Ngày Tử Phủ hoa điển có thể nói là thịnh thế trước nay chưa từng có ở Tê Hà Giới.
Thế nhân đều biết đó là ngày đồng thời ra đời mười sáu Tử Phủ.
Mọi người không biết đó là ngày phái Tẩy Nguyệt chân chính hoàn thành lột xác, trở thành một môn phái có tiềm lực vô thượng.
Mà hai chuyện này đều do Đường Kiếp làm ra.
Dùng cùng một loại đạo pháp!
Đó là vận mệnh chi đạo, đó là sức mạnh to lớn của vận mệnh chi đạo!
Nó tuy không thể giết người, nhưng sinh ra ảnh hưởng kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, tiên pháp đạo thuật bình thường khó có thể làm được.
Sau khi hoàn thành mọi thứ, Đường Kiếp lại bắt đầu chuẩn bị hứa nguyện thứ ba.
Hắn như đứa trẻ bướng bỉnh, hoàn toàn không có chút ý tưởng dư thừa nào.
Nguyện vọng thứ ba chính là tìm được Khai Môn Kỳ.
Đúng vậy, từ lúc mới bắt đầu hắn đã không trông cậy người khác có thể tìm được vật này.
Khai Môn Kỳ thất lạc nhiều năm, đã khó có thể tìm kiếm. Mặc dù nói Đường Kiếp đoạt được bảy kiện, chỉ cần tìm được kiện thứ tám là hoàn mỹ, nhưng chuyện này quá mức mờ mịt, lấy cách làm người của Đường Kiếp sẽ không muốn. Dù sao hắn đã có bảy kiện kia suốt sáu bảy trăm năm, tìm không thấy thì nên dùng Đại hứa nguyện.
Đại khái là lần tiêu hao vận mệnh đạo lực ít nhất, gần như là vừa mới rót đạo lực vào thì trang sách đã đổ đầy. Thế cho nên có lúc Đường Kiếp gần như không muốn sử dụng, dễ dàng tìm được như vậy sẽ không phải ở ngay dưới chỗ mình ngồi chứ? Cũng may hắn cuối cùng khắc chế được kích động, hiểu ra xa gần không liên quan, vận mệnh chi đạo không nhìn khoảng cách mà nhin vào khả năng thành bại.
Khai Môn Kỳ không ở đây, vậy rót bao nhiêu đạo lực cũng vô dụng, hoặc như bây giờ, rót một chút đã đủ.
Vận dụng xuống, Đường Kiếp mơ hồ có cảm giác, như có gì đó đang chỉ dẫn hắn, nói cho hắn biết một phương hướng.
Vì thế Đường Kiếp liền bay theo chỉ dẫn.
Khai Môn Kỳ xa hơn Đường Kiếp đoán, một lần bay hơn mười ngày.
Lúc đó Đường Kiếp đã đến Nam hải, khắp nơi là bầu trời mênh mông, không gặp một bóng người, chỉ dẫn ở phía trước, chỉ có điều cảm giác kia đã rất mãnh liệt, Đường Kiếp biết nó còn cách mình không xa.
Đường Kiếp tiếp tục phi hành, rốt cục thấy một hòn đảo nhỏ. Chỉ dẫn nói cho hắn biết, Khai Môn Kỳ ở trên đảo.
Trên đảo có một ngọn núi, Đường Kiếp bay một vòng, cảm giác nó ở trong lòng núi liền độn thuật vào trong.
Đường đi dốc xuống, càng đi sâu càng nóng.
Thẳng xuống mấy ngàn thước, trước mắt Đường Kiếp đột nhiên trống trải, phát hiện mình đã đi tới một không gian ngầm rộng lớn.
Sóng nhiệt hừng hực, phía dưới là một dòng dung nham, xung quanh là quái thạch lởm chởm, còn có tinh thạch màu đỏ kỳ lạ đầy đất.
- Hỏa nham tinh? Ám viêm hà? Đường Kiếp hai mắt tỏa sáng.
Không thể tưởng được trong lúc tìm kiếm Khai Môn Kỳ lại phát hiện gia tài.
Hỏa nham tinh là khoáng thạch hỏa hệ, có thể dùng để luyện ra hỏa tinh, bất kể là dùng để tu luyện, luyện khí hay bố trí hỏa hệ trận pháp đều vô cùng tốt. Ám viêm hà không có nhiều tác dụng lắm nhưng là một con sông lửa sung mãn. Đối với người ngoài vô dụng, đối với Đường Kiếp tinh thông Ngũ Hành Chi Đạo rất có tác dụng.
