Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1306: . Diệp Hồng Minh (p1).



Tô Hồng Mi chưa bao giờ chiến đấu vui vẻ như thế.

Cho tới nay, mỗi lần đối mặt tu giả Huyết tộc đều bị người đánh, người đuổi giết, chưa bao giờ có cơ hội tàn bạo đối thủ. Trong lòng huyết khí ở sôi trào, nàng tận tình dốc hết sở học đánh Huyết tộc như chó nhà có tang, bị giết chạy trối chết.

Tô Hồng Mi phấn chấn, thậm chí chưa kịp suy xét sao đối thủ yếu như thế, nàng chỉ dốc toàn lực chiến đấu, đem tất cả thực lực phát huy. Từng thuật pháp quang diễm chém qua, đám huyết tộc trong nháy mắt bị giết sạch sẽ.

Đợi khi tất cả Huyết tộc đã chết, tâm tình kích động bình tĩnh lại, lúc này bọn họ mới mình ra mình đã làm gì.

Một người biến sắc nói:
- Chúng ta đã giết bọn họ! Chúng ta đã giết Huyết tộc liệp sát đoàn!

Người này tên Vương An, sư huynh Tô Hồng Mi, tính tình yếu đuối, thời khắc này nhìn một đám Huyết tộc chết trong tay mình, ý niệm đầu tiên là sợ hãi.

- Giết thì giết, không phải sợ nhiều vậy.
Một người khác tức giận nói. Hắn tên Tô Thương, là ca ca của Tô Hồng Mi, cũng là người có tu vi Linh Hoàn.

Đường Kiếp thực hiện thuật mê hoặc, cố ý sau khi chiến đấu kết thúc liền tự động biến mất, hắn muốn xem ba người sẽ có phản ứng như thế nào. Hiện tại xem ra vẫn là Tô Thương có chút dũng khí, mặc dù là Đường Kiếp cho hắn dũng khí, nhưng ít ra làm xong việc cũng không sợ đầu sợ đuôi, ngược lại bình tĩnh đối mặt.

- Kỳ quái, sao đối thủ lại yếu đi như thế?
Tô Hồng Mi tỏ vẻ mê hoặc.

Thời điểm chiến đấu đúng là thống khoái, sau khi kết thúc sẽ có rất nhiều cảm xúc. Có sợ hãi, đương nhiên cũng có mê hoặc.

Tô Hồng Mi rất rõ ràng thực lực của đối phương, cảm giác đúng là kỳ quái.

Đường Kiếp ở phía sau nói:
- Những người này trúng xuân phong hóa thể thuật của ta, người trúng thuật toàn thân vô lực, linh khí lưu động không tiện, thực lực đại giảm.

Che che lấp lấp, không bằng thẳng thắn thừa nhận, Đường Kiếp trực tiếp thừa nhận là hắn ra tay làm cho thực lực đối phương giảm đi có thể nói là hợp tình hợp lý, Tô Hồng Mi lập tức không nói gì.

Tô thương không nghĩ nhiều, hưng phấn nói:
- Hoá ra tiên sinh có bí thuật này, chúng ta có thể cởi bỏ đại nạn cũng nhờ có tiên sinh ra tay.

Suy nghĩ của hắn khá đơn giản, nếu mình là do đối phương cứu, vậy đối phương làm như thế nào cũng chẳng liên quan tới mình, có cái gì để hoài nghi đâu.

Đường Kiếp mỉm cười trả lời:
- Phương pháp này tuy mạnh, nhưng bản thân người sử dụng không thể di động, cũng may có các ngươi mới có thể diệt đám người này, nếu không chỉ dựa vào ta muốn thu thập cũng không dễ.

Coi như cột chặt mọi người lại một chỗ, ai cũng có phần.

Vương An vẫn còn do dự:
- Mặc kệ thế nào, giết người liệp sát đoàn cũng có phiền toái, chỉ sợ Lệ Tiêu sẽ không từ bỏ ý đồ.

Nghe cái tên Lệ Tiêu, huynh muội Tô thị buồn bã.

Đường Kiếp hỏi:
- Lệ Tiêu là ai?

Tô Thương trả lời:
- Hắn là đoàn trưởng huyết tộc liệp sát đoàn, Dục Anh Kỳ, tu vi cao thâm, thực lực sâu không lường được.

Đường Kiếp suýt nữa bị từ sâu không lường được làm chết cười, tuy nhiên ngẫm lại đối với bọn họ mà nói, một Dục Anh Kỳ cũng xứng đáng với từ sâu không lường được, chỉ nói:
- Chẳng lẽ Nhân Tộc hơn mười vạn người lại không tìm được ai chống đỡ với Dục Anh Kỳ sao?

