Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1208: . Muôn đời trước kia (p1)



Nhưng không có lý giải của bản thân, tác dụng ngộ đạo cũng không lớn. Không như trí tuệ, âm dương, tuy rằng cũng là Đường Kiếp thông qua phương pháp tìm hiểu đạt được, nhưng sau khi hắn lĩnh ngộ thì vẫn sử dụng những thứ mình đã học, trong quá trình sử dụng không ngừng hiểu rõ hơn, nhận thức không hề đứt đoạn mà sinh ra cảm ngộ mới.

Chỉ có luân hồi đạo, sau khi lĩnh ngộ hắn không có cơ hội vận dụng.

Giống như tri thức trong sách vở, sẽ có một số thứ ngươi thường xuyên dùng đến sẽ thực sự trở thành của ngươi, nhưng cũng có thứ cả đời đều không có cơ hội dùng đến, cuối cùng là học hành uổng công.

Trí tuệ, âm dương là tiền giả, luân hồi chính là hậu giả, Đường Kiếp mặc dù ngộ luân hồi nhưng bởi vì không có cơ hội vận dụng, thể ngộ nên đạo pháp không tiến mà còn lui.

Nhưng Đường Kiếp lại không muốn từ bỏ nó.

Mười hai đại đạo lĩnh ngộ toàn bộ, nếu bởi vậy bỏ một đạo, làm cho đại đạo không được đầy đủ thì không khỏi buồn cười. Hơn nữa chẳng biết tại sao, trong nội tâm Đường Kiếp như cũng có thanh âm nói hắn đừng từ bỏ.

Chính vì vậy, Đường Kiếp lần nữa lựa chọn luân hồi.

Nếu như đã hoang phế, vậy học lại một lần nữa đi.

Nghĩ xong, ý niệm của Đường Kiếp đã bay về phía luân hồi chi đạo.

Ý thức như tơ quấn trên luân hồi đạo, vào khoảnh khắc tiếp xúc, Đường Kiếp chỉ cảm thấy Tâm Hải chấn động, thấy được vô số hình ảnh. Đó là hình ảnh chúng sinh thế giới Đại Thiên, có vô số quang ảnh đang lóe lên, có vô số ký ức như thủy triều, Đường Kiếp ở trong tấm hình qua lại không ngớt, dường như có thể nhìn thấy vô số bản thân. Kiếp trước kiếp này, muôn đời thay đổi liên tục, Đường Kiếp ở đó chỉ trong chốc lát nhưng đã đã như trải qua vô số trần thế, trằn trọc, từ Hoàng đế khanh tướng cho tới người buôn bán nhỏ, hắn dường như đều đã làm qua.

Nhưng Đường Kiếp biết đó không phải là kiếp trước của mình.

Mình ở thế giới này không có kiếp trước.

Hắn không phải người thế giới này, bởi vậy cũng không có quá khứ gì đáng nói, hết thảy chỉ là ảo giác.

Có lẽ, đây cũng là nguyên nhân hắn khó có thể nhập đạo luân hồi.

Con đường luân hồi đạo chỉ có kiếp trước, chỉ có bản thân, siêu thoát luân hồi.

Không vào luân hồi khó nhập một đạo riêng, khoảng không ngộ Đạo Niệm khó biết đạo lý.

Ý thức được điểm này, Đường Kiếp lại nhìn hình ảnh luân hồi muôn đời, chỉ cảm thấy hết thảy đều là người thuộc về hắn nhưng không liên quan đến hắn. Hắn chỉ là khán giả trong thế giới này, tâm tình càng thêm bình thản.

Dưới tình huống như vậy, ngay cả Đạo Niệm như nước, dũng mãnh tràn vào trong đầu hắn thì vẫn như cũ khó biết ý nghĩa, khó định kỳ thần.

Trong lòng Đường Kiếp không khỏi phiền não.

Chẳng lẽ lúc này vẫn giống như trước, vẫn chỉ ngộ đạo mà không thể nhập môn sao?

Đang lúc phiền nào, hắn nhìn thấy trên đạo có hậu sinh, tướng mạo có chút tương tự mình nhưng lại có chỗ không giống. Chỉ là lời nói cử chỉ có vài phần cảm giác như đã từng quen biết. Đường Kiếp đang kinh ngạc thì nghĩ tới một chuyện, hậu sinh kia không phải là Đường Kiếp ở thôn Tiểu Hà kiếp trước sao?

Năm đó linh hồn hắn xuyên qua đi vào thôn Tiểu Hà, vào trong người của Đường Kiếp, khi đó kẻ này bị thương. Nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng từng là chủ nhân thân thể này, vậy nên khi Đường Kiếp nhìn luân hồi đại đạo, kiếp trước của mình không thể hiện ra, nhưng kiếp trước của Đường Kiếp lại hiện ra.

Nếu mình không có kiếp trước, vậy mượn dùng kiếp trước của Đường Kiếp cảm thụ một chút đi.

- Thật có lỗi, không thể tưởng được ta chiếm kiếp này của ngươi lại còn mượn kiếp trước của ngươi.
Đường Kiếp cũng cười khổ nói.

