Trải qua đoạn thời gian này, không gian lực của Đường Kiếp đã khôi phục một ít, giết người không đủ, nhưng trốn chạy không thành vấn đề.
Đối với Đường Kiếp mà nói, hắn muốn mượn cơ hội này xem Hoàng Vô Cực có phải bằng hữu đáng tín nhiệm.
Vừa lúc tiên nhân kia không còn sống lại, xem bộ dáng đã chết hẳn rồi, hơn nữa do tiên thần chỉ của Đường Kiếp nên cả Nguyên Thần xuất khiếu cũng không làm được.
Đường Kiếp thu hồi ba mươi sáu thần trân, thu Địa Tiên lôi oanh chùy lại nói: - Hai kiện ngụy Đạo Binh, huynh một kiện ta một kiện đi.
Ngụy Đạo Binh cũng là Đạo Binh, Đường Kiếp thuận tay thu về cho Hứa Diệu Nhiên. Hứa Diệu Nhiên cầm trong tay vẻ mặt không hài lòng: - Đáng tiếc là là một cây búa, sử dụng hơi khó coi.
Đường Kiếp nói: - Nàng giữ đi, về sau có tốt sẽ đưa thêm cho nàng.
Hứa Diệu Nhiên vui vẻ ra mặt.
Dù gì cũng là Đạo Binh, trong mắt hai người chỉ có thể là chấp nhận, Hoàng Vô Cực nghe mà không biết nói gì.
Thời khắc này Địa Tiên đã chết, hai người cũng không do dự nữa, nhìn quanh không còn gì vơ vét, Đường Kiếp nói: - Chúng ta cũng rời đi thôi.
Hoàng Vô Cực nói được, hai người cùng nhau bay ra ngoài.
Đi ngang qua thôn nhỏ như thế ngoại đào nguyên kia, quả nhiên đã thành một đống bừa bãi, không một ai còn sống, cũng không biết là do hai đại phái hạ thủ hay do nguyên thủy thiên ma, chỉ có thể thở dài một tiếng.
Đang muốn ly khai, đột nhiên phát hiện trong thôn có một cỗ thi thể co giật.
Trong lòng Đường Kiếp thoáng động, vội bay xuống thì thấy đó là một gã thôn dân, đang nằm trong vũng máu, xem tình hình có vẻ chưa chết.
- Nếu chưa chết, vậy giúp người ta một tay đi. Hoàng Vô Cực thở dài, chỉ điểm vào thôn dân.
Chỉ tay phóng ra bạch quang, thương thế trên người thôn dân dần dần bình phục, hô hấp cũng dần có lực.
Đường Kiếp thở dài nói: - Hoàng huynh có cứu hắn, nhưng nơi này cũng chỉ còn mình hắn lẻ loi hiu quạnh, phải sống sót thế nào đây?
- Vẫn để ta tìm chỗ ở cho hắn đi… Nói xong Đường Kiếp vung tay áo lên, muốn cuốn người nọ vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ.
Đột nhiên ngẩn ra, ánh mắt lộ vẻ khó tin.
Người này, hắn không thể thu vào trong tiểu thế giới!
Hoàng Vô Cực không biết, nhìn hắn hỏi: - Tiểu huynh đệ làm sao vậy?
Đường Kiếp ngạc nhiên, rốt cục nói: - Thôi, chung quy chưa hỏi qua ý của hắn. Nếu hắn không muốn, cần gì phải bắt buộc hắn.
Nói xong tay áo vung lên, một đóa hoa bồng bềnh hạ xuống, Đường Kiếp chỉ vào biến đóa hoa thành một cô nương nông thôn xinh đẹp quỳ phía trước Đường Kiếp.
Đường Kiếp chỉ vào nam tử nằm trên đất nói: - Từ nay về sau, ngươi cùng hắn kết làm vợ chồng, đời đời kiếp kiếp ở lại đây đi.
Hoa cô cúi đầu: - Cẩn tuân thánh dụ.
Đường Kiếp lúc này mới thu tay lại nói: - Đi thôi.
Rồi cùng Hoàng Vô Cực đi tới cửa động.
Bọn họ đi không lâu sau, thôn dân kia từ từ tỉnh lại.
Hoa cô thấy liền bưng một chén nước tới cho thôn dân kia uống, nhẹ nhàng cười nói: - Tướng công.
Thôn dân tướng mạo thuần phác nhìn hoa cô, trong mắt như có ánh sao chuyển động: - Tinh vật nhỏ bé, không ngờ cũng dám xưng bổn quân là tướng công?
- Bổn quân? Hoa cô ngạc nhiên.
Thôn dân kia vung tay chộp vào đầu hoa cô, một tiếng hét thảm, nữ tử đã phục hóa thành một đóa hoa rơi xuống mặt đất.
Chậm rãi thu tay, thôn dân kia lẩm bẩm: - Chờ đợi vạn năm ta đã quay về, chỉ không biết thế giới này đã thành cái dạng gì rồi, cũng không biết những người khác như thế nào.
