Thân thể hóa làm một đạo hỏa quang tốc độ cao phi độn, Hỏa Thiên Tôn vội vàng như chó nhà có tang.
Hắn không dám dừng lại, bởi vì phía sau có chí ít mấy vị Địa Tiên đang đuổi theo mình. Nửa tháng trước những người này đột nhiên xuất hiện, xông thẳng Hỏa Vân Động hắn đang bế quan, nếu không phải hắn có một kiện dị bảo bày ảo giác ở cửa động cộng thêm quyết đoán bỏ bảo vật trốn đi, hiện tại chỉ sợ mệnh vong.
Chỉ có điều không ngờ đối phương đuổi theo không rời, hơn nữa bất kể hắn chạy nhanh hơn, ẩn trốn thế nào thì họ vẫn có thể đuổi theo. Dù là Hỏa Thiên Tôn dùng hết pháp môn, tìm kiếm mọi chỗ trên bản thân cũng không ra tung tích, này mới ý thức đối phương có khả năng dùng dùng Khuy thiên bí thuật. Trong lòng buồn bực, người dùng bí pháp này khẳng định phi thường, vì sao phải khổ sở đuổi theo mình. Có tâm dừng lại để hỏi nhưng lại sợ mất cơ hội, đến lúc đó muốn đi không được, chỉ có thể kiên trì tiếp tục chạy.
Rượt đuổi hơn nửa tháng, Hỏa Thiên Tôn không thể vứt bỏ đối phương, ngược lại bị đối phương kéo gần khoảng cách. Mắt thấy vô vọng trốn thoát, trong lòng Hỏa Thiên Tôn bi phẫn, nghĩ thầm Hồng Thiên Lý ta tung hoành vạn giới mấy năm nay, có khi nào gặp chuyện này? Khinh người quá đáng, hiện giờ nếu không chạy được nữa thì phải cùng chúng liều mạng.
Lập tức hắn không chạy nữa, dừng thân chờ đối phương đến, đồng thời âm thầm khôi phục tiêu hao, chuẩn bị đại chiến.
Ước chừng một canh giờ, phương xa rốt cục hiện ra một đoàn người.
Một người trong đó nhìn thấy Hỏa Thiên Tôn, giận cười nói: - Rốt cục không chạy nữa sao? Hay cho đồ cá chạch trơn trượt, để cho ta truy đuổi nhiều ngày như vậy?
Người này đúng là Tinh La môn Ngọc Chân Tử.
Hỏa Thiên Tôn phẫn nộ, hắn cũng một bụng lửa giận. Không phải là tìm ngươi hỏi thăm sao? Con mẹ ngươi ăn cái gì mà chạy nhanh như vậy, làm hại chúng ta đuổi theo nhiều ngày như vậy. Về phần bọn họ trực tiếp phá cửa vào, thấy thế nào cũng không giống tìm người hỏi han. Hai đại phái ở Hồng hoang đại lục mạnh mẽ nhiều năm như vậy, chuyện đập cái không chút uy nghiêm này khiến người ta mắc cười.
Hỏa Thiên Tôn giận dữ nhìn bọn họ: - Tại hạ Hồng Thiên Lý, không biết đắc tội chư vị thế nào mà bị đuổi bắt như thế?
Hắn nói xong cũng không hy vọng gì, đáp án trong tiềm thức là năm nào tháng nào ngày nào đó có phải ngươi từng giết ai đó ở nơi nào đó, đó là Đại công tử môn phái chúng ta…, cũng là đáp án hắn nghĩ có khả năng nhất.
Chỉ có điều đối phương hiển nhiên không máu chó như thế.
Lưu Phong cũng không dài dòng, lấy ra Diễn Thiên Kính: - Tìm ngươi là muốn hỏi ngươi, có nhận ra người này.
Nói xong một bóng dáng hiện lên trong kính, đúng là Đường Kiếp.
Hỏa Thiên Tôn vừa thấy Đường Kiếp, rốt cục hiểu ra nói: - Hoá ra các ngươi là vì hắn mà đến. Nếu như thế, vậy cũng không phải khó nói chuyện.
Nói xong đã tế Vô Biên Hỏa Hải qua.