Ngũ Hành Chi Đạo, am hiểu nhất là chuyển hóa nguyên tố hóa thành ngũ hành căn nguyên để vận dụng.
Ở Tê Hà giới, tài nguyên không phải cho một mình hắn, có một số việc cần chú ý ít nhiều, ở dưới đất, Đường Kiếp không phải băn khoăn. Hiện giờ còn có Ám viêm hà trước mắt, Đường Kiếp sao có thể bỏ qua, tiện tay vươn xuống lòng sông. Dòng dung nham vào tay, chỉ thấy đạo vân lưu chuyển, hỏa đạo lực khiến sông dài không ngừng thu nhỏ lại, hóa thành nhiều điểm lửa bản nguyên chảy trong tay Đường Kiếp.
Ngưng tụ căn nguyên chi hỏa cũng không phải lửa nào cũng làm được, lửa bình thường có rộng bằng một dải núi cũng chưa chắc ngưng tụ ra hỏa hoa, Ám hà viêm ngưng tụ ra một con phượng hoàng nhỏ, thân mình có thể biến đổi.
Đường Kiếp thấy cảm thấy hài lòng, thuận tay mở thông đạo Sơn Hà Xã Tắc Đồ. Vì thế ở Hoàng Đình thế giới trời hiện mây đỏ, một cơn mưa lửa giáng xuống.
Thiên hàng hỏa vũ ở thế giới khác có thể là một tai nạn lớn, ở Hoàng Đình thế giới lại không như vậy. Chỉ thấy thiên đạo vận chuyển, ngũ quý biến hóa trực tiếp tiến vào hỏa quý. Chư linh ẩn lui, hỏa linh hiện ra, giữa đất trời một màu đỏ.
Căn nguyên chi hỏa do trời giáng lập tức liền bị thiên địa hấp thu, hóa thành hỏa tộc hành hỏa lực, sinh linh tràn đầy hỏa năng lượng ầm ầm hoan hô.
Tiếp theo Đường Kiếp vung tay áo cuốn theo vô số hỏa nham tinh đưa vào Hoàng Đình thế giới, bầu trời vì thế có thêm cơn mưa nham tinh.
Hỏa nham tinh cần hao phí tâm lực phá vỡ vỏ ngoài, trừ đi tạp chất, cho dù Đường Kiếp thông thiên tu vi cũng phải ra tay một phen, bởi vậy toàn bộ ném vào Hoàng Đình thế giới sẽ có ngũ hành tộc nhân làm việc cho hắn, lệnh ngũ hành tộc nhân bóc vỏ hỏa nham tinh giao cho hắn.
Giới chủ có lệnh, giới dân không thể không theo.
Đường Kiếp cứ như vậy cướp đoạt tất cả hỏa nham tinh. Ám hà viêm và hỏa nham tinh biến mất, nhiệt lượng cũng theo đó giảm đi mấy phần.
Theo nhiệt độ hạ thấp, Đường Kiếp mơ hồ nhưng lại cảm thấy có âm phong đang gào thét.
Đường Kiếp ngạc nhiên, bước chân cũng nhanh hơn vài phần, đi vội về phía trước.
Lúc này cảm giác trong lòng đã đến mức tận cùng, Đường Kiếp biết Khai Môn Kỳ đã ở ngay trước.
Lúc này bay tới thì thấy một vực sâu không đáy, âm khí dày đặc xuất hiện từ đây.
Ở bên kia vực sâu là một chậu than, Ám sông hà chảy tới đó, trên chậu than còn có một bảo kỳ treo cao.
Khai Môn Kỳ!
Nhìn thấy Khai Môn Kỳ, Đường Kiếp đầu tiên vui vẻ, sau đó là sửng sốt.
Cảnh tượng trước mắt rõ ràng là một trận pháp, mà lửa là năng lượng trọng yếu. Khai môn ở trung tâm chủ trận, thì ra Ám viêm hà chính là năng lượng cung ứng vĩnh viễn không khô kiệt. Về phần Khai Môn Kỳ tồn tại sẽ giúp tăng cường hiệu quả.
Đường Kiếp vốn tưởng rằng Khai Môn Kỳ là chuyện hơn một vạn năm trước, vô ý thất lạc ở đây, hiện tại xem ra là có người cố ý để ở đây, dùng để nâng cao uy năng trận pháp. Như vậy xem ra dùng để phong ấn vực sâu.
