Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1235: . Lưu đan + Chương 910:. Thiên nộ + Chương 911:. Thành hình (p2)



Phải biết Bí Cảnh vốn kiên cố, nhưng năm đó Đường Kiếp và thần niệm Quảng Pháp Thiên Tôn đại chiến, thần niệm phá trời cao còn không thể phá hủy màn trời, nhưng giờ lại bị xung kích tới không chịu nổi, điều này thì có ai nhìn mà không sợ hãi.

Hứa Diệu Nhiên bật thốt lên:
- Thiên kiếp này sao đáng sợ như thế?

Đường Kiếp hóa thần cũng có Thiên kiếp, khi đó chỉ là có chút uy năng, chứ sau đó cũng không đáng kể gì.

Đường Kiếp nói:
- Lúc đó chỉ là quy củ, hiện giờ là giận thật, sao có thể đánh đồng.

Hứa Diệu Nhiên ngạc nhiên.

Lại nhìn phương xa, chỉ thấy bản tôn tóc dài nhiễm máu, sừng sững thiên địa, nhẹ nhàng vui vẻ chiến đấu, dùng cả Chiến hoàng thập nhị. Từ khi tiên linh thân thể đại thành, Chiến Hoàng Đồ Lục không còn hạn chế. Thời khắc này từng quyền oanh ra, chỉ thấy trời đất toàn quyền ảnh của Đường Kiếp, như Binh Chủ tái thế tỏa ra khí thế khôn cùng, Hứa Diệu Nhiên và đám Chu Tước xem tới vui vẻ, mà ngay cả Băng Hoàng cũng đã phóng ra, trong mắt tràn đầy vẻ mê ly.

Thiên kiếp vẫn còn tiếp tục, lôi điện càng phát ra càng hùng mạnh, mỗi một tia điện bổ ra đều mang theo khí tức diệt sạch thương sinh, trong sấm sét có khí tức giết chóc và hủy diệt màu xám đen.

Màu xám đen đánh vào người bản tôn, lực giết chóc cắt từng miếng thịt trên người bản tôn xuống, chém hắn toàn máu là mái, quanh quẩn trên người hắn không tiêu tan, không ngừng ăn mòn huyết nhục của hắn, khiến năng lực khôi phục mạnh mẽ của bản tôn không còn tác dụng.

Trong thiên địa tràn đầy hơi thở hủy diệt sát phạt, trời đất hủy hoại, không còn sự sống.

Nhìn mặt Hứa Diệu Nhiên không còn chút máu, nhìn về phân thân Đường Kiếp:
- Ngươi không đi giúp một chút sao?

Đường Kiếp trả lời:
- Đây là nạn của hắn, mạng của hắn, cần tự hắn chịu đựng.

Nhưng hắn không phải là ngươi sao?

Hứa Diệu Nhiên khó hiểu.

Làm như nhìn ra suy nghĩ trong lòng Hứa Diệu Nhiên, phân thân cười cười, nói:
- Bản tôn tu Binh Chủ chi đạo, thiên địa không dung, ta giúp đỡ sẽ dễ bị giận chó đánh mèo, ngược lại còn chịu ảnh hưởng. Chớ lo lắng, hắn không có việc gì, thứ Binh Chủ lưu lại, nếu dễ dàng phá giải như thế vậy cũng thì không phải Binh Chủ rồi.

Nghe vậy Hứa Diệu Nhiên nhẹ nhàng thở ra.

- Chỉ có điều Bí Cảnh này sợ là không giữ được.
Đường Kiếp thở dài nói.

Như lời tiên đoán, chợt nghe ầm vang một sấm sét, màn trời rồi đột nhiên nổ tung thành một lỗ hổng. Bí Cảnh vốn nằm ở kẽ hở Tê Hà Giới, khi màn trời bùng nổ, hộ giới Kim Diệm Cương Phong lập tức dũng mãnh tràn vào.

