Quyết định sau khi chia nhau hành động, Đường Kiếp liền cáo biệt đám người Lăng Tiêu. Hắn vốn định giữ Hứa Diệu Nhiên bên người, nhưng Hứa Diệu Nhiên kiên trì mình cũng đi. Cảm giác sâu sắc thực lực của mình không đông, Hứa Diệu Nhiên khó có thể đuổi theo Đường Kiếp ý thức được mình ở bên Đường Kiếp cũng không có tác dụng lớn, không bằng chân chính đi ra ngoài, lấy thực lực trí tuệ của nàng sẽ còn có không gian phát huy lớn hơn nữa.
Đường Kiếp biết ý, cũng không ngăn cản.
Hứa Diệu Nhiên rời đi, Y Y cũng rời đi.
Đôi huynh muội từ khi xuất đạo tới nay gần như chưa từng phân tách, nhưng hôm nay, Y Y cũng muốn làm theo Hứa Diệu Nhiên, một mình một việc chứ không làm cái bóng của Đường Kiếp nữa.
Ai cũng sẽ trưởng thành, hoặc sớm hoặc muộn, cuối cùng cũng phải bước đi độc lập.
Đây là lúc Đường Kiếp cảm thấy thâm trầm nhất.
Ngoài ra, Thanh Long, Bàn Long và Chu Tước cũng tự lĩnh mệnh rời đi, cuối cùng chỉ còn Vân Mẫu Chiến Khôi và Hỏa Thiên Tôn lưu lại.
Thấy mọi người đều đi, Đường Kiếp nói với Hỏa Thiên Tôn: - Giữ ngươi lại là có một nhiệm vụ giao cho ngươi, ta nghĩ hẳn ngươi cũng đã đoán được.
Hỏa Thiên Tôn thở dài: - Để ta về Thiên Hỏa Tháp chủ trì đại cục?
Đường Kiếp gật đầu: - Thế lực Nhân Tộc sẽ đứng ngoài sáng, chúng ta còn cần một lực lượng âm thầm giúp đỡ, Thiên Hỏa Tháp chính là lựa chọn tốt.
Thế lực Thiên Hỏa Tháp không ở trong thất vực mà tự thành một hệ, nhưng bất kể thế nào cũng thuộc phạm vi Huyết Hà giới. Chiến tranh xảy ra, giới nội tất nhiên liên hợp, Thiên Hỏa Tháp cũng sẽ được lôi kéo trở thành nội ứng.
Đường Kiếp giao cho Hỏa Thiên Tôn nhiệm vụ như thế.
Hỏa Thiên Tôn lĩnh hội, cùng Đường Kiếp bàn tính rồi tự đi Thiên Hỏa Tháp chủ trì đại cục.
Làm xong mọi việc, lúc này Đường Kiếp mới bay về phía Nhân Tộc.
Bay không quá lâu, Đường Kiếp đi vào một bình nguyên rộng lớn. Chỉ thấy nơi này phóng mắt nhìn lại hoang vắng lạnh lùng, trong vòng trăm dặm không thấy người ở. Khiến người ta kỳ quái là thổ địa phì nhiêu nhưng không có người gieo trồng.
Lại bay thêm một đoạn đường, Đường Kiếp rốt cuộc thấy một thôn nhỏ. Thôn kia nhỏ nhất, chỉ có ít ỏi hơn mười người ở, già nửa là lão nhân, nhìn thấy Đường Kiếp đều chấn kinh chạy nhanh. Đường Kiếp không thể không thi triển pháp thuật tiên gia kinh sợ mọi người, khiến những thôn dân kia cúi đầu lễ bái, không dám trốn nữa thì mới có thể giao lưu.
Hỏi qua Đường Kiếp mới biết được nơi này tên Vân Hải Nguyên, là dùng duyên hải phỉa ngoài khu nhân loại ở. Bay về hướng đông là đệ nhất quan Nhân Tộc, Thiên thủy quan. Về phần chỗ Đường Kiếp đến lúc trước là chỗ giao giới của thất vực, cũng là nơi hỗn loạn nhất, thường có giặc cỏ tác loạn, tai họa khắp nơi. Vậy nên vùng đất này hoang tàn vắng vẻ, những thôn dân kia thấy Đường Kiếp mới hoảng sợ như thế.
Biết tin này, Đường Kiếp cũng thở dài.
Phàm nhân sinh tồn trong Nhân Tộc yếu thế thật không dễ. Từ góc độ này mà nói, Tê Hà Giới thôn tính Huyết Hà giới là phúc của Nhân Tộc, ít nhất từ góc độ Nhân Tộc mà nói chính là như thế.
Để lại chút lương thực cho thôn dân, Đường Kiếp rời đi.
Bay khoảng hai canh giờ, Đường Kiếp chợt thấy phía xa có một đội người bay tới.
Trong đó ba người bay trước là hai nam một nữ, tuổi cũng không lớn, tu vi tạm được, hai Khai Thức, một Linh Hoàn.
