Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1168: . Thu hoạch (p1)



Đường Kiếp lúc này mới vung tay áo, cuốn bảo tháp qua cười ha hả:
- Cũng là một kiện bảo bối, đây là thần hỏa tháp có thể sử dụng cho cất chứa Dị hỏa thần trân, bản thân là hỏa đạo thần khí, chuyên khắc các loại Dị hỏa. Rất hay, rất hay, Táng Thần Diệm của ta có chỗ thả rồi.

Nói xong thổi một ngọn lửa vào trong tháp, đúng là Táng Thần Diệm.

Táng Thần Diệm không có gì không đốt, tuy rằng Đường Kiếp lấy được nhưng không thể hàng phục, vận dụng cũng cực kỳ khó khăn, bởi vậy lúc tác chiến ít khi sử dụng. Hiện giờ có thần hỏa tháp, rốt cuộc có thể khống chế Táng Thần Diệm rồi.

Thu tháp, nhìn Hứa Diệu Nhiên kinh ngạc, Đường Kiếp cười nói:
- Đa Bảo cung là một tòa đại trận, tất cả bảo vật trở thành mắt trận, cấu thành sát cục. Không cẩn thận sẽ vùi thân vào tử địa. Nhưng chỉ cần phá mắt trận, có thể thu hồi bảo vật. Vừa rồi người nọ lấy thân thử nghiệm, kích phát uy năng của đại trận nên bị vật ấy đốt cháy. Tuy nhiên cũng nhờ vậy cho ta cơ hội, nếu không cho dù có hiểu đại trận cũng không thể phá giải.

- Hoá ra thứ chàng ngộ ở tường ngộ đạo là trận pháp Đa Bảo.

- Đúng vậy, đây là một tòa trận đạo, mỗi một mắt trận đều lấy một kiện trọng bảo làm cơ sở, dùng đạo pháp cấu thành đạo vân, tinh quang trên tường ngộ đạo kỳ thật chính là mắt trận, ban đầu nó bày ra đúng là trận pháp. Chỉ có người ngộ trận mới có thể đoạt bảo.

Này Đa Bảo cung khác những nơi khác là tất cả bảo vật dung hợp với trận pháp. Chỗ khác xông qua hiểm cảnh có thể đoạt bảo, nơi này chả có chỗ nào vòng qua, chỉ có phá trận mới có thể đoạt bảo. Hơn nữa mỗi một mắt trận độc lập, cho dù phá vỡ một chỗ cũng không ảnh hưởng những chỗ khác.

Hứa Diệu Nhiên hít một hơi:
- Khó trách Hồng hoang đại lục nhiều lần xuất nhập Vương đình mà không thể mang hết bảo vật trong Đa Bảo cung đi, hoá ra là khó như vậy.

- Đương nhiên. Nơi này là vạn bảo đại trận đồ, chẳng qua bất kể là chất lượng bảo bối hay trận pháp đều cao cấp hơn trận đồ của ta. Hơn nữa Vương đình tích lũy vạn năm, cho dù ta đã nhìn thấu trận pháp, nếu muốn phá trận cũng cần phải chờ cơ hội, người không hiểu trận pháp muốn phá càng khó hơn. Địa Tiên khẳng định không phá nổi, Chân Tiên thì cần chút may mắn, có lẽ chỉ có Đại La Kim Tiên mới có thể cường phá trận này. Tuy nhiên ánh mắt của họ chưa chắc đã để ý chỗ này.

- Phu quân có nắm chắc việc phá trận?
Hứa Diệu Nhiên hỏi.

Đường Kiếp nhéo gương mặt non mềm của nàng:
- Muốn phá toàn bộ, lấy thực lực của ta không có khả năng. Nhưng tìm được mấy chỗ có thể ứng đối thì không vấn đề.

Hứa Diệu Nhiên mừng rỡ, lôi kéo Đường Kiếp nói:
- Vậy còn chờ gì nữa?

Ngay lúc hai người sóng vai đồng hành, sâu trong Vạn Giới Vương Đình có một vị tiên nhân đột nhiên động tâm, sinh cảm ứng quét về phía xa.

- Táng Thần Diệm... Đúng vậy, đây là khí tức của Táng Thần Diệm, ta tuyệt đối sẽ không cảm giác sai. Nhưng nơi này tại sao lại có Táng Thần Diệm? Chẳng lẽ... Chẳng lẽ tiểu tử kia lại đến Hồng hoang đại lục?

Tâm niệm thay đổi, bay tới Đa Bảo cung.

Dọc đường đi, Đường Kiếp mang theo Hứa Diệu Nhiên tránh hết những khả năng tồn tại nguy hiểm, vô cùng cẩn thận.

Bởi vì đã hiểu biết về trận pháp, tuy Đường Kiếp chưa dễ phá trận, nhưng ít nhất đã biết thế nào nguy hiểm, thế nào an toàn, nên đi lại trong Đa Bảo cung khá tự nhiên.

So sánh ra, có mấy tu giả không hiểu tình huống vẫn có thể đi lại tự do, chỉ có thể nói thực lực của họ quá mạnh mẽ rồi.

