Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1246: . Thủ sát



Phá kính!

Tên như nghĩa, nó giống như là một khối kính vỡ tan. Khe nứt không gian chính là những vết rạn trên mặt kính.

Những khe này thông qua hai thế giới sinh ra, không có quy tắc phân bố, lúc ẩn lúc hiện, ngoại trừ người bày trận không ai dám nắm chắc vị trí những khe này.

Thời khắc đại trận bày ra, Lưu Phong biết là không tốt.

Chỉ thấy Đường Kiếp vung hai tay, chỉ nghe không trung vang lên sưu sưu bén nhọn. Một đạo ánh sáng như bạc bay tới, Lưu Phong đột nhiên nghiêng người né qua, nhìn kỹ đúng là một khe nứt không gian.

Đường Kiếp bố trí phá kính trận, khe nứt không gian có thể di động.

Trong lòng Lưu Phong kinh hãi, rốt cục nhận ra tiêu chuẩn trận đạo của Đường Kiếp là cấp tông sư, chỉ có điều lúc này hiểu ra đã muộn.

Mắt thấy vô số khe nứt không gian đánh úp tới, dù là Tiên Đài cũng chỉ có thể không ngừng né tránh.

Đường Kiếp lại bắt đầu lui về phía sau.

Mọi người vì khe nứt không gian ngăn cản, nhất thời không thể công kích hắn, chỉ có thể nhìn hắn càng lùi càng xa.

Có lẽ do quá mức đắc ý, Đường Kiếp lui về cũng không được vui vẻ.

Vệ Nguyên Tử chợt quát một tiếng
- Đừng chạy!
Rồi đuổi theo Đường Kiếp. Chỉ thấy khe nứt không gian truy bắn, đánh vào chém hắn thành vài khúc. Nhưng ngay sau đó người này một lần nữa hợp lại, tiếp tục truy kích.

Hắn mất đi Đạo Binh, hận ý với Đường Kiếp sâu nhất, dù phía trước là núi đao biển lửa cũng phải xông lên bắt Đường Kiếp.

Một tay vươn ra, ở phía chân trời hóa làm một bàn tay khổng lồ áp chế.

Bàn tay mới xuất hiện, chợt nghe ầm một tiếng, giữa không trung có ánh sáng lóe lên, một ngón tay rơi xuống, cũng là khe nứt không gian trực tiếp cắt đi một ngón tay của Vệ Nguyên Tử.

Đường Kiếp ha hả cười:
- Tác chiến ở đây không phải thanh thế càng lớn càng tốt.

Tiếp tục bay ra sau.

Bàn tay to kia không thèm để ý tiếp tục chộp tới, dài quá khoảng không, chỉ thấy trên đường đi ồ ồ phun máu như lợn rừng sa lưới đao, bàn tay to trong nháy mắt bị chia năm xẻ bảy, khi đến bên Đường Kiếp chỉ còn nửa bàn tay trụi lủi.

Dù vậy, uy thế chưởng tay vẫn mạnh mẽ đánh tới Đường Kiếp:
- Chết cho ta!

Đường Kiếp hừ một tiếng, thân hình lui nữa, Gang Tấc Thiên Nhai phát động hiện ra ở một chỗ khác. Một chưởng này đánh vào khoảng không, Vệ Nguyên Tử không để ý tổn thất bản thân lại điên cuồng truy kích Đường Kiếp.

Một khe nứt không gian xẹt qua lòng bàn tay, ngay sau đó bàn tay tự động khép lại, tiên khí bốc lên bên trong, ngón tay mất đi lại dài ra.

Hai người cứ như vậy một đuổi một chạy, đảo mắt đã đi rất xa, Vệ Nguyên Tử một lòng đuổi giết, đám người Lưu Phong gọi cũng không để ý tới.

Thời khắc này mắt thấy càng đuổi càng gần, có lẽ do Đường Kiếp dốc hết khe nứt đối phó Lưu Phong, Hỏa Thiên Tôn nên khe nứt không gian ở đây ít đi nhiều.

Vệ Nguyên Tử gia tăng tốc độ, ngược lại là tốc độ của Đường Kiếp dần dần chậm lại, Vệ Nguyên Tử càng đuổi càng gần, quát:
- Ta là tiên nhân, bất tử bất diệt! Ngươi sử dụng kỹ xảo đê tiện đâu làm khó dễ được ta, hôm nay để ta cho ngươi biết thế nào là tiên nhân! Xem Nguyên Thông vạn thế đại lôi chú!

