Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1290: . Vạn năm bất hủ



Đại hứa nguyện thuật, đây đúng là vận mệnh đạo pháp Đường Kiếp thành tựu trong ba tháng.

Khác với những đạo pháp trước, vận mệnh đạo pháp không phải đơn độc tồn tại mà là kết hợp với một Đạo Binh và vận mệnh của vô số người mà thành, hơn nữa có số lần sử dụng hữu hạn, chỉ có thể thi triển mười hai lần.

Sau mười hai lần, Đại hứa nguyện thư biến mất, vận mệnh đạo pháp cũng biến mất. Tuy nhiên khi đó hắn có thể thử một lần nữa ngưng tụ đạo pháp. Tìm một kiện vận mệnh Đạo Binh đến ngưng tụ Đại hứa nguyện thuật hay sao thì vẫn tùy vào hắn.

Sở dĩ phải rườm rà như thế là do Đại hứa nguyện thuật thật sự là quá mức hùng mạnh.

Phương hướng vận mệnh đạo phát triển có rất nhiều, đạt thành cực hạn có thể biết trước tương lai, có thể nắm trong tay vạn vật, nhưng đều không bằng Đại hứa nguyện thuật. Biết trước tương lai không có nghĩa là có thể lợi dụng tương lai, nắm trong tay vạn vật, nói là vạn vật, nhưng thật ra là vật bình thường năng lực kém, càng cao cấp càng khó nắm trong tay. Duy có Đại hứa nguyện thuật là chân chính tâm tưởng sự thành, nguyện vọng gì cũng có thể đạt thành. Vậy nên ngưng tụ đạo pháp này, tiêu hao một kiện vận mệnh Đạo Binh cũng chỉ có mười hai lần vận dụng.

Chú ý, "Nguyện vọng gì cũng có thể thỏa mãn" kỳ thật cũng có hạn chế.

Đầu tiên chính là Đại hứa nguyện thuật chỉ có tác dụng cho tồn tại dưới sự khống chế của vận mệnh chi đạo, mặc dù nói tuyệt đại bộ phận thế gian tồn tại cũng không thể siêu thoát vận mệnh, nhưng có một chút bất ngờ, này đó tồn tại không chịu Đại hứa nguyện thuật ảnh hưởng.

Tiếp theo là việc làm cần có khả năng. Nói cách khác, nếu muốn chuyện này phát sinh, đầu tiên phải có khả năng tồn tại, nếu một chút khả năng cũng không có, nó cũng không phát sinh. Tỷ như Đường Kiếp hứa nguyện đám người Vệ Thiên Xung thành công, đó là do bọn họ ai cũng có khả năng thành công, đừng nói 10% cơ hội, cho dù một phần vạn cơ hội, chỉ cần có là có thể thực hiện. Nhưng nếu Đường Kiếp đồng ý khiến phàm nhân trở thành Tử Phủ, ngượng ngùng, chuyện này tuyệt đối không có khả năng. Đại hứa nguyện thuật cũng không giúp được.

Cuối cùng chính là cần tiêu hao vận mệnh đạo lực, nguyện vọng khó khăn càng lớn, xác xuất thành công càng thấp thì tiêu hao đạo lực càng nhiều. Hơn nữa đạo lực không thể lũy kế, đạo lực không đủ ủng hộ hoàn thành thì nguyện vọng sẽ không thể thực hiện, cũng may Đại hứa nguyện thư cũng không bị hủy.

Làm xong chuyện này, Đường Kiếp bắt đầu nghỉ ngơi, yên lặng khôi phục vận mệnh đạo lực.

Hắn ở bên này tĩnh tâm ngồi xuống, bên ngoài đã sắp điên rồi.