Trong Đa Bảo thường bốc lên từng đợt khói báo động, tiếng sấm, sương tuyết, sau đó là các loại thần thông uy năng mãnh liệt, thổi ra các loại quang diễm.

Đường Kiếp rất cẩn thận mang theo Hứa Diệu Nhiên đi vào một hoa đình trước, cũng không thấy hắn động tác, chỉ trỏ hoa đình một phen, một lát sau, hoa đình tự thu nhỏ lại biến thành hoa lam bay vào tay Đường Kiếp.

Đường Kiếp cầm lẵng hoa không thuận mắt nên ném cho Y Y. Bảo bối trong Đa Bảo cung món nào cũng đều là thần trân, Y Y đang ngồi bên trong, thấy một kiện thần trân từ trên trời giáng xuống liền cầm lấy nhảy múa, chỉ thấy đầy trời đóa hoa bay mang theo sát khí vô hạn, thoạt nhìn xinh đẹp vô cùng, thế nên mừng đến khanh khách.

Đám người Hà Xung thấy, trong lòng cũng không nói gì.

Băng Hoàng không phục, đảo mắt lôi kéo Y Y nói:
- Y Y muội muội, giúp tỷ tỷ cầu xin bảo bối đi.

Nàng người cũng như tên, tính tình cao ngạo lạnh lùng, nhưng khi nhập ma tính tình đại biến, ma tính làm cho nàng trở nên quyến rũ, mặt dày, muốn cái gì liền trực tiếp nói ra.

Vốn đã nghĩ phải giằng co một phen, không ngờ Y Y lại gật đầu nói:
- Ngươi chỉ cần ngoan ngoãn không quấy rối ca ca, cầu kiện thần trân có cái gì khó đâu? Thứ này ở trong mắt người khác vô giá, trong mắt ca ca ta thì thường thôi. Trong vạn bảo đồ đã có hơn mười kiện thần trân, vấn đề chỉ là ngươi có nghe lời hay không. Nếu như ngươi nghe lời, không biết chứng ca ca sẽ thả ngươi ra ngoài, đỡ phải ở trong này nín thở.

Băng Hoàng mừng rỡ, vội nói:
- Đương nhiên là nghe lời.

- Vậy là tốt rồi, ta sẽ chuyển lời cho ca ca nghe.
Y Y ra vẻ trả lời.

Bên này Đường Kiếp thu lẵng hoa, cùng Hứa Diệu Nhiên tiếp tục đi, tới những chỗ tiếp theo, phân biệt thu một phiến hoàng thổ, một cái chén ngọc và một cây trâm.

Hoàng thổ tên xuân thu thổ, giống như Thương Vân Thánh Hỏa là tinh hoa thổ đạo, chén ngọc là huyền nguyên chén, mỗi ngày tự sinh ra một ly huyền nguyên thủy, là thần thủy luyện thuốc, diệu dụng vô song.

Cây trâm là trâm cài tóc dạng kiếm, có thể hóa thành một thanh thần kiếm, uy lực dũng mãnh, linh hoạt, sắc bén vô cùng. Hứa Diệu Nhiên hoá ra kiếm mặc dù không tệ, nhưng so với lăng hư kiếm này kém hơn nhiều. Có trâm cài tóc lăng hư kiếm công thêm Tử Hà y, Lưỡng Nghi kính lúc trước, trên người Hứa Diệu Nhiên hiện giờ cũng đầy thần trân, nếu truyền ra không biết bao người phải ghen tị.

Hai người vẫn chưa hài lòng, tiếp tục đi xem có thêm bảo bối gì.

Chợt thấy phía trước có người đang di chuyển loạn trong hồ nước. Hồ nước thoạt nhìn rất nhỏ, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện bên trong có Càn Khôn khác, mờ mờ ảo ảo không phải hồ nước, mà là biển lớn mênh mông, bốn phương tám hướng là sóng lớn đánh tới.

Người trong biển không ngừng dùng linh khí ngăn cản, tả hữu xung đột cũng có phần không chịu nổi.

Nhìn kỹ lại, đúng là vị công tử cầm quạt trào phúng Đường Kiếp lúc trước.

Trước mặt hắn là một viên châu lơ lửng, nước biển chính là do viên châu tạo ra công kích quạt ngọc công tử, nếu quạt ngọc công tử có thể thu được châu thì hải triều lập tức lui, nhưng mà hắn không làm được.

Thời khắc này quạt ngọc công tử nhìn thấy Đường Kiếp, kêu lên:
- Giúp ta!

Hứa Diệu Nhiên muốn nói không cần để ý, Đường Kiếp nhìn thoáng qua lại nói:
- Đây là thất hải châu, kết hợp với Thiên Huyền Trọng Thủy có thể có hiệu quả.

Thiên Huyền Trọng Thủy là năm đó Đường Kiếp giết Lôi Đao Yêu Hoàng lấy được, sau lại giao cho Tiểu Tam sử dụng, trở lại Tê Hà, Đường Kiếp bỏ vật đó vào Chu Thiên Tinh Thần Vạn Bảo Đại Trận đồ.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com