Đây rốt cuộc là ai? Thần trân cũng không cần, giành được liền hủy diệt.
Để cho mình mặc cũng tốt mà!
Lại không biết Đường Kiếp vì bản tôn Luyện Thể nên căn bản không cần giáp trụ, Thể Tu hiếu chiến, càng tổn thương càng hăng hái, một chút thương tổn không tổn hao gì cho mình, ngược lại còn có thể kích phát chiến lực. Vậy nên Đường Kiếp mới không sử dụng giáp trụ.
Thời khắc này đánh bể nát kim tằm giáp, Đường Kiếp nói: - Người kế tiếp.
Thấy hắn khủng bố như thế, mọi người lại thất thanh.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng không dám bước lên.
Đường Kiếp nói: - Vậy vẫn là ta tới chọn... Ngươi lên đi.
Lại chỉ một người, lần này là tu giả Tề Thiên tông.
Tu giả Tề Thiên tông tự biết tránh không khỏi, cắn răng một cái đứng ra, trong lòng nghĩ người này công kích sắc bén, chỉ dựa vào thủ là không thủ được, xem ra chỉ có thể chuyển thủ làm công, chủ động công kích trước. Dù sao chỉ là một chiêu, kéo qua một chiêu là tốt rồi.
Nghĩ đến đây liền tế lên một kiện bảo vật, cũng là một gốc Bảo Thụ. Cây kia sinh trưởng trong lòng bàn tay trái của hắn, khi vừa xuất hiện liền đón gió lớn lên, lay động ra ánh sáng. Vô số cành cây lay động theo gió tựa như cự thú duỗi tay về phía Đường Kiếp.
Trên mặt người kia lộ vẻ dữ tợn, nghĩ thầm rằng Bảo Thụ tiêu hao mất ba trăm năm luyện thành, uy năng hùng mạnh, chỉ cần không cẩn thận sẽ bị cuốn vào thế giới Bảo Thụ không thể thoát thân. Dù ngươi có thủ đoạn thông thiên cũng không thể nhìn thấy, mải ứng đối xem ngươi còn giết ta thế nào.
Lúc Bảo Thụ công kích cũng không quên phủ thêm cho mình tráo phòng ngự, chỉ là do phải phân lực công kích, lực phòng ngự so với hai người trước rõ ràng yếu nhược hơn nhiều.
Mắt thấy Bảo Thụ như bạch tuộc cuốn tới, Đường Kiếp hừ một tiếng: - Thật thoải mái. Tật, hỏa, phong, hàn, khống, hiện, phá...!
Lại là thất tử chân ngôn, cong ngón búng ra một ngọn lửa, đúng là Táng Thần Diệm. Táng Thần Diệm này sau khi được Đường Kiếp thu hồi, bởi vì thực lực nên chưa thể thuần thục khống chế, nhưng trong trận chiến với Hỏa Thiên Tôn, cảm nhận Đạo Niệm khiến hành hỏa có tinh tiến, lại thêm ngôn xuất pháp toái, rốt cục có thể dùng trong đối chiến. Tuy nhiên bởi vì năng lực khống chế thấp, nếu có đối thủ có tâm thì vẫn là có thể phá hỏng. Nhưng hiện tại đối thủ của hắn toàn tâm toàn ý nghĩ bảo vệ mình, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, bởi vậy Đường Kiếp mới lớn mật dùng tới.
Thời khắc này Táng Thần Diệm dừng ở Bảo Thụ lập tức dấy lên một ngọn lửa, Bảo Thụ đột nhiên phát ra âm thanh thê lương như sinh mạng, điên cuồng kêu to. Ngay lúc đó, Thương Vân Thánh Hỏa cũng xuất hiện, hai ngọn lửa đan vào cùng một chỗ đốt sạch Bảo Thụ, ngón tay của Đường Kiếp đã xuyên qua ngọn lửa, chỉ điểm lên người tu giả, giết được thêm một người.
Bảo Thụ vẫn đang khóc thét, Đường Kiếp dùng một chưởng chụp tới đánh vỡ linh trí, theo sau thu hồi Táng Thần Diệm và Thương Vân Thánh Hỏa, cũng không che giấu sự tồn tại của tiểu thế giới, đem thi thể và Bảo Thụ vào trong đồ, Y Y nhận lấy Bảo Thụ hấp thu, tăng trưởng bản thân.
Chúng tu kinh hãi không hiểu, rốt cuộc đã biết sự cường đại và khủng bố của Đường Kiếp, một đám người không còn tin tưởng, có người hô hoán muốn chạy.
Chỉ là vừa chạy không được vài bước, chỉ thấy trong hư không đột nhiên ầm ầm vang lên tiếng sấm.
Một đám mây đen xuất hiện, trong mây đen hiện ra điện quang, tiếp theo là một đạo lôi điện lớn siêu cấp hội tụ thành tia chớp hình trường mâu, từ không trung đánh thẳng xuống kẻ chạy trốn kia.