Một đêm trôi qua rất nhanh, hôm sau giờ Thìn, ba mươi sáu người tề tụ ở Xuất Vân, vì tiện hành công mà lập một ngọn núi. Tuy rằng Đường Kiếp không xuất hiện, nhưng đệ tử phái Tẩy Nguyệt đã nói Tiên Tôn sẽ từ một nơi bí mật gần đó dùng An Phủ Dưỡng Thần Kinh chiếu cố mọi người, chư vị chỉ cần để ý tấn công là được, bởi vậy mọi người không nghĩ nhiều liền bắt đầu.

Vốn cũng không có ý tưởng dư thừa, dù sao cũng là tranh giành một lần cơ hội, rất nhiều người cũng biết chưa chắc có thể thành công, nhưng chẳng sợ thiếu đi một lần kinh nghiệm, lần sau cũng có thể nắm chắc hơn một chút.

Nhìn về phía ngọn núi, chỉ thấy một người tiếp một người xuất hiện tử quang chiếu rọi lên cao, đúng là biểu tượng thành tựu Tử Phủ.

Mới đầu chỉ là một hai người cũng coi như bình thường. Kế tiếp lại thêm một sáng chói muốn làm người ta đui mù.

Đợi ba mươi sáu người chấm dứt tấn công, chúng tu phát hiện người tấn công thành công đến mười sáu người.

Ba mươi sáu người, mười sáu thành công ấy, điều này thật sự là nghe rợn cả người.

Tuy nhiên khiến người ta khiếp sợ là mười hai người phái Tẩy Nguyệt toàn bộ thành Tử Phủ, chỉ có bốn người không phải phái Tẩy Nguyệt đấy, còn có một người có giao tình với Đường Kiếp là Thẩm Tình Đan.

Đến lúc này tất cả đều nhận ra chuyện này không phải trùng hợp.

Muốn nói Tiêu Dao Tiên Tôn không chiếu cố, mọi người tuyệt đối không tin, hơn nữa nhìn qua như Đường Kiếp cũng không có ý định giấu diếm.

Chẳng qua vốn chỉ cho Đường Kiếp có thể phù hộ mọi người thất bại không chết, hiện tại xem ra, hắn còn làm được hơn thế, còn có thể làm cho người ta trăm phần trăm thành tựu Tử Phủ.

Chỉ tiếc có một số việc hâm mộ cũng vô dụng, Đường Kiếp hiển nhiên không có ý định giúp người, với hắn mà nói, bảo vệ người thất bại không chết đã là cho cơ hội, về những việc khác, lão tử không chịu trách nhiệm.

Mọi người cũng chỉ có thể đỏ mắt nhìn mà không có biện pháp nào. Đổi thành người khác có lẽ còn có thể cưỡng bức một phen, nhưng phái Tẩy Nguyệt cao cao tại thượng, cả tư cách dùng sức mạnh cũng không có.

Cho nên sau chuyện này, danh vọng Đường Kiếp như thuyền lên cao, những thứ không nói khác, riêng độ cạnh tranh của Tẩy Nguyệt Học Viện tăng lên vô số lần. Học Tử Lâm tiểu viện Đường Kiếp ở trực tiếp biến thành thánh địa, hàng năm có vô số học sinh cúng bái.

Những chuyện này đều là nói sau, vào lúc này, đối với tu giả trải qua việc này chịu kích thích khá lớn lên cùng hô hoán.

Có người lại khó chịu nói:
- Tiên Tôn bên nặng bên nhẹ không khỏi quá mức bất công. Cùng là người có thư mời, vì sao đối với bọn họ có hậu đãi, đối với chúng ta lại như giấy mỏng.

- Đúng thế, thư mời do chúng ta đẫm máu chém giết mà có, Tiên Tôn nên đối đãi như nhau.

- Tìm Tiên Tôn nói rõ lí lẽ đi!

- Tìm Tiên Tôn nói rõ lí lẽ đi!

Trong khoảng thời gian ngắn, tình cảm quần chúng mãnh liệt, ai nấy hô hoán.

Bọn họ đã hoàn toàn quên Đường Kiếp cũng không nợ bọn họ, chẳng qua là cảm thấy mình bị bất công.