Theo tiếng rống, lôi quang sinh ra trên không trung, từng đạo mãnh liệt cuồng bạo, hóa thiên không thành lôi vực.

Lôi quang màu vàng, trên không trung ảo hóa ra nhiều hình tượng, tựa như Thương Vân Thánh Hỏa giống như, chim thú trùng cá cái gì cũng có, có linh tính, có thể tự tìm mục tiêu công kích, uy lực không gì sánh kịp.

Nhưng mà Đường Kiếp không thèm để ý.

Lôi pháp lợi hại có thể so với thiên kiếp trong Binh Chủ Bí Cảnh sao?

Binh Chủ chi pháp, vốn là càng chiến càng mạnh, sau trận Thiên kiếp kia, trình độ chống sét của Đường Kiếp đã đạt đến một độ cao mới, Vệ Nguyên Tử dùng lôi pháp đối phó hắn, quả thực là muốn chết.

Mắt thấy đã cách xa những người khác, Đường Kiếp hừ một tiếng:
- Cái chó má Nguyên Thông vạn thế đại lôi pháp gì chứ, xem ta phá nó đây!

Nói xong hét lớn một tiếng, hiện ra ba đầu sáu tay, dù thân hình chưa lớn nhưng khí thế rộng lớn như biển.

Nhìn lên trời cao, nhìn lôi vân ngưng kết, Đường Kiếp liên tiếp đấm quyền, mỗi một quyền đều có dòng khí cuồng bạo bay thẳng đến chân trời, cứ như vậy liên tục oanh kích, lôi vân ngưng tụ mơ hồ có xu thế bị đánh tan.

Vệ Nguyên Tử cũng không ngờ nhục thể của Đường Kiếp lại khủng bố như thế, chỉ dựa vào hai đấm đã có thể chấn động lôi pháp của hắn, vừa sợ vừa giận, bất chấp thả tất cả lôi điện ra, chỉ thấy lôi điện màu vàng đánh vào Đường Kiếp khiến hắn da tróc thịt bong.

Đón cuồng bạo lôi quang, Đường Kiếp cười ha ha điên cuồng.

Kim lôi mang đến thương tổn rất lớn, nhưng tổn thương càng nặng, lực ngưng tụ của Đường Kiếp càng mạnh.

Sáu cánh tay đồng thời ngưng thực, Đường Kiếp đỡ đòn lôi quang nói:
- Ngươi cũng nếm của ta một kích đi!

Theo tiếng hô, Đường Kiếp giơ cao Đế Nhận chém tới Vệ Nguyên Tử.

Kiếm này ngưng tụ tất cả lực lượng của Đường Kiếp, có thêm chút thiên lôi của Vệ Nguyên Tử, lực kim quang oai hùng cái thế, Vệ Nguyên Tử nháy mắt tăng thêm vô số vòng bảo hộ, nhưng dưới kích phi thiên này thì phòng ngự cũng vô dụng.

Ầm!

Một kiếm bổ qua.

Mi tâm Vệ Nguyên Tử hiện vết máu, tiếp theo càng nhiều máu xuất hiện, trong nháy mắt phủ đầy thân Vệ Nguyên Tử, sau đó ầm một tiếng, cơ thể Vệ Nguyên Tử bùng nổ thành máu thịt.

- Thành rồi.
Đường Kiếp thở dài một hơi.

Vừa rồi một kiếm này nhìn như đơn giản, kỳ thật lại ngưng tụ tất cả lực lượng của Đường Kiếp, không chỉ như thế, lúc bổ trúng còn diễn hóa vạn sát kiếm thần trân, có thể một kiếm vạn sát, uy năng khủng bố.

Trước kia Đường Kiếp không làm được việc này, nhưng khi ở Binh Chủ Bí Cảnh trở về, tiến hóa vạn binh không còn là vấn đề. Chỉ cần Đường Kiếp nguyện ý, hắn có thể căn vào cứ tình huống lúc đó ở sử dụng Đế Nhận diễn hóa thành bất cứ thần binh nào từng bị nó chấn vỡ.

Vệ Nguyên Tử cũng không biết đặc tính vật ấy, trong tình huống chưa chuẩn bị bị một kiếm chém giết.

Tuy nhiên ngay sau đó, tiên khí trên trời, trong hư không lại lần nữa ngưng tụ bóng dáng Vệ Nguyên Tử.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com