Phía sau là đám người đang đuổi giết, là một đám tu sĩ Huyết tộc đằng đằng sát khí, thực lực cũng rất bình thường, tu vi cao nhất là một Linh Hoàn kỳ, tu vi không chiếm tiện nghi, ưu thế ở nhân số.
Nếu đổi lại là người ngoài gặp tình huống này đã sớm chạy, tuy nhiên Đường Kiếp đến đây làm việc, không có phiền toái còn muốn tìm Huyết tộc gây phiền toái, huống chi hiện tại Huyết tộc chủ động tìm người gây phiền toái, bởi vậy Đường Kiếp sẽ trực tiếp nghênh đón.
Ba người thấy Đường Kiếp tới, cùng nhau kêu lên: - Mau rời đi, là Huyết tộc liệp sát đoàn!
Huyết tộc liệp sát đoàn là cái gì, Đường Kiếp không biết, tuy nhiên ba người trong tình huống này còn nghĩ cho người khác, Đường Kiếp sinh lòng hảo cảm, nói: - Yêu tộc tàn bạo mất hết nhân tính, tu giả phàm trần Nhân Tộc ai cũng muốn diệt trừ!
Nói xong đã đánh ra kình phong, gió xoáy trực tiếp cuốn lấy đám Huyết tộc.
Hắn đóng vai tu giả Thiên Tâm, bởi vậy một kích này uy lực cũng không lớn, tuy nhiên vì nghiền ép đối thủ, một kích này vẫn duy trì ở thực lực Tâm Ma kỳ, lấy năng lực mười tên Huyết tộc kia không thể tiếp được.
Nhưng mà mắt thấy cơn lốc cuốn tới, một đám Huyết tộc cùng nhau giơ tay, chỉ thấy mây máu phấp phới, hơn mười người tập trung lực lượng hóa thành một cái lồng huyết sắc ngăn được một kích này.
- Hả? Đường Kiếp cũng cảm thấy kinh ngạc.
Huyết tộc này đúng là có thủ đoạn liên kết, mà mấu chốt là hiệu quả cũng khá tốt.
Trận pháp hợp kích bình thường chỉ giữ được vài giờ. Một là chồng trình độ. Khi liên hợp công kích khi, lực lượng sẽ tiêu hao, tiêu hao bao nhiêu phụ thuộc sự tinh diệu của trận pháp. Như Tê Hà lục đại phái liên kết trận pháp, giá trị hao tổn cơ bản đều là thấp nhất, nếu không như thế, còn có thủ đoạn gia tăng uy năng nhất định. Thứ hai chính là phạm vi vận dụng và tốc độ ứng biến, thứ ba là sử dụng khó khăn và tiêu hao, cuối cùng chính là độ vận dụng linh hoạt.
Do những điểm khác biệt này nên tuy cùng là liên kết hợp kích thì vẫn có hiệu quả khác nhau.
Giờ phút này nhóm người Huyết tộc sử dụng thủ đoạn liên kết hợp kích, rõ ràng cho thấy đó là một loại trận pháp cực cao minh, những thứ khác không nói, ít nhất ở ứng biến, tiêu hao cùng với linh hoạt khá tiêu chuẩn. Có thể có được trận pháp này, ý nghĩa lai lịch đối phương tuyệt đối không thấp.
Quả nhiên ba gã Nhân Tộc kêu lên: - Cẩn thận, Huyết tộc liệp sát đoàn có khả năng liên kết hợp kích, thủ đoạn cao minh, cực khó đối phó.
Bọn họ lúc trước không biết rõ về Đường Kiếp, bây giờ thấy Đường Kiếp thể hiện ra thực lực Tâm Ma kỳ, trong lòng mừng rỡ, đồng thời phát ra tiếng nhắc nhở.
Đường Kiếp cười nói: - Đã biết.
Giương tay bổ ra một chưởng, chưởng phong như đao lao tới mọi người. Đám tu giả đối mặt Đường Kiếp "Tâm Ma kỳ" hiển nhiên không có nửa điểm e ngại, chỉ có điều lúc này chưởng phong của Đường Kiếp bổ vào lồng huyết sắc của chúng, chợt nghe một thanh âm vang lên, lồng kia đầu tiên run rẩy một chút, sau đó nổ tan vỡ vụn.
Mọi người ngạc nhiên, uy lực chưởng phong của Đường Kiếp rõ ràng không lớn, nhưng sao lại làm rách được pháp tráo của họ?
Một tu giả Huyết tộc coi như phản ứng nhanh, lập tức hét lớn: - Hắn biết nhược điểm của huyết quang trận.
Đúng vậy, một kích vừa rồi của Đường Kiếp đã đánh vào đúng chỗ yếu hại. Lấy nhãn lực của hắn, việc tìm nhược điểm rất dễ dàng, ngay cả Động sát Thiên Mục cũng chưa cần dùng tới.
