Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1226: . Thiên nhân nhất thể + Vạn Tượng (p2)



Thận (con trai nước) trời sinh có sở trường về mê ảo, khả năng mê ảo là đỉnh của đỉnh. Đáng tiếc thuật pháp vẫn chỉ là thuật pháp, không thể đảo điên đại đạo, bị Đường Kiếp dùng động sát chiếu rọi lập tức hiện hình. Ảo thuật của nó chính là thuật bản mạng, một khi bị phá, thì chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ, bởi vậy nó mới điên cuồng khóc thét, thống khổ không chịu nổi.

Y Y nhìn núi thây xung quanh, trong lòng hoảng sợ:
- Thận yêu giết thật nhiều người.

Thận kỳ thật không thường ăn thịt người, tuy nhiên mỗi lần ăn một người, tất sẽ hấp thu linh hồn, trí tuệ, khiến ảo cảnh càng mạnh, là một cách tu luyện, cho nên nó mới săn bắt nhân loại.

Thận yêu thấy bản mạng thuật bị phá, khóc thét thê thảm chết đi, khi nó tiêu vong, chỉ thấy trong không trung hiện ra rất nhiều quỷ ảnh, đúng là oan hồn thận yêu hút lấy những năm qua, giờ phút này được đến giải thoát nhảy múa trên không trung, phát ra tiếng hò hét dẫn tới âm phong, đám người Đường Kiếp lại không thèm để ý, chỉ ngẩng đầu nhìn những Quỷ Hồn đó.

Sau khi gào thét, những Quỷ Hồn đó làm như giải phóng xong, hướng Đường Kiếp thi lễ rồi mới tán đi, cũng là tự nhập vào Minh giới.

Y Y ngẩng đầu nói:
- Quỷ Hồn tản mất sao lại có cảm giác thư thái nhiều thế này?

Đường Kiếp cũng như cảm nhận được gì đó, trong mắt lộ ra vẻ khó tin.

Y Y có thể cảm nhận được gì đó thì sao hắn lại không cảm giác được? Nếu không phải thế, cảm thụ của hắn phải khắc sâu hơn Y Y mới đúng. Thời khắc này, trong tầm nhìn của Đường Kiếp, vô tận bi thương hiện giờ đã tan thành mây khói, bầu trời trở nên sáng sủa, xung quanh hết thảy đều như tràn đầy sức sống, một không khí vui mừng, tình cảm khôn xiết.

Hoá ra, thứ mình có thể cảm nhận được không chỉ là thiên địa đau buồn, mà còn có âm thanh của thiên địa sao?

Chỉ có điều bi thương luôn khắc sâu hơn vui sướng, khi Đường Kiếp du ngoạn, vì cảm nhận nhiều bi thương hơn mà tinh thần sa sút.

Mãi tới khi ở cánh đồng bát ngát này, sau khi giết thận yêu, được chư quỷ cảm kích, vui sướng siêu thoát, vạn vật sống lại, Đường Kiếp mới cảm nhận được tình cảm thiên địa vui sướng, tinh thần đang sa sút bừng tỉnh lại, cảm nhận được sự vui sướng và khoái hoạt trước giờ chưa từng có.

Nước mắt tràn mi.

Hứa Diệu Nhiên cho là hắn có chuyện gì, khẩn trương cầm tay hắn.

Đường Kiếp lắc đầu tỏ vẻ mình không có gì đáng ngại.

Hắn nói:
- Ta hiểu rồi, nếu thiên nhân nhất thể, như vậy thay đổi thế giới thì ra là thay đổi chính mình!

Tiêu diệt thận yêu khiến tâm cảnh của Đường Kiếp lập tức rộng mở, trong sáng.

Hắn chân chính hiểu được vì sao rất nhiều Đại Năng đi qua bao triều đại, duyệt tận nhân sinh muôn màu. Chỉ vì cái này không chỉ là lịch duyệt mà còn là tham dự, thay đổi!

Lúc trước, hắn cảm thấy tu chính là tu, phàm trần chính là phàm trần, quá sa vào phàm tục sẽ khiến bản thân tục vị quá nặng, khó có thể siêu thoát. Mà dân gian cực khổ từ xưa đến nay, không phải điều hắn có thể thay đổi, cho dù có thể thay đổi cũng chỉ là nhất thời.

Nhưng hiện tại hắn biết mình sai rồi, không quét bụi bặm ở thanh phàm thì sao dọn sạch được lo lắng trong lòng?

Hồng trần hỗn loạn đen tối, kỳ thật chính là nội tâm con người, cải biến thế giới chính là cải biến chính mình!

Hiểu ra đạo lý này, trong lòng Đường Kiếp vui sướng, ngửa mặt lên trời cười ha ha ba tiếng, tiện tay cuốn lấy yêu thận bay vào không trung.

Hứa Diệu Nhiên Y Y không biết vì sao hắn đột nhiên cao hứng như thế, nhưng nhiều ngày qua chưa thấy Đường Kiếp cười lần nào, giờ thấy hắn vui mừng lộ rõ trên nét mặt cũng là chuyện tốt, trong lòng cũng thầm thở phào nhẹ nhõm, cười một tiếng rồi cùng bay theo.

