Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1190: . Chứng đạo sở



Hoa cỏ sinh trưởng không tính là rậm rạp, đám cây cô linh xa xa cũng không tính cao lớn, cho dù không giống Y Y có thể trực tiếp cảm nhận được năm tháng hoa cỏ cây cối tồn tại nhưng cũng có thể đoán được thời gian nơi này tồn tại không quá dài.

Nhưng... Nơi này rõ ràng đã tồn tại trên vạn năm!

- Thời Gian đình chỉ!
Đường Kiếp nói ra bốn chữ này.

Đây là thời gian đạo vô thượng đạo pháp!

Cũng chỉ có loại đạo pháp này mới khiến thổ địa trải qua vạn năm mà không chút biến hóa.

- Là ai có thể thi triển đạo pháp?
Hứa Diệu Nhiên cũng hoảng sợ.

Đường Kiếp trả lời:
- Ta nghe Cơ Dao Tiên nói qua, tiên đế Ngọc Thành Tử là kỳ tài ngút trời, kinh tài tuyệt diễm, chưởng tứ đạo thời gian, không gian, nhân quả, vận mệnh, trong thiên hạ không ai sáng bằng bằng. Đạo pháp Thời Gian đình chỉ đích thị là do hắn thi triển, cũng chỉ có hắn mới có thể có thủ đoạn như thế.

- Nghe lại cũng không chắc giỏi được bao nhiêu.
Hứa Diệu Nhiên than thở. Người khác không biết, nàng còn không rõ sao? Đường Kiếp ngộ mười hai đại đạo, nhập lục đạo, nắm giữ lục môn đạo pháp, tương lai chỉ cần tuần tự tiếp cận, sớm muộn gì cũng có thể chưởng lục đạo. Nói một cách khác, Ngọc Thành Tử là thiên tài kinh hãi thế tục đầu tiên kia, đã bị Đường Kiếp bước lên.

Băng Hoàng lại nói:
- Vấn đề vì sao hắn phải sử dụng như vậy trên một mảnh đất bình thường?

- Có thể duy trì thời gian vạn năm yên lặng, cho dù là Ngọc Thành Tử thi triển ra cũng không dễ dàng đâu? Nếu là nơi đường đường tiên đế dốc sức bố trí và bảo hộ thì nhất định không phải nơi bình thường.
Đường Kiếp quả quyết nói:
- Chúng ta chịu khó tìm, nhất định sẽ tìm được điểm mấu chốt.

- Nhưng nơi này thoạt nhìn mỗi một chỗ đều rất bình thường.
Đồ Đồ than thở một câu.

Trong lúc vô ý nghe được lời này, lại làm cho ánh mắt Đường Kiếp sáng lên.

- Mỗi một chỗ đều rất bình thường... Mỗi một chỗ đều rất bình thường...
Đường Kiếp thì thào tự nói:
- Đúng rồi, nếu chỗ huyền ảo tồn tại ở một nơi, chỉ cần vận dụng Thời gian đình chỉ là được, vì sao còn phải tác dụng cho phiến không gian hoàn chỉnh?

Hứa Diệu Nhiên nghe vậy cũng ngẩn ngơ:
- Phu quân nói là...

- Mảnh không gian này!
Đường Kiếp nói như đinh đóng cột:
- Bản thân mảnh không gian này chính là chỗ huyền ảo lớn nhất. Nơi này nhất định không bình thường, chỉ là chúng ta vẫn chưa thấy được vấn đề.

Đường Kiếp nói xong đã đi đến giữa hoa viên ngồi xuống.

Lúc này đây hắn không thử dùng Động sát Thiên Mục đi tìm kiếm bí bảo mà mở rộng thần thức, khuếch tán tới mọi ngóc ngách của không gian này.

Hắn tin, nếu không gian này là vô thượng chí bảo tiên đế lưu lại, như vậy giờ phút này mình không cần đi tìm hay phát hiện cái gì, mà là cẩn thận đi cảm thụ.

Thần thức như sợi tơ, muôn vàn, rậm rạp, nhìn không thấy mặt không gian, giống như biển tơ tuôn hướng khắp nơi, đâm vào thổ địa, đâm vào không trung, xâm nhập cỏ cây, thăm dò không khí.

Thần trí của Đường Kiếp ở thời khắc này phân hoá thành ngàn ngàn vạn vạn ý thức, đi cảm thụ không gian này tồn tại, đi cảm thụ tất cả mọi thứ.

Quả nhiên, Đường Kiếp rất nhanh phát hiện, trong không gian này có ý niệm thâm trầm tồn tại.

Đó là một cảm giác nói không ra lời.

Đường Kiếp không thể dùng ngôn ngữ hình dung nó, nhưng khi tiếp xúc với ý niệm này, hắn lại cảm nhận được tang thương và ý chí.

Ý chí hùng vĩ như biển, mang theo vô tận trí tuệ, lúc Đường Kiếp tiếp xúc với nó dường như đã trôi qua thời gian rất lâu.

Hắn nhìn thấy có một người đang đi lại.

