Thời khắc này Hứa Diệu Nhiên cầm năm cây cờ, nhìn chung quanh một chút, căn chuẩn trận vân cắm một lá cờ xuống.
Đúng là Đỗ Môn Kỳ.
Đỗ môn chủ ở biến hóa, nhân thời ứng vận, phát triển theo đà hướng dẫn.
Đỗ Môn Kỳ vừa ra cắm ở tốn vị, đầu ngón tay điểm nhẹ, trong nháy mắt dẫn động mười tám loại thủ ấn, tác động sấm gió, chợt nghe núi lớn ầm ầm có lôi điện nổ vang, một đạo điện quang lớn từ trên không đánh xuống.
Bão Thực Tử không ngờ có biến hóa, hoảng sợ, cũng may Bạch Thạch Thượng nhân chỉ vung tay áo đã nhẹ nhàng phá giải. Tiếng sấm tuy to nhưng uy lực lại bình thường.
Mặc dù như thế, Bão Thực Tử vẫn bị dọa, phải cẩn thận không dám khinh động.
Nơi này là Vạn Giới Vương Đình, khắp nơi hiểm yếu tuyệt địa, cơ quan có thể giết Tử Phủ nhiều không kể xiết. Tuy rằng vừa rồi thoát nạn, nhưng có khi là do tử điện tinh quân lưu lại cảnh cáo, nếu dám mưu toan xâm nhập, có lẽ sẽ gây ra nguy hiểm lớn.
Hắn phải cẩn thận, động tác phá trận chậm đi rất nhiều, không dám vội vàng mà phải thử rất nhiều lần.
Bạch Thạch Thượng nhân nóng vội, nhưng lại không có cách nào.
Lần trước hắn đến Vạn Giới Vương Đình phát hiện nơi này cũng không có nguy hiểm gì, theo lý thuyết hiện tại cũng không nên có nguy hiểm gì mới đúng. Nhưng với trận đạo hắn không phải người lành nghề, cũng không dám khẳng định. Dù sao Vương đình đại trận ngàn năm suy yếu, thủ hộ trận pháp cũng có thể biến hóa.
Đúng vậy, thông đạo này không tới Tử Tiêu Cung, mà là Vô Cực cung.
Chỉ có điều Bạch Thạch Thượng nhân có tính toán khác, giữ kín không nói ra.
Dù Bão Thực Tử giảm bớt tốc độ phá trận, nhưng trận pháp vẫn như cũ không ngừng tan vỡ tầng tầng lớp lớp.
Mặc dù là Đỗ Môn Kỳ cũng không thể ngăn cản trận pháp bị phá, Hứa Diệu Nhiên không thể không lại đem Tử Môn Kỳ, Thương Môn Kỳ, Kinh Môn Kỳ và Cảnh Môn Kỳ cũng bày ra. Chỉ thấy trong sơn cốc gió nổi mây phun, biến hóa đột nhiên tăng mạnh.
Bão Thực Tử gấp gáp.
Hắn không nghĩ mở ra thông đạo lại khó khăn như thế, quyết định chắc chắn liền lấy thêm trong túi Giới Tử chút tài nguyên, rõ ràng ở trong núi này bày ra một đại trận, chỉ thấy trong trận linh triều cuồn cuộn, phong vân lôi động, kích khởi linh lưu, bắt đầu tấn công vách núi. Linh quang kích động trong thung lũng điên cuồng tán loạn, hình thành một vùng mãnh liệu làm Hứa Diệu Nhiên sinh lòng quyết vọng.
Đang bàng hoàng không biết làm sao, phía sau Đường Kiếp đột nhiên hừ một tiếng, ngón tay chỉ về phía trước.
Một đạo Linh quang đánh vào khoảng đất trống.
Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên, chỉ thấy ngũ môn kỳ hào quang lưu động, hỏa thành tiểu hồ đằng không bay lên.
Trận pháp của Bão Thực Tử lực lượng dũng mãnh cuốn vào trong, xông tới Đường Kiếp.
Hứa Diệu Nhiên khó hiểu, sau lập tức tỉnh ngộ, biết Đường Kiếp đang mượn lực lượng của đối phương nhập vào cơ thể, mừng rỡ trong lòng.
Đường Kiếp nói: - Giúp ta duy trì.
Hắn tấn công xuất khiếu xong mới phát hiện mình nghĩ vấn đề quá đơn giản, cho dù căn cơ vững chắc, tiên khí nồng đậm hùng mạnh, nhưng muốn xuất khiếu vẫn có nan đề.
Ngọc thạch minh nhân vào lúc này tới quấy rầy, hắn kỳ thật đã phát hiện, vốn đang sốt ruột, không ngờ Hứa Diệu Nhiên đánh bậy đánh bạ thi trận pháp với Bão Thực Tử. Lấy trình độ của nàng đấu không lại Bão Thực Tử, làm cho lực lượng phá trận của Bão Thực Tử gia tăng mãnh liệt, dẫn linh khí tứ phía bát hoang hội tụ như nước, cường phá đại trận khiến cho Đường Kiếp nhìn thấy một cơ hội, quyết định dùng ngũ môn kỳ làm điểm nút, đem tất cả lực lượng phá trận vào bản thân, đúng là muốn mượn tay Bão Thực Tử tấn công xuất khiếu.