Xoát!
Trường mâu như quang ảnh kia xuyên qua thân thể của tu giả.
Người kia đầu tiên giật mình, tiếp theo toàn thân đều lóng lánh toàn lôi điện. Hắn lớn tiếng kêu gào, lôi điện chạy trên thân càng lúc càng lớn, cuối cùng bùng nổ thành vô số lôi quang.
Đường Kiếp chỉ cảm thấy một cỗ lôi điện mãnh liệt dâng lên, ầm ầm cuốn tới, theo bản năng vung pháp tráo lên, cảm thấy có một cỗ lực lượng khổng lồ đẩy hắn bay ra, thiên uy kinh khủng kia khiến hắn cảm thấy khó có thể chịu đựng. Không chỉ như thế, ngay cả Vạn Cổ Trọng Lâu cũng đã bị lôi điện cuồng bạo lan xuống ầm một tiếng, phá nát, sụp đổ!
Lần này Đường Kiếp cũng sợ ngây người.
- Thiên phạt! Thiên phạt! Là thiên phạt! Có người cao giọng hô lên.
Một khắc này, trong đầu Đường Kiếp hiện lên một đạo linh quang.
Đúng rồi, là thiên phạt!
Đây là trừng phạt của việc làm trái lời thề thiên đạo!
Nhưng thề thiên đạo không phải thề vận mệnh sao?
Chính là vì thề vận mệnh, bởi vậy nên khi vi phạm lời thề, phần trừng phạt lời thề cũng là dần dần tiến tới, bình thường là ảnh hưởng tới tu vi, tâm tình và các phương diện khác. Mọi người sở dĩ xác nhận thề thiên đạo có tác dụng chủ yếu là do ngàn vạn năm qua đã có vô số chuyện xác minh.
Nhưng hôm nay, tuyên thệ kết quả là trực tiếp gặp thiên phạt thì Đường Kiếp vẫn là lần đầu nghe nói.
Trong lòng vừa động, Đường Kiếp vận đủ thị lực nhìn lại.
Sau đó hắn nhìn thấy có mấy chục sợi tơ như ẩn như hiện trên không đám đông, kéo dài đến phương xa, trong đó cũng bao gồm cả chính mình.
Tơ sợi như khói, làm cho người ta không thấy rõ, mặc dù là thị lực của Đường Kiếp cũng không thể nhìn thấu.
Nhưng khi thấy sợi tơ trên đỉnh đầu mình, Đường Kiếp đột nhiên quyết định chắc chắn, quát: - Cường, cường, cường, cường, cường, cường, cường!
Liên tiếp bảy âm chân ngôn, động sát Thiên Mục thần quang đại phóng, bị Đường Kiếp thêm vào tới cực hạn, ý chí lại từ đỉnh đầu của mình theo sợi tơ không ngừng chạy lên trên.
Ý chí ở phía trước, ánh mắt xuyên qua như thoi.
Trong phút chốc xuyên thấu vô số không gian, hết thảy mọi tồn tại, nhìn thấu vô số quỹ tích, động phá U Minh, phá vỡ hư không.
Sau đó Đường Kiếp nhìn thấy dọc theo sợi tơ này, sâu trong vô tận hư không là vùng hào quang.
Mờ mờ ảo ảo có thể thấy được một vật nguy nga giữa thiên địa, kim quang vạn trượng, không thể nhìn thẳng, duy có một đồng hồ quả lắc lớn không ngừng lay động, phát ra âm vang tí tách như tiếng chuông.
Thiên Đạo Pháp Luân!
Trong lòng Đường Kiếp rung động.
Đây là lần đầu tiên, hắn trong tình huống xung cảnh cảm nhận được sự hiện hữu của Thiên Đạo Pháp Luân.
Lời thề thiên đạo!
Vì sao thề vận mệnh sẽ biến thành thề thiên đạo chân chính thì Đường Kiếp không rõ.
Tuy nhiên với hắn mà nói đó là một cơ hội ngàn năm có một thì không phải là giả.
Một tu giả trí tuệ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để nâng cao bản thân, mượn dùng cho động sát Thiên Mục, tố bản quy nguyên, Đường Kiếp nếu một lần nữa đứng trước thiên đạo pháp luân thì sao có thể không nghĩ cách nhìn trộm thiên đạo ảo diệu.
Tuy rằng lúc này hắn đã ngộ hết mười hai đại đạo, nhưng con đường đại đạo vốn không có điểm cuối. Cho dù đã lĩnh ngộ thì vẫn chỉ là một góc băng sơn, còn xa mới quan sát được toàn cảnh.
Tuy nhiên nên chọn nhánh nào đây?
Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, quyết định cuối chọn luân hồi đạo.
Luân hồi đạo cho tới nay vẫn là yếu điểm của Đường Kiếp, năm đó hắn ngộ luân hồi hoàn toàn dựa vào lần thông thiên địa khi tấn công Tử Phủ, trên đường đại đạo mới tính là đặt chân vào cửa.