Mọi người không ngờ hắn vừa nói đã động thủ, đến bị hắn làm trở tay không kịp. Chỉ có điều nơi này có tới mấy vị Địa Tiên, ai cũng thực lực dũng mãnh, sao cho hắn dễ dàng phát uy.
Lập tức có hai người liên hợp ra tay, một kẻ tế lên Thiên vương kính, bảo kính treo cao như Thiên vương, thần thông uy nghi hiển nhiênkhông tầm thường; một người ném thiên thu châu, công định thiên thu bất thế nghiệp, tứ hải sinh bình cảnh bất hưng.
Một chủ trấn áp, một chủ bình ức, căn nguyên chi viêm tuy rằng hấp thu tinh hoa Thương Vân Thánh Hỏa, có khả năng tiến hóa Vạn Tượng, song bị hai lực này trấn áp cũng khó mà gợn sóng.
Hỏa Thiên Tôn biết không tốt, thúc dục chân viêm, trực tiếp dùng thiêu tận bát hoang.
Môn đạo pháp này là thủ đoạn của hắn, thời khắc này toàn lực triển khai, uy năng thật không phải là nhỏ. Hai bảo vật kia không thể trấn áp, chỉ thấy ráng đỏ tràn ngập trên bầu trời.
Đúng lúc này, lại nghe có âm thanh: - Nghiệp hỏa vô biên càn không nan, vân thủy hữu phương tạo hóa hưng.
Đúng là Lưu Phong.
Theo lời hắn nói, mây xanh bay lên như gió như sương phật đến, lúc mây xanh hạ xuống, lửa của Hỏa Thiên Tôn uy lực giảm nhiều, mà ngay cả căn nguyên chi viêm cũng bị tiêu bớt khiến Hỏa Thiên Tôn rất đau lòng.
Phải biết căn nguyên chi viêm là hắn hao phí ngàn vạn năm năm tháng luyện thành lửa vô thượng, hiện giờ bị tiêu diệt hư hao, hắn làm sao không khó chịu.
Lưu Phong nói: - Xem ra các hạ là đồng đảng rồi, chả trách hắn dùng tên ngươi hành sự. Nếu như thế...
Hắn lời còn chưa dứt, Hỏa Thiên Tôn đã cả kinh kêu lên: - Cái gì đồng đảng? Ngươi nói ta cùng tên khốn khiếp này là đồng đảng? Dùng tên của ta?
Nghe hai chữ khốn khiếp, tay chân đám người buông lỏng, Lưu Phong mắt lóe dị quang: - Ngươi và người này không phải đồng đảng? Vậy sao ra tay với chúng ta?
Hỏa Thiên Tôn cũng nhận ra vấn đề, bật thốt: - Ta nghĩ các ngươi do hắn phái tới truy sát ta.
- Vớ vẩn! Ngọc Chân Tử kêu lên: - Người này tự xưng Hồng Thiên Lý, giết môn hạ của ta. Ta hận không thể ăn thịt uống máu hắn nữa là!
Lúc này mọi người mới biết là hiểu lầm.
Đáng tiếc là đã đánh quá, hối hận cũng không kịp. Điểm chết người chính là, vừa rồi Hỏa Thiên Tôn tổn thất không ít căn nguyên chi viêm, Lưu Phong cũng bớt đi tạo hóa thanh vân.
Thiêu tận bát hoang rốt cuộc vẫn là đạo pháp, sao có thể dễ dàng đối phó. Thời khắc này mọi người chỉ có thể tự đau lòng.
Kế tiếp chính là thuyết minh tình huống, nghe chuyện Đường Kiếp giết hơn hai trăm Tử Phủ hai phái, Hỏa Thiên Tôn nghe mà choáng váng.
Dù hắn là Địa Tiên, đồng thời đối mặt hơn hai trăm Tử Phủ cũng không tự tin chiến thắng, thật không hiểu tên kia làm thế nào.
Lập tức nói ra tình hình của Đường Kiếp.
- Hóa ra y tên là Đường Kiếp. Đến từ Tê Hà Giới.
Lưu Phong đưa tư liệu vào trong kính, ngay sau đó Diễn thiên kính hào quang tỏa sáng, hiện ra một người, đúng là Đường Kiếp.