Đáng thương cho Bão Thực Tử không biết điều này, chỉ thấy vô tận linh triều mãnh liệt rót vào, nhấc lên một luồng sóng lớn mà mừng rỡ trong lòng, còn tưởng đại thế đã thành, kế tiếp là toàn lực ứng phó giải khai đại trận, lại toàn lực thúc dục pháp trận.
Chỉ có điều này thúc giục rồi mới phát hiện không dùng được bao nhiêu lực lượng, như trâu đất xuống biển mà không có phản ứng.
Bão Thực Tử trong lòng kinh dị, chỉ có thể nói: - Chư vị đạo huynh, kính xin giúp ta giúp một tay.
Liền có vài tu giả tiến lên, theo lời Bão Thực Tử đánh vào phương vị bằng lực lượng của mình.
Đường Kiếp lúc này đã cùng vô cực cung thủ hộ đại trận liên kết, thay thế này thủ hộ đại trận chịu đựng áp lực phá trận, mượn dùng linh triều điên cuồng tẩy rửa thần hồn của mình.
Thần hồn được linh lực cọ rửa không ngừng trưởng thành, lột xác, từ đứa trẻ ngũ quan mơ hồ cuối cùng hóa thành một Đường Kiếp đầy đủ.
Đến lúc này thần hồn trưởng thành không sai biệt lắm, nhưng thần hồn của Đường Kiếp như vẫn chưa hài lòng, nhìn gian ngoài lắc đầu nói: - Vẫn không đủ, nhiều thêm một chút.
Nói xong há mồm khẽ hút, vô tận linh triều hút vào trong miệng, thần hồn càng thêm ngưng thực, đồng thời xuất hiện đạo vân chạy ở trên thân thể, thâm thúy biển, làm người ta không dám nhìn thẳng.
Đạo vân đúng là mười hai đại đạo Đường Kiếp ngộ ra ngưng kết mà thành, lúc này ở trên thần hồn nở rộ, sáng rọi khắp nơi.
Thần hồn lại hồn nhiên không thèm để ý, chỉ phất phất tay, từ đỉnh đầu của Đường Kiếp chậm rãi thăng xuất.
Lúc đứng giữa thiên địa, ánh mắt sâu thẳm bình thản.
Bên Bão Thực Tử cả kinh hồn đều muốn bay.
Đại trận trước mắt không biết tại sao lại thế này, không ngờ như biển cắn nuốt tất cả lực lượng của bọn họ, cắn nuốt này vô cùng hống hách. Bão Thực Tử có thể cảm nhận như vậy, thậm chí ngay cả chân nguyên cũng bị ảnh hưởng, tu vi giảm xuống với biên độ nhỏ. Hắn sợ không dám đảm chiến, chỉ có thể nhìn Bạch Thạch Thượng nhân, cầu khẩn nói: - Kính xin Thượng nhân giúp ta.
Bạch Thạch Thượng nhân cũng thấy tình thế không đúng, núi này như có lực lượng thần bí hút hết lực lượng phá trận đi.
Trong lòng vừa động, ấn vào đại trận Bão Thực Tử bày ra, một luồng tiên lực khổng lồ dũng mãnh tràn vào.
Hắn muốn nhìn thủ hộ trận pháp này có thể hút cả tiên lực hay không.
Trong động thần hồn Đường Kiếp đột nhiên mở to hai mắt, mỉm cười: - Lúc này mới tuyệt diệu.
Mãnh liệt há miệng ra nuốt lấy cỗ tiên lực kia. Được tiên khí làm dịu xuống, chỉ thấy thần hồn càng lúc càng lớn mạnh, dần dần giống như Đường Kiếp nhỏ và lớn, cứ như vậy đi ra.
Đây không phải phân thân, mà là thần hồn của Đường Kiếp, cũng trong thời khắc này hoàn toàn độc lập đi ra, không cần Tử Phủ bảo hộ.
Thần hồn vốn chỉ là một cỗ ý chí tinh thuần nhất, được thiên địa linh khí làm dịu mát thành hình, trưởng thành, thành thục, thành thần, thành tiên.
Giờ phút này thần hồn của Đường Kiếp đang trong tình huống này, lúc này, thần hồn của hắn đã hơi thoát ly hồn phạm trù, tiến vào thần lĩnh vực.
Hồn thành thần, thể thành tiên, đúng là thần tiên!
Mà khi thần hồn cởi thể độc lập, ý nghĩa Đường Kiếp đã tấn công xuất khiếu thành công.
Hứa Diệu Nhiên mừng rỡ: - Đường Kiếp, chàng cuối cùng thành công.
Đang muốn tới ôm thần hồn, lại thấy thần hồn trừng mắt, tỏa ra uy nghiêm vô tận.
Uy nghiêm vô cùng mênh mông, làm người ta sinh lòng cúng bái, trong đôi mắt có kim quang, liền giống như một pho tượng đầu đội trời chân đạp đất.
Đây là uy thế của thần!
Hứa Diệu Nhiên cũng từng gặp qua thần hồn xuất khiếu, nhưng chưa từng thấy thần hồn nào cường đại như thế, nhất thời ngây người.