Lúc này Đường Kiếp đã tính toán đến thời khắc mấu chốt, không kịp chú ý nó, để Hứa Diệu Nhiên Y Y Băng Hoàng và Vân Mẫu Chiến Khôi đi ra, thậm chí ngay cả Đồ Đồ cũng tới trợ chiến. Nhưng mà chỉ dựa vào mấy người bọn họ, căn bản không ngăn được du hồn tấn công.
- Này, ngươi mau nghĩ cách đi! Băng Hoàng tức giận kêu to.
- Chớ quấy rầy hắn! Hứa Diệu Nhiên ngăn Băng Hoàng, thân thiết nhìn qua ái lang.
Bất cứ lúc nào, nàng đều tin tưởng phu quân của mình.
Mắt thấy du hồn xông tới, đã bức tới gần không thể gần hơn, mà lúc này thân thể của Đường Kiếp cũng lung lay sắp đổ, hiện ra vẻ thâm trầm mỏi mệt. Trường kỳ giải toán, còn có Trí Tuệ Đạo không ngừng vận dụng đã tạo thành gánh nặng lớn cho thân thể hắn.
Nhưng Đường Kiếp cũng không hề dừng tay, ngón tay của hắn vẽ lên tinh thạch, xuyên qua vô số trận vân.
Rốt cục, chỉ tay hạ xuống.
Một vùng Tinh La bàn bất chợt đại phóng ánh sáng.
Ánh sáng trong nháy mắt chiếu sáng hư không, mà ngay cả Thiệu Bạch Mi, Diễm Bi Thu cũng theo ánh sáng nhìn lại, khi thấy Đường Kiếp thì cùng kinh hô: - Còn có người ở bên kia.
Thiệu Bạch Mi thị lực kinh người, lại thấy Băng Hoàng, hừ một tiếng: - Vẫn còn ma đầu ở kia!
Bị hai đại phái nhìn chăm chú, chỉ thấy Tinh La bàn hướng vào không trung bay lên, không ngừng nhỏ đi, co rút lại, cuối cùng hóa thành ánh sáng bay tới mi tâm Đường Kiếp.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy tâm trí ầm một tiếng, vô số thứ và toàn bộ tri thức Mê La Thiên tung trận khắc vào trong đầu.
Cảm nhận được những kiến thức này, Đường Kiếp lộ vẻ tươi cười: - Hóa ra là như vậy, ta hiểu rồi.
Nói xong hắn chỉ điểm vào không trung, chỉ thấy hư không đột nhiên hiện ngân quang, ánh sáng trên không trung ngưng kết, cuối cùng ngưng kết ra một động ánh sáng.
- Nơi này chính là cửa vào Bí Cảnh? Hứa Diệu Nhiên kinh hãi nói.
Hoá ra cửa vào Bí Cảnh chỉ sau khi phá giải đại trận mới xuất hiện.
Điểm này lúc trước Đường Kiếp cũng không ngờ tới.
- Chúng ta đi thôi. Đường Kiếp cười với Hứa Diệu Nhiên.
Hai người nắm tay, bước vào trong động.
- Đừng chạy! Nhìn thấy cảnh này, Thiệu Bạch Mi quát lên một tiếng lớn, bàn tay to xuyên phá hư không chộp tới, giờ phút này hắn vẫn muốn bắt Đường Kiếp.
Đường Kiếp không để ý, bay thẳng về phía trước.
Lúc thủ trảo sắp sửa đụng tới hắn, bóng dáng Đường Hứa đã hoàn toàn biến mất trước động. Tiếp theo là oanh một tiếng, quang động hóa thành ánh sáng tiêu tán trong không trung, không có tung tích gì nữa.
Tiến vào quang động, đám người Đường Kiếp phát hiện mình đã đứng giữa một cánh đồng hoang.
Trước mắt là một hoa viên nở đầy hoa tươi, bốn phía thực vật xanh um tươi tốt. Đáng tiếc những thực vật này phần lớn không có linh tính, chỉ là thực vật bình thường, trang điểm cho phiến không gian thêm xinh đẹp.
- Cái gì vậy. Vất vả như vậy mới tiến vào được, còn tưởng rằng sẽ có đầy thiên tài địa bảo chứ, ai ngờ lại là hoa hoa cỏ cỏ tầm thường. Tiên đế cho má, thật nhàm chán đến cực điểm. Băng Hoàng phàn nàn.
Nàng là ma đầu, đương nhiên không cung kính với tiên đế.
- Có vất vả cũng không liên quan tới ngươi. Hứa Diệu Nhiên liếc mắt.
Sớm biết Hứa Diệu Nhiên nhưng hiện tại mới có cơ hội cùng nàng chính thức tiếp xúc. Đây cũng là Đường Kiếp cố ý làm như thế, hai nữ nhân ở cùng một chỗ, có khi sẽ nảy sinh rất nhiều phiền toái, còn không bằng Y Y thuần khiết đơn giản, cái gì cũng nghe ca ca. Hứa Diệu Nhiên mặc dù luôn luôn tín nhiệm Đường Kiếp nhưng có chủ kiến của mình, chuyện khác có thể nghe Đường Kiếp, nhưng chuyện này nhất định không nghe.