Mắt thấy trận pháp bị phá, tu giả Huyết tộc cũng không sợ, kẻ cầm đầu lại kêu lên: - Coi như các ngươi may, đi!
Vung tay một cái chuẩn bị lui.
Đường Kiếp nhíu mày: - Muốn giết thì giết, muốn đi thì đi? Coi Nhân Tộc ta là gì hả?
Hắn đang muốn ra tay, ba người kia vội chạy tới nói: - Tiên sinh chớ cản lại, hãy cho bọn họ rời đi!
- Vì sao? Đường Kiếp quay đầu lại, một trong ba người nói: - Huyết tộc liệp sát đoàn là tội phạm Biên Hoang, thực lực cường đại, bên trong cũng có Tử Phủ trấn thủ, trước mắt chi là một tiểu đội. Nếu giết bọn họ, chắc chắn đưa tới hậu hoạn vô cùng.
- Thật sao? Nói cách khác, chỉ người của chúng đuổi giết chúng ta, mà người của chúng ta lại không thể động thủ? Đường Kiếp nói xong, nhìn thoáng qua đoàn Huyết tộc liệp sát. Những người này tuy biết mình không địch lại nhưng rút lui không chậm không nhanh, thậm chí còn khá ngênh ngang, hiển nhiên là không để tu giả "Tâm Ma" trong lòng. Phỏng chừng bọn họ ngăn trở mình đuổi giết đã là cực hạn có thể làm.
Nữ tu buồn bã nói : - Nhân Tộc thế yếu, có thể làm được gì?
Nghe thế, Đường Kiếp hừ một tiếng: - Quả nhiên Nhân Tộc đã bị ức hiếp đến nỗi ngay cả chút huyết tính cũng mất sao? Mặc người ức hiếp, các ngươi còn làm tu sĩ làm gì?
Ba người nghe mà chấn động trong lòng.
Đường Kiếp lại nói: - Tiên lộ vốn hiểm trở vô tận, đi lên tiên lộ phải dũng mãnh tinh tiến, không sợ sinh tử, cái kiểu nhìn trước ngó sau, sợ đầu sợ đuôi thì có thể có thành tựu gì? Mặc dù trong các phàm nhân cũng có anh hùng hào kiệt, vì cẩu lợi cho quốc gia mà không màng sinh tử, hi sinh oanh liệt! Cả phàm nhân còn có giác ngộ này là tu giả không có, thật sự đáng buồn!
Ba người bị Đường Kiếp nói tới xấu hổ, trong lòng mơ hồ dâng trào nhiệt huyết.
Đường Kiếp lại nói: - Huyết tộc bắt nạt nhân loại chúng ta quá đáng, tu giả chúng ta phải tận lực chống đỡ, giết hết dị tộc!
Câu cuối như như cảnh tỉnh, ba người chấn động, cùng nhau hô: - Đúng là như thế!
Rồi cùng nhau đánh Huyết tộc liệp sát đoàn.
Nhìn từ ngoài vào, Đường Kiếp dùng ngôn ngữ nhiệt huyết sôi trào xúc động mọi người, nhưng kỳ thật tu giả tu luyện nhiều năm, tâm tính sớm đã trở nên kiên nghị, sao dễ dàng bị đả động đấy. Chỉ có điều Đường Kiếp vừa rồi đã dùng chút thuật mê hoặc kích lên nhiệt huyết của họ. Đường Kiếp cũng không giỏi về mê hoặc đạo, nhưng với tu vi Địa Tiên cũng đủ làm ba người choáng váng, máu chảy đầu rơi cũng không chối từ.
Đám Huyết tộc thấy ba người dám đánh tới, đồng thanh cười lạnh. Trong đó có mấy người đã bắt đầu thi pháp, chuẩn bị trực tiếp tiêu diệt ba người.
Đường Kiếp thấy thế chỉ khẽ mỉm cười, ngón tay gảy nhẹ vài cái, mấy tên Huyết tộc đột nhiên phát hiện, bọn họ điều động linh khí cực kỳ gian nan.
Tu vi tới Tử Phủ có thể áp chế linh khí, khiến đối thủ khó có thể vận dụng linh khí, thi pháp gian nan.
Hắn không áp chế toàn diện mà chỉ làm suy yếu năng lực thuyên chuyển linh khí, cho nên đám Huyết tộc phát hiện tốc độ sử dụng pháp thuật chậm đi mấy lần, cái này cũng chưa tính, cả uy lực phóng thích thuật pháp cũng chậm lại, uy lực pháp bảo cũng chậm lại.
Ngược lại là ba người kia không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì, thời khắc này cùng nhau nhào tới, Bài Vân Chưởng, Hàn Sương Quyền, Thiên Hỏa Đao cùng thi triển, chưởng ảnh, quyền phong, ánh đao bao phủ, thay thế vào đó là những âm thanh gào thét tuyệt vọng.