Phân thân vung tay tế ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, thu Băng Hoàng, Tiên Đào thực lực không đủ vào trong, để bảo đồ treo cao, cũng là muốn trước khi cương phong hủy diệt nơi này thì thu đều thu vào trong đồ.

Lúc này trên không trung lại có sấm sét mới xuất hiện.

Lần này sấm sét khác trước, điện lưu mãnh liệt không rơi thẳng mà là từng đạo xuất hiện, đan vào nhau hỗn tạp như xiềng xích ở cùng một chỗ, tích trữ lực lượng, dần dần hóa thành núi cao.

Một tòa lôi điện tụ tập hóa thành núi lớn!

Quanh núi điện còn quanh quẩn khí tức giết chóc và hủy diệt.

Nó chậm rãi đánh xuống, tốc độ không nhanh, nhưng khí thế tiếp xúc với thứ gì đều trực tiếp mai một.

Đối mặt với ngọn núi khủng bố, sắc mặt bản tôn sắc mặt cũng ngưng trọng lên.

Hắn gầm nhẹ một tiếng, toàn thân tản mát ra làn sương bạch khí, ba đầu sáu tay phát động, người bên cạnh bang bang tái hiện bốn tay, sau đó hắn hô một tiếng, kích động tất cả lực lượng tiếp đón.

Ầm!

Lại một lần thiên địa xung đụng.

Lực lượng cuồng bạo trút xuống, tàn sát bừa bãi thành nộ trào khủng bố cắn nuốt quanh thân, những chỗ đi qua thành hư không.

Mà chỗ trung ương lốc xoáy, người khổng lồ bản tôn đầu tiên là ngừng lại một chút, sau đó chỉ thấy thân thể của hắn vỡ toang, ngay sau đó đã hóa thành bột mịn tiêu tan trong gió ——

Một kích chấn vỡ bản tôn, Thiên kiếp rốt cục tán đi, chỉ lưu lại một đống tro tàn Bí Cảnh.

Hứa Diệu Nhiên, Y Y, Chu Tước sửng sốt.

Bản tôn chết như vậy sao?

Các nàng quả thực không dám tin vào mắt mình.

Chỉ có điều còn chưa kịp thương tâm, chỉ thấy trời đất cuộn sóng, một người đã từ hư không bước ra, không phải Đường Kiếp thì là ai.

- Đường Kiếp!
Đám người Hứa Diệu Nhiên đầu tiên mừng rỡ, sau đó lại khiếp sợ.

Tro tàn tái sinh, đây chẳng phải thủ đoạn của Địa Tiên sao, sao bản tôn làm được?

- Không thì sao có thể gọi là tiên linh thân thể chứ.
Phân thân chậm rãi nói.

Thể Tu, luận pháp thuật hay đa biến đều kém pháp dài, nhưng nói đến lực sinh mạng thì pháp tu còn xa mới so được. Tiên linh thân thể đầy đủ chính là tái hiện khả năng của Địa Tiên, nổi bật lên sự quý giá của Ly Kinh Luyện Thể.

Thời khắc này bản tôn xuất hiện, đã bay tới Hứa Diệu Nhiên.

Hứa Diệu Nhiên vui mừng rúc đầu vào lòng Đường Kiếp:
- Rút cục đã qua, hiện tại không sao rồi.

- Không có việc gì sao. Chỉ là tạm thời thôi.
Đường Kiếp cũng thở dài một tiếng.

Hứa Diệu Nhiên hơi ngạc nhiên:
- Vẫn còn phiền toái hay sao?

Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút, lúc này mới đem chuyện mình thấy Binh Chủ vung đao lên thiên đạo nói ra.

- Ly kinh phản đạo, Binh Chủ sở hành là con đường nghịch thiên, trời đất không dung. Ta nhận y bát của hắn, cũng là người thiên địa chán ghét, trừ phi ta từ bỏ kế thừa, nếu không Thiên kiếp như vậy về sau không tránh được...

Nghe vậy Hứa Diệu Nhiên cũng sợ tới ngây người.