Theo tiếng nỉ non, một cỗ khí tức vô biên từ người hắn tản ra, phiêu đãng bốn phương, một bóng dáng cao lớn ở phía sau hắn không ngừng xuất hiện, càng kéo càng dài, dần dần tràn ngập toàn bộ mộ tiên đế.
Khi thôn dân kia xuất hiện lại, gương mặt thuần phác thật thà không còn, duy chỉ còn cao quan vũ mang, hiển hách uy nghiêm như thiên thần đứng giữa đất trời.
Nhìn kỹ có phần hơi giống thiên quân thủ điện ở Đa Bảo cung.
Một đường bay, Đường Kiếp và Hoàng Vô Cực bay thẳng hướng cửa mộ tiên đế. Chỉ có điều ở mắt phải Đường Kiếp, nơi ai cũng nhìn không tới đang có một phiến lốc xoáy đang không ngừng chuyển động quỷ dị trong hư không. Sâu trong lốc xoáy có mấy hình ảnh hiện lên, rõ ràng cảnh tượng thôn dân trong thôn nhỏ Đào Nguyên lúc trước.
Khi cảnh tượng thôn dân kia giết hoa cô rơi vào mắt Đường Kiếp, Đường Kiếp không khỏi run lên, mà theo uy thế người nọ triển khai, thông linh lúc trước Đường Kiếp bố trí đã bị nghiền nát, hình ảnh bị hủy nhưng trong lòng Đường Kiếp lại nhấc lên sóng gió động trời.
Vào giây phút cuối hình ảnh biến mất, Đường Kiếp chính thấy được diện mạo của người kia.
Đa Bảo thiên quân!
Người này chẳng lẽ là Đa Bảo thiên quân luân hồi chuyển thế?
Nhưng nhìn như vậy, lại không giống luân hồi.
Luân hồi chi đạo, mỗi một lần chuyển thế tái sinh đều là một lần nữa tu luyện lại, Huyền Vũ Tàng Thanh Phong chính là như thế. Sao Đa Bảo thiên quân vừa xuất hiện đã có uy thế như vậy?
Đường Kiếp không nghĩ ra, cũng nghĩ không thông.
Chỉ có điều không đợi hắn hiểu thì đã cảm giác được phía sau có một cỗ khí thế như dời non lấp biển cuốn tới.
- Đây là... Cảm nhận được cỗ khí thế này, Hoàng Vô Cực khiếp sợ nhìn ra sau.
Đường Kiếp nói: - Đi mau!
- Cái gì? Hoàng Vô Cực khó hiểu.
Đã thấy Đường Kiếp gia tốc bay đi.
Cùng lúc đó, một thanh âm trùng trùng điệp điệp vang lên trong phiến thiên địa: - Tặc tử lớn mật dám xông vào lăng mộ tiên đế, nếu đã đến thì ở lại cho bổn quân.
Theo tiếng nói này, chỉ thấy chân trời có một bàn tay khổng lồ chộp tới ba người Đường Hoàng Hứa.
- Chân Tiên! Chỉ một bàn tay đã cảm nhận được chân ý mênh mông cuồn cuộn, Hoàng Vô Cực đã biết uy lực của người ra tay. Hơn nữa khí thế kia quá tinh thuần, cho dù xếp hạng trong Chân Tiên cũng là tồn tại hùng mạnh khủng bố.
Trong mộ tiên đế sao đột nhiên xuất hiện tồn tại mạnh mẽ như thế? Hoàng Vô Cực hoàn toàn không nghĩ ra.
Đường Kiếp đã lần nữa kêu to: - Đi mau!
Vừa nói vừa cuốn Hứa Diệu Nhiên Y Y vào trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ, tiếp theo thân hình như điện, gia tốc bay về phía trước. Lần này Hoàng Vô Cực cũng kịp phản ứng, theo sát phía sau Đường Kiếp.
Bàn tay lớn mau chóng đuổi tới hai người, khoảng cách cho dường như không gặp không trở ngại, càng đuổi càng gần, tốc độ còn nhanh hơn hai người.
Hoàng Vô Cực mắt thấy như thế, kêu to đánh trả một xích, ngọc xích chớp động ánh sáng đạo pháp, hiển nhiên đã là dốc hết tất cả lực lượng của hắn.
- Hừ, dám ở trước mặt bản quân dùng bảo!
Đối mặt với một kích toàn lực của ngụy Đạo Binh, phía xa chỉ truyền đến một tiếng hừ lạnh khinh thường.
Bàn tay to lớn chỉ vào ngụy Đạo Binh, ánh sáng trên đó hoàn toàn tiêu tan. Không chỉ như thế, ngọc xích còn rời khỏi tay bay tới bàn tay lớn. Hoàng Vô Cực hoảng hốt, toàn lực giữ lấy ngọc xích, liều chết không cho nó chạy.
Bất kể thế nào đây cũng là kiện Đạo Binh, Hoàng Vô Cực đâu dễ dàng buông tha.
Bàn tay lớn chụp tới Hoàng Vô Cực.
Hoàng Vô Cực không kịp tránh, trên người đã chồng chất vòng bảo hộ, một chưởng này hạ xuống, pháp tráo vỡ tan, Hoàng Vô Cực hộc máu bay ngược.