Tuy nhiên trận pháp này rất bình thường, gần như không có năng lực phòng ngự, trận vân không hiện, thế cho nên Đường Kiếp ngay từ đầu chưa thấy nó là trận pháp, tiện tay thu Ám hà viêm đã trực tiếp phá trận.
Vực sâu không có phong ấn, bắt đầu tỏa ra khí tức âm hiểm.
Cẩn thận cảm thụ thì phát hiện đó là âm hàn tử khí của Minh giới, mơ hồ còn có thể nghe được tiếng ác quỷ kêu khóc.
Đường Kiếp hơi ngạc nhiên, vận Thiên Mục nhìn lại, này mới phát hiện dưới vực sâu có một cái khe.
Hàn khí thoát ra từ khe này.
Đường Kiếp lập tức hiểu được, hoá ra nơi đây giống như Vân Mẫu Uyên ở Thanh Vân Giới, cũng có một cửa vào Minh giới.
Điểm khác là ở đây có trận pháp phong ấn.
Nhưng mà Đường Kiếp không nghĩ ra, bởi vì trận pháp phong ấn quá mức thô lậu, hoàn toàn không có phòng ngự gì đáng nói, nếu không cũng sẽ không bị Đường Kiếp dễ dàng giải phá.
Nhưng về phương diện khác, trận pháp này uy năng không nhỏ. Nói nó không nhỏ là vì trận pháp này tồn tại đã vạn năm, dù sao Bát Môn Kỳ mất tích ở vạn năm trước. Mà có thể áp chế cửa vào Minh giới vạn năm bất động, uy năng bất kể thế nào cũng không nhỏ.
Có thể bố trí một trận pháp tồn tại vạn năm trấn áp cửa vào Minh giới nhưng không có thủ đoạn phòng ngự, không phải người bày trận không đủ thực lực mà là đối phương cố ý như thế.
Đường Kiếp nghĩ tới nghĩ lui chỉ có một cách giải thích, chính là người bày trận hơn phân nửa đã đi vào Minh giới. Nếu đi vào thì sẽ phải đi ra, vì không muốn phủ kín đường về nên mới phong ấn trận pháp cực kỳ dễ phá. Chỉ phải tìm được cửa vào có thể dễ dàng đi ra. Về phần quỷ vật, không rõ thì cũng không thể ra ngoài được.
Chứng thật điểm ấy rất đơn giản.
Đường Kiếp gọi Tiểu Tam: - Tiểu Tam, thử vào xem quanh đó có dấu hiệu tu giả lưu lại không.
Người nọ nếu muốn trở về, nhất định sẽ có dấu hiệu lưu lại. Tuy rằng cách xa nhau vạn năm, dấu hiệu chưa chắc vẫn tồn tại, nhưng Minh giới và Nhân Giới bất đồng, chỉ cần có dấu hiệu, cho dù bị hủy diệt cũng còn lưu lại dấu vết.
Tiểu Tam nghe vậy nhảy vào, một lát sau trở ra, quả nhiên ở bên kia phát hiện dấu hiệu, cũng là một chiếc đèn pháp bảo nguyên linh bất diệt. Vật ấy chỉ cần lưu lại thần thức thì cách bao xa cũng cảm nhận được. Quỷ vật lấy vật ấy vô dụng, bởi vậy ở Minh giới là rác rưởi, Tiểu Tam phát hiện nó chôn một nửa dưới đất, quỷ vật bay lơ lửng phía trên nên không để ý tới.
- Đúng là thông minh, nhưng đáng tiếc không thể trở về. Đường Kiếp thở dài nói.
Người bày trận trăm phương ngàn kế bày ra đường lui, nhưng vạn năm chưa về, hẳn là đã chết.
Đường Kiếp cũng không biết người này là ai, chỉ dùng thần thức xuyên qua cửa vào, được Tiểu Tam dẫn dắt lưu ý niệm trên đèn rồi rút khỏi.
Hắn làm như vậy là lo khỏi rước họa, vạn nhất không cẩn thận vào Minh giới thì vẫn còn đường lui.
Làm xong việc này, Đường Kiếp một lần nữa bày trận pháp che cửa vào. Cũng như lúc người nọ, không thiết lập phòng ngự, nhưng uy năng lại kém xa người nọ.
Như vậy so sánh ra, Đường Kiếp phát hiện mình vẫn lấy trận đạo làm niềm kiêu ngạo lại không phải mạnh nhất, cảm thấy buồn bực vô cùng.
Cũng may mặc kệ như thế nào, Bát Môn Kỳ cuối cùng là hồi môn.