Ba người bay đi, bay qua kia vùng núi lớn thì đi tới một cái thôn.

Đường Kiếp nhíu mày nói:
- Nơi đây có huyết quang tai ương, tất có yêu vật hành hung. Chúng ta đi xem.

Nói xong đã bay vào trong thôn.

Hắn trực tiếp bay vào trong thôn, thôn dân thấy đều hô to gọi nhỏ, dập đầu lễ bái.

Đường Kiếp cũng không nói lời vô nghĩa, trực tiếp hỏi nơi đây có yêu vật làm điều ác sao. Những thôn dân kia đều gật đầu, hóa ra yêu vật ở ngọn núi gần đó thường xuyên thường lui tới, gây họa cho làng xóm. Đường Kiếp nghe xong cũng không nói nhiều, gọi Đồ Đồ ra để nó tự đi trừ yêu. Một lát sau con thỏ trở về, trong miệng đã là ngậm một cỗ thi thể, đúng là con yêu trên núi kia.

Thôn dân thấy thế cùng quỳ xuống cúng bái, Đường Kiếp cũng không để ý, chỉ thả lòng tinh thần dung nhập thiên địa. Khi hắn làm như thế, vô tận bi thương quả thực khiến hắn thống khổ muốn tự sát, hiện giờ tuy vẫn khó chịu nhưng cảm giác đó dường như đã biến mất một ít.

Vì thế Đường Kiếp biết mình trách nhiệm nặng nề.

Từ hôm nay, mỗi nơi Đường Kiếp đi qua đều cẩn thận lưu ý quanh thân, gặp bất bình tất sẽ ra tay tương trợ.

Hắn bình thường không cố ý đi tìm, mà chỉ căn cứ theo chỉ dẫn trong lòng mà hành sự.

Mỗi khi hắn đi vào nơi có oán khí sôi trào thì sẽ ra tay giải quyết căn nguyên oán khí. Căn nguyên có do yêu vật tàn sát bừa bãi, cũng có do tu giả làm điều ác, do quan phủ tham lam, cũng có do ác bá ở nông thôn, dù bất kể là gì, chỉ cần tìm được ngọn nguồn của oán niệm thì đều ra tay diệt trừ.

Nhưng nếu chưa thành hồn, Đường Kiếp sẽ bỏ mặc. Đường Kiếp biết rõ. Bất luận là điều gì ác cũng không tận, tiêu diệt triệt để là phương pháp vọng tưởng, mà điều hắn có thể làm chung quy cũng không phải cả thế giới này, mà chỉ là chính mình.

Độ một phần bi thương, độ một phần buồn bã vui mừng, độ một phần đau xót, độ một phần mê man.

Trong quá trình này, Đường Kiếp cũng dần dần nhận rõ bản thân, tìm được đủ vấn đề từ trước tới nay chưa từng phát hiện ra.

Hôm đó, Đường Kiếp đi tới bên một con sông. Cảm nhận oán niệm biết sông có Thủy Yêu, hàng năm đều phải cung đồng nam đồng nữ. Thôn dân gần đó bất đắc dĩ, chỉ phải hàng năm cung phụng.

Nếu đã biết chuyện như vậy, Đường Kiếp cũng không nói gì, liền cho Y Y và Thủy Yêu đại chiến nửa ngày, rốt cục đã diệt trừ yêu vật.

Nhưng không ngờ oán khí không giảm mà còn tăng thêm.

Lần này ngay cả Đường Kiếp cũng không biết là nguyên nhân gì, chỉ có thể vào thôn hỏi thăm, thế mới biết hoá ra trước Thủy Yêu, nơi đây cũng từng bị yêu hoạn khác làm hại, ngày trôi qua trong đau khổ. Ngược lại sau khi Thủy Yêu đến đuổi yêu vật kia đi, tuy hàng năm đều phải cũng đồng nam đồng nữ nhưng thiệt hại so với yêu vật trước là không đáng kể. Trong tình huống đó, các thôn dân càng muốn lưu lại con Thủy Yêu này.

Hiện giờ thủy yêu vừa chết, yêu vật bị đuổi đi lúc trước e là sẽ trở về, trong lòng sợ hãi, oán khí đương nhiên sẽ tăng lên.

Đường Kiếp biết vậy cũng ngạc nhiên không nói gì, mãi lâu sau mới nói:
- Nếu như thế, vậy để lại cho các ngươi vài thứ.

Nói xong lấy ra một giọt máu tươi dung nhập vào đất, bùn đất đã tự động biến thành một pho tượng.

- Có tượng ở đây sẽ không sao nữa.
Đường Kiếp nói xong rời đi, bức tượng như thủ vệ, ngày ngày thủ đường sông, mọi người chỉ coi là tượng làm từ bùn cũng không để ý tới, oán khí rất lâu không tiêu tan.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com