Nhìn các nàng bị dọa, Đường Kiếp ngẫm nghĩ rồi nuốt lại câu "Vả lại sẽ càng ngày càng khó đối phó" vào mà sửa thành nói:
- Chớ lo lắng, ta có thể vượt qua lần này, đương nhiên cũng có thể ngăn trở lần sau.

Mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Hứa Diệu Nhiên luôn tin tưởng Đường Kiếp, nếu hắn nói không sao thì chính là không sao.

Nhưng Y Y vẫn lo lắng nói:
- Nếu không ca ca cũng đừng có tu luyện binh đạo nữa. Nghịch thiên mà đi, thiên địa không dung, hiện tại thu tay vẫn còn kịp.

Đường Kiếp lắc đầu nói:
- Chớ nói trong Binh Chủ chi đạo có huyền cơ ảo diệu, cho dù không có, ta có được ngày hôm nay cũng nhờ Binh Chủ kế thừa, đâu thể vì chút nguy hiểm mà dễ dàng vứt bỏ. Đại trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, chút chuyện đó có tính là gì?

Thanh âm không lớn, nhưng khi bình thản nói ra lại có hào khí ngất trời.

Chúng nữ nhìn nhau, ánh mắt nhìn Đường Kiếp cũng đầy tia sáng kỳ dị.

Nếu như nói bản tôn Đường Kiếp có khí phách uy mãnh cái thế vô song, phân thân Đường Kiếp như thư sinh áo xanh, tiên phong đạo cốt.

Nghe bản tôn nói xong, phân thân nói:
- Năm đó Cơ Dao Tiên vô nhân có thể ngộ, thiên đạo không tồn tại. Nhưng hiện tại xem ra nàng ta sai rồi. Thiên đạo không ai có thể ngộ, nhưng lại có người có thể phản! Có thể phản đạo chứng tỏ thiên đạo tồn tại!

Y Y không cho là đúng:
- Thì tính sao? có hay không có liên quan gì tới ta?

- Sai!
Hai Đường Kiếp cùng nhau trả lời:
- Liên quan rất lớn.

- Liên quan gì?
Chúng nữ đồng thanh hỏi.

- Biết thiên đạo tồn tại. Ý nghĩa trên tiên lộ, tu giả còn xa mới tới cuối. Đã biết thiên đạo tồn tại, ý nghĩa chúng ta còn có mục tiêu theo đuổi càng vĩ đại. Đã biết thiên đạo tồn tại, như vậy việc gặp thiên đạo sẽ không phải chuyện không thể nào, chỉ là lúc trước theo không có ai thành công... Đã biết thiên đạo tồn tại, cuộc đời của tu giả có mục tiêu mới và theo đuổi...

Nói xong lời cuối cùng, thanh âm của Đường Kiếp dần dần thấp trầm xuống, ra vẻ mong chờ vào tương lai vô hạn.

Dục vọng thăm dò thiên đạo là phẩm chất mỗi Đại Năng phải sở hữu, nếu không cũng sẽ chẳng có thành tựu như thế.

Vậy nên tu giả nếu cứ ngồi mà nói, không chỉ vô nghĩa mà còn không tìm được con đường sáng.

Thời khắc này tâm có điều sở ngộ, trên người phân thân Đường Kiếp thần quang thoáng hiện, cũng là biểu hiện lại có lĩnh ngộ mới.

Hứa Diệu Nhiên cười hỏi:
- Phu quân lại hiểu rõ cái gì rồi?

Đường Kiếp cười lắc đầu:
- Thác thiên chi phúc, lúc trước kia trong Thiên kiếp có lực giết chóc và hủy diệt, lực lượng đánh vào bản tôn, bên trong ẩn chứa đạo ý có thể hấp thu, đó cũng là chỗ tốt.

- Chỗ tốt gì?
Mọi người đồng thanh hỏi.

Đường Kiếp thản nhiên trả lời:
- Cũng không có gì, chính là Thiên Ngân kiếm bộc và Thập Tuyệt Sát Nhận chân chính thành hình rồi.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com