Cho dù có người phát ngôn đe dọa, người phẫn nộ trong lòng, người lại hoàn toàn không để ý. Bọn họ cũng không phải không sợ phái Tẩy Nguyệt, chỉ là đang bực bội, nói ra tìm sự sảng khoái, hiện tại có gì cứ nói rồi tính sau. Dù sao trong thời đại tu tiên, một hơi giết chết mười mấy Thiên Tâm đỉnh cao cũng có phần phạm huý. Cường quyền có thể đoạt thế nhưng không thể trị thế, với người thống trị hy vọng ổn định và hoà bình lâu dài mà nói thì còn có hy vọng có thể dễ dàng giải quyết.

Chính vì chút may mắn ấy, mọi người mới càng hô hoán.

Nhưng khi bọn họ la lối, chợt nghe thiên địa chấn động, kế tiếp phát sinh một cảnh tượng, lại lần nữa chấn động họ tới ngây người.

——————————————

Qua một ngày một đêm khôi phục, vận mệnh đạo lực của Đường Kiếp rốt cục khôi phục toàn mãn.

Cũng không quản chuyện bên ngoài, hắn lập tức lấy Đại hứa nguyện thư, tiếp tục viết lên trên:

- Phái Tẩy Nguyệt thống lĩnh Tê Hà, bất hủ đỉnh cao, vạn năm bất diệt!

Viết lên dòng chữ này, Đường Kiếp đặt tay lên Đại hứa nguyện thư, bắt đầu rót vào đạo lực.

Đây đúng là lời hứa của hắn với Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn, nên vì phái Tẩy Nguyệt khai sáng một thời thịnh thế bất hủ. So sánh với vận mệnh ưu ái, Đại hứa nguyện thuật hiển nhiên càng thêm đáng tin cậy, hữu hiệu.

Đương nhiên nguyện vọng khổng lồ như thế muốn thực hiện cũng không phải chuyện dễ dàng, nhưng đừng quên phái Tẩy Nguyệt vốn đứng đầu Tê Hà, chính trực thịnh thế. Dù Đường Kiếp không dùng Đại hứa nguyện thuật, phái Tẩy Nguyệt thống lĩnh Tê Hà ít nhất mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề, vạn năm bất diệt cũng không phải việc khó, nhưng vạn năm đỉnh cao lại có chút khó khăn. Dù sao có Hồng Mông đại kiếp nạn, mỗi lần Hồng Mông đại kiếp nạn đều là một lần gột rửa, nhiều thế lực đỉnh cao bởi vậy ngã xuống. Muốn duy trì đỉnh cao vạn năm phải chống đỡ năm lần Hồng Mông đại kiếp nạn, vậy cần nhất định phải cầu may.

Vận may không phải Tẩy Nguyệt hùng mạnh mà là Hồng Mông Giới căn bản liền không có tồn tại quá mạnh tới đây, như thế mới có thể thoải mái chống đỡ.

Vậy nên, Đường Kiếp Đại hứa nguyện thuật chủ yếu nhằm vào phương diện này.

Đương nhiên sự tình này trừ phi có chỗ đặc thù, nếu không không cần phải nói rõ, chỉ cần đạt tới kết quả là thành.

Ngay sau đó theo Đường Kiếp rót lượng lớn vận mệnh đạo lực vào, chỉ thấy trên Đại hứa nguyện thư lóe sáng, ngàn dặm núi sông ở trong sách hiện lên, đúng là non sông Tê Hà Giới. Ở trong đó, phái Tẩy Nguyệt đứng cao trên chân vạc, như mặt trời trên không.

Xu thế này còn hơn cả phái Tẩy Nguyệt bây giờ.