Quả nhiên Băng Hoàng nghe xong lập tức tức giận: - Mắc mớ gì tới ngươi?
Hứa Diệu Nhiên lạnh lùng nhìn nàng một cái, coi thường không thèm để ý tới: - Nơi này là phu quân ta phá giải, là của hai vợ chồng ta. Cho nên nơi này cho dù có thêm bảo bối cũng là của hai vợ chồng ta, ta là chủ còn chưa nói gì, ngoại nhân như ngươi ở trong này tiếc than gì chứ?
Băng Hoàng nghe mà trợn mắt há hốc mồm, nàng tuy là ma nữ, nhưng có một số việc thật sự không phải dựa vào một chữ ma là có thể giải quyết, ngược lại là Hứa Diệu Nhiên xuất thân Thiên Nhai Hải Các, năm đó cùng nổi tiếng là một ma nữ.
Hai ma nữ đụng độ, xét ma tính chưa chắc ai thua ai, thế này cần phải luận thân phận địa vị, Hứa Diệu Nhiên vượt xa Băng Hoàng. Thời khắc này chỉ nói mấy câu đã làm Băng Hoàng nghẹn họng, tức giận tới bất đắc dĩ. Con ngươi đảo một vòng, nhìn sang Y Y không khỏi hai mắt tỏa sáng, đang muốn nói chuyện, đã thấy Hứa Diệu Nhiên ngoắc tay nói: - Y Y lại đây, tới chỗ chị dâu của ca ca.
Y Y cười hì hì cầm tay Hứa Diệu Nhiên, ý muốn lôi kéo viện quân của Băng Hoàng còn chưa chết, quay đầu nhìn lại chỉ thấy Đồ Đồ lui về phía sau mấy bước, Vân Mẫu Chiến Khôi và Tiểu Tam vẫn bất động như trước, xem ra không hề e ngại nàng.
Băng Hoàng u oán nhìn về phía Đường Kiếp, thấy Đường Kiếp hoàn toàn không để ý nữ nhân ầm ỹ mà đang nhìn xung quanh, như thoáng chút suy nghĩ.
Trong lòng vừa động, Băng Hoàng nói: - Nhưng nơi này còn có bố trí gì không?
Đường Kiếp lắc đầu: - Vấn đề ở nơi này mà, ta vừa mới dùng Động sát Thiên Mục xem qua, lại không phát hiện có trận pháp bố trí, thoạt nhìn nơi này chỉ là hoa viên nhà nông đơn giản.
- Lại có loại chuyện này sao? Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên nói.
Nơi dùng Mê La Thiên tung đại trận thủ hộ là một nơi bình thường, nói ra ai có thể tin?
Chưa nói thần khí Đạo Binh cúi xuống nhặt được, huyền bí thần công nhiều đếm không xuể thì ít nhất cũng phải lưu lại mấy thứ như tâm pháp bảo điển, linh đan diệu dược, thần binh có một không hai mới làm người ta không thất vọng với thân phận tiên đế chứ?
Nhưng mà Đường Kiếp không hề thấy cơ quan bố trí, nơi này chính là một hoa viên bình thường tới cực điểm, xung quanh có đất trống, phương xa còn có một cây đại thụ, ngoài ra không còn gì nữa.
- Có phải chàng bỏ sót gì không? Hứa Diệu Nhiên hỏi.
- Ta thử lại lần nữa. Thần quang trên mi tâm sáng lên, một con mắt hiện hình, đồng thời dưới chân hiện ra một đạo vực huyền ảo. Dưới tác dụng của đạo vực, Động sát Thiên Mục đã đạt đến cực hạn, trên đời này không có gì có thể lừa gạt ánh mắt của hắn.
Chỉ có như vậy, Đường Kiếp vẫn như cũ không thể phát hiện bất cứ điều gì.
- Đây đúng thật kỳ lạ. Đường Kiếp kinh ngạc nói.
Nghĩ thế nào cũng không thông, vì sao mọi thứ nơi này bình thường như thế, thậm chí ngay cả linh thảo cũng không trông thấy một cây, linh khí càng loãng tới đáng thương.
Đang lúc kỳ quái, Y Y lại đột nhiên ồ lên một tiếng, cái đầu nhỏ hơi ngẩng lên, nhìn về bốn phía.
Trong lòng Đường Kiếp vừa động, hỏi Y Y: - Y Y, có phát hiện gì sao.
Y Y gãi gãi đầu, hơi ngượng ngùng trả lời: - Chính là cảm thấy kỳ quái, nếu nơi này đã tồn tại vạn năm, vì sao hoa cỏ ở đây chỉ có mấy chục năm tuổi thọ.
- Muội nói cái gì? Đường Kiếp rung động.
Hắn lúc trước chỉ chú ý tới bố trí, thật không chú ý tới hoa cỏ ở đây.
Hiện tại bị Y Y đánh thức, quay đầu nhìn lại mới ý thức mọi thứ trong hoa viên với không gian bên ngoài không khác nhiều.