Đem tất cả ý niệm tập trung lên người hậu sinh kia, tinh thần của Đường Kiếp ngưng nhập hoàn toàn. Vì thế hắn nhìn thấy hình ảnh Đường Kiếp kiếp trước như không ngừng kéo dài, thời gian trôi qua, hết thảy mọi thứ lướt qua với tốc độ cao. Hắn nhìn thấy một gã thư sinh chăm học, sắp đạt bảng vàng, ngồi trên triều đình cao cao lại bị người ở nhân gian nhân làm hại, cuối cùng thân vùi lấp trong nhà tù. Một đời phồn hoa trở thành khoảnh khắc. Xa hơn trước, Đường Kiếp lại biến hóa thành trộm cướp, hung ác tàn nhẫn, giết người không nhân tính. Cuối cùng chết trong một lần quan phủ vây bắt phỉ...

Đường Kiếp cứ như vậy theo dòng quá khứ đi ngược, nhìn Đường Kiếp ở kiếp trước lần lượt hiện lên, theo quá trình không ngừng luân hồi rốt cục đã có cảm thụ và nhận thức sâu hơn.

Đánh giá một lần này, chính là vạn... năm.

Đường Kiếp ngược dòng tới Đường Kiếp muôn đời trước kia.

Trải qua một lần nhân sinh nữa, Đường Kiếp đang nghĩ có thể chấm dứt lần luân hồi này. Trong lúc đó trước mắt biến đổi, hắn nhìn thấy một tu giả bay lượn, nhìn diện mạo có vài phần giống mình, rõ ràng lại một lần Đường Kiếp kiếp trước.

Hoá ra kiếp trước của Đường Kiếp cũng từng là một tu giả.

Hơn nữa nhìn kia người kia ngự khí bay lượn rõ ràng là một vị Đại Năng có đại thần thông, ít nhất cũng là một vị tiên nhân. Bởi vì Đường Kiếp nhìn người kia phi thăng xuyên qua hộ giới cương phong. Hắn cứ như vậy dọc bay dọc lên, thiên địa dưới chân hắn tựa như gang tấc, chỉ vài bước đã tới sâu trong vô tận hư không.

Trong bóng đêm một con du long lớn uốn lượn đến chỗ tiên nhân. Đường Kiếp còn tưởng tiên nhân sẽ bị ác long cắn nuốt, hoặc là diễn ra một hồi dũng đấu ác long. Nhưng làm người ta khiếp sợ là con du long kia trực tiếp bay xuống dưới chân tiên nhân, hướng hắn cúi đầu vẫy đuôi, vẻ mặt lấy lòng khiến người ta kinh hãi không hiểu.

Tiên nhân đứng trên đầu rồng, khẽ vẫy vào không trung.

Vì thế rồng kia tiếp tục bay vào hư không.

Càng nhìn lên cao, Đường Kiếp thấy sâu trong hư không là một cung điện rộng lớn vĩ đại, lấp lánh hào quang.

- Vạn Giới Vương Đình!
Đường Kiếp bật thốt lên.

Ngay lúc hắn kêu thành tiếng, tiên nhân như có điều cảm ngộ, quay đầu lại nhìn thoáng qua.

Ánh mắt xuyên qua thời gian và không gian, đối diện với Đường Kiếp. Đường Kiếp chỉ cảm thấy hắn không nhìn thấy gì, nhưng lại một vùng hào quang hoàn toàn bao phủ hắn.

- A!
Hắn quát to một tiếng.

Ý niệm thu hồi, toàn thân ngã lùi lại mấy bước.

Lúc này mới phát hiện rõ ràng mình còn đứng trong Vạn Cổ Trọng Lâu.

Thiên đạo pháp luân, luân hồi đại đạo, muôn đời ảo giác, còn có thượng cổ tiên nhân đều đã biến mất không thấy gì nữa.

Đường Kiếp lúc này mới thở phào một hơi mới thở hổn hển lại, trong lòng kinh hãi vô cùng.

Nhất là cái liếc mắt cuối của tiên nhân gây cho hắn cảm giác quỷ dị, khiến hắn cảm giác giống như có thứ gì đó vừa mới thức dậy.

Hết thảy mọi thứ dường như đã định sẵn trong bóng tối.

Hắn không nói nên được đó là cảm giác gì, chỉ có thể mạnh mẽ dằn xuống đáy lòng.

Có một số việc, hiện tại không rõ, có lẽ tương lai sẽ rõ, đương nhiên, cũng có khả năng vĩnh viễn sẽ không rõ.

Nghi hoặc trong lòng, Đường Kiếp cảm thụ bản thân, phát hiện một đạo vân luân hồi đã xuất hiện.

Nhập đạo luân hồi rồi.

Hai lần theo đạo luân hồi, lại mượn kiếp trước của Đường Kiếp đi qua một lượt đại thiên nhân thế, rốt cục đã bù được chỗ thiếu hụt của Đường Kiếp, luân hồi đạo cũng nhờ đó tinh tiến. Tuy rằng tạm thời chưa có đạo pháp hiển thế, tuy nhiên theo tu vi tinh tiến, đó cũng chỉ là chuyện sớm muộn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com