỗ ý chí khổng lồ đảo qua chỗ Đường Kiếp lúc trước, tìm kiếm một lúc không có kết quả liền tức giận thét dài một tiếng.

Tiếng hét không phải thanh âm vật chất mà là tinh thần, chỉ có thần hồn mới có thể nghe được rống giận, không có chấn động bát hoang điên cuồng, nhưng có sự hoang dã, hoảng sợ từ sâu thẳm linh hồn.

Đám người tiến vào đồng thời cảm nhận được uy hiếp lớn.

Ngọc thạch minh nhân là lão làng thành tinh, lập tức biết không hay, e bên trong có nguy hiểm, liều lĩnh lùi về phía sau.

Nhưng giờ muốn lui cũng đã không kịp.

Chỉ thấy giữa không trung mây đen phấp phới, một bóng đen khổng lồ cuốn tới, tản mát ra khí tức từ xưa đến nay chưa hề có, ép mọi người lạnh run, không sao thở nổi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com