Chuyện này cũng không kỳ quái, một môn phái nếu như có thể duy trì vị trí đỉnh cao vạn năm thì tích lũy thực lực tương đối khả quan, tương lai chưa chắc không thể xuất hiện thêm Địa Tiên. Không giống như lục đại phái năm đó, thật vất vả xuất ra một vị Địa Tiên lại chết trận, cứ như thế lặp lại cũng khó có thể tích lũy sức mạnh khổng lồ.

Đường Kiếp sở dĩ chỉ yêu cầu đỉnh cao vạn năm, không chỉ do năng lực của hắn chỉ có thể duy trì đến mức này mà cũng vì một bước về sau, đối với các đại phái mà nói, đi từng bước chính xác mới có tiền đồ vô lượng.

Thời khắc này mắt thấy trang sách càng ngày càng sáng, Đường Kiếp đột nhiên cảm thấy kiệt sức, biết do đạo lực của mình vẫn kém chút, không đủ để ủng hộ nguyện vọng này hoàn thành.

Tuy rằng hắn cũng có thể buông tha lần này, lần sau dùng điều kiện thấp hơn lặp lại, nhưng một lần hạ thấp liền tương đương với giảm bớt hai ngàn năm tích lũy chống lại Hồng Mông. Đường Kiếp không muốn cứt giảm trong chuyện này, lại không thể ở Tê Hà Giới lưu lại vận mệnh đạo lực đủ một ngày, hắn lấy Sơn Hà Xã Tắc Đồ lấy ra, đưa tay vào sâu bên trong:
- Giúp tamột tay!

Thanh âm này nháy mắt truyền đến mỗi người trong Hoàng Đình thế giới.

Mọi sinh linh có cảm ứng đồng thời quỳ xuống, cao giọng tụng niệm tên Đường Kiếp.

Theo tiếng tụng niệm, Hoàng Đình thế giới nhấc lên một cơn lốc vận mệnh dũng mãnh xoáy tới cái tay Đường Kiếp đưa tới, hóa thành vận mệnh lực tràn vào lòng bàn tay.

Cái này chính là chỗ tốt của tiểu thế giới, cái gì cũng có thể cung cấp, mà ngay cả vận mệnh lực đều ủng hộ, đương nhiên, cũng không phải không có hạn chế, ủng hộ nhiều hay ít cũng sẽ làm chậm trễ Hoàng Đình thế giới phát triển, đó cũng là vấn đề không lớn.

Thời khắc này đại đạo lực chen chúc, dũng mãnh tiến vào trang sách.

Trang sách bừng sáng, một lát sau rốt cục đại công cáo thành.

Đường Kiếp không do dự xé trang sách, trang sách hóa thành điểm sáng tán đi.

Vì thế trên đỉnh Xuất Vân, đông đảo chúng tu chợt nghe ầm ầm một tiếng vang thật lớn.

Toàn bộ không trung như thấp xuống một đoạn, trên bầu trời thay đổi bất ngờ, nhưng lại có luồng khí tức lớn tản ra.

Tuy rằng khí tức này chợt lóe rồi biến mất, nhưng ai cũng từ sâu trong nội tâm cảm nhận được mùi vị bất thường.

Đó là một cảm giác đặc biệt không nói ra được, sự an tâm, tin tưởng vô tận vào tương lai.

Lại nhìn đỉnh Xuất Vân, tháp Trích Tinh, càng cảm thấy một khí chất bàng bạc, dường như đang được vạn chúng chiêm ngưỡng, thần tiên dưới cái nhìn của phàm nhân!

Một khắc này, tất cả mọi người ngây ngốc nhìn phía chân trời, đồng thời hướng ngọn tháp trên không trung quỳ xuống.

Duy có Vân Thiên Lan, Lăng Tiêu, Tiêu Biệt Hàn ý thức được chuyện gì đang xảy ra.

- Chuyện gì xảy ra vậy?
Minh Dạ Không trình độ thấp hơn một bậc chưa thể lý giải.

- Đường Kiếp hoàn thành lời hứa của hắn.
Tiêu Biệt Hàn trả lời.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com