Toàn thân người kia bao phủ trong kim quang, hắn không thấy rõ mặt người kia, chỉ có thể cảm thấy một sự run sợ phát ra từ nội tâm.

Hắn cứ như vậy đi tới, đi qua cánh đồng bát ngát, đi qua thành thị, đi qua núi cao, đi qua sông lớn, không vội không chậm, cũng không phi hành, kỳ quái là mọi người dường như không nhìn thấy hắn.

Không có bất kỳ ai nào có thể nhìn thấy hắn, cũng không có bất kỳ vật gì có thể ngăn cản hắn.

Hắn cứ như vậy đi thẳng, núi cũng được, sông cũng thế, cứ như vậy thẳng tắp đi qua, dường như tất cả đều không tồn tại.

Hắn đi cực lâu, cũng đi cực xa.

Có một ngày, trong một đêm tuyết bay tán loạn, người này đi đến giữa đồng không lạnh lẽo cô tịch.

Đứng ở mảnh ruộng hoang vắng đầy tuyết trắng, hắn đột nhiên ngừng lại.

Vẫn không nhúc nhích, tùy ý để bông tuyết rơi trên thân thể.

Tuyết đọng bao trùm hắn nhưng không hòa tan, dần dần biến thành một người tuyết.

Hắn đứng ở trong tuyết, giống như đã chết.

Tuyết ngừng rồi, nhưng người tuyết nhưng không bị hòa tan.

Tuyết biến thành băng, băng lại biến thành đá.

Một pho tượng cứ như vậy cô linh sừng sững giữa hoang dã.

Ngẫu nhiên có người đi qua, nhìn thấy trong ruộng có một pho tượng đá đều sẽ cảm thấy kỳ quái.

Từng có kẻ ngu muốn đập nát tượng đá, muốn lấy chút đá vụn xây phòng, cũng có người thông minh ý đồ đem tượng đá đi bán với giá tốt; cũng có người cho đó là thần tích hạ phàm, vì thế thắp hương lễ tạ...

Tuy nhiên những người này đều không thành công.

Kẻ ý đồ đạp nát tượng đá dùng cây búa nện vào chân của mình. Kẻ ý đồ mang tượng đá đi làm mệt ngã hai con ngựa cũng không thể di chuyển. Người hướng tượng đá dâng hương cầu nguyện ban đêm liền mắc bệnh nặng, suýt nữa ô hô.

Đất đá không thèm để ý bất cứ kẻ nào, cũng không cần bất cứ kẻ nào.

Thời gian cứ như vậy chậm rãi chuyển dời .

Mỗi ngày mỗi ngày.

Mỗi năm mỗi năm.

Một giây lát đó là trăm năm.

Hôm đó, tượng đá bất động yên lặng hơn trăm năm đột nhiên triển khai.

Tượng đá lớn bong ra từng màng, giống như sống lại, theo từng mảnh vỡ rơi rụng, người toàn thân kim quang rốt cục lại xuất hiện lần nữa.

Hắn cười dài, nói:
- Yên tĩnh suy nghĩ trăm năm, cuối cùng chứng đạo! Không thể tưởng được lần ngộ đạo quan trọng nhất trong cuộc đời ta hoàn thành dưới tình huống như vậy. Vô che vô dấu, vô thủ hộ, nếu khiến kẻ thù biết bọn họ bỏ lỡ cái gì, sợ là phải hối hận cả đời. Ha ha ha ha, cái này chính là cơ duyên, cơ duyên! Cơ duyên đã tới, thiên đạo muốn thành. Từ hôm nay trở đi, ta chính là Ngọc Thành Tử!

Nói xong lại nhìn quanh than một tiếng:
- Trăm năm ngộ đạo, vô tận Đạo Niệm sớm theo ý chí của ta dung nhập nơi này. Thiên tài địa bảo gì cũng kém hơn vô tận đại đọ. Nơi đây vừa là chỗ ta chứng đạo, vậy thì hãy bảo tồn, để hậu nhân hưởng đi.

Nói xong tay vung lên, không chỉ thổ địa mà cả phiến không gian đều bị hắn lấy đi, giống như thế gian chưa từng có chỗ này tồn tại.

Hô!

Đường Kiếp thở một hơi dài.

Mình đoán quả nhiên không sai.

Nơi này đích xác không có bảo vật gì, bởi vì bản thân nơi này đã là một kiện chí bảo —— nơi tiên đế Ngọc Thành Tử thành đạo.

Đường Kiếp không biết lần ngộ đạo đó cho Ngọc Thành Tử điều gì, nhưng có thể làm cho Ngọc Thành Tử nói "Thiên đạo dục thành" mạnh miệng như vậy thì có thể thấy lợi ích tuyệt đối không nhỏ. Nếu hắn để phần lưu niệm chứng đạo ở đây, nếu mình có thể ở ngay tại chỗ tìm hiểu thì sẽ có lợi ích vô cùng.

Lập tức hắn không do dự nữa, phóng thích tất cả thần thức, tận tình cảm thụ Đạo Niệm, ý chí còn sót lại của tiên đế.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com