Tô Hồng Mi trả lời:
- Đương nhiên không phải, Nhân Tộc cũng có Đại Năng. Chỉ là Nhân Tộc dù có Đại Năng nhưng không mạng bằng yêu ma hai tộc, đối phương cũng có Đại Năng mà. Luận số lượng, bên ta cũng ít hơn nhiều, không dám khinh thường khai chiến.

- Cho nên để một tên Dục Anh càn rỡ tàn sát bừa bãi?
Đường Kiếp hỏi.

Ba người nghe mà nhìn hắn xem thường.

Để một tên Dục Anh càn rỡ tàn sát bừa bãi? Ngươi cũng không tự xem mình mới là Tâm Ma mà dám ăn nói ngông cuồng như thế, có biết từ Tâm Ma tới Dục Anh xa lắm không?

Nhưng dù sao người ta cũng đã cứu mình, bọn họ cũng không tiện phản đối.

Tô Hồng Mi chỉ có thể uyển chuyển trả lời:
- Một cá nhân mãnh liệt có lẽ không đáng sợ, nhưng đáng sợ là Huyết Yêu liên minh. Huyết Yêu liên minh do Huyết tộc mười tám đại bộ phận liên hợp mà thành, thực lực hùng hậu, không thể dùng lực. Cho nên Huyết tộc liệp sát đoàn rõ là tội phạm, kì thực cũng là quân tiên phong của Huyết Yêu liên minh. Một khi trêu chọc bọn họ thì phải cẩn thận toàn bộ Huyết Yêu liên minh trả thù.

- Hóa ra là như vậy.
Đường Kiếp gật gật đầu.

Lưỡng giới mậu dịch tiến hành lâu như vậy, sự hiểu biết của Tê Hà về Huyết Hà vẫn còn ít, Đường Kiếp biết Huyết Yêu liên minh là một thế lực lớn, chưa nói tới toàn bộ Huyết tộc mà đại bộ phận bộ lạc lớn của Huyết tộc đều ở trong đó. Cũng chính bọn họ cấu thành nên thế lực lớn nhất Huyết Hà giới. Ngoài ra chính là Ma Môn.

Huyết Hà giới ma chủ yếu vẫn là do tu luyện Ma Môn công pháp nhập Ma Tu tạo thành, bọn họ kỳ thật không tính là ma đầu, chỉ là do công pháp mà mang theo ma tính, ít ra không như Hồng Mông ma đầu không có thuốc nào cứu được, một vài Ma Môn đệ tử thậm chí còn giữ lại được nhân tính, tỷ như Hắc Nhãn năm đó. Kỳ thật Hồng Mông ma đầu không thừa nhận bọn họ, nhân loại cũng không nhận, Ma Tu hai đầu không thể dựa vào, chỉ có thể tự nhận Ma tộc. Hơn nữa trong Ma Môn cũng có vài Hồng Mông ma đầu chân chính, ma đầu và Ma Môn, Ma Tu ở cùng chỗ cấu thành lên Ma tộc ở Huyết Hà.

So sánh ra, Nhân Tộc tuy rằng cũng có liên minh, nhưng là yếu nhất, hơn nữa còn không đoàn kết.

Cứ như vậy, ba liên minh lớn và bảy liên minh nhỏ hình thành, cũng khó trách bị yêu ma hai tộc chèn ép không thở nổi.

Ba người trước mắt đến từ một tiểu liên minh, tên là Diệp Hồng Minh.

Diệp Hồng Minh tổng cộng do bốn môn phái tạo thành, trong đó cầm đầu chính là Hồng Phong Hội, là môn phái của Tô Hồng Mi, chưởng môn là Hóa Thần Kỳ, ba phái còn lại cũng mỗi phái một vị Tử Phủ, tổ chức ra Diệp Hồng Minh thực lực mạnh hơn Huyết tộc liệp sát đoàn.

Tuy vậy, Diệp Hồng Minh gặp Huyết tộc liệp sát đoàn cũng chỉ biết hoảng sợ chạy trối chết, nguyên nhân là do thực lực phía sau sai biệt quá lớn.

Tô Gia huynh muội chính là đệ tử của Nam Sơn chưởng môn Hồng Phong hội, lần này chịu sư môn ủy thác đi lấy hàng hóa về, kết quả trên đường gặp địch, nếu không có Đường Kiếp thì cả hàng lẫn người đã bị ăn rồi.

Giao lưu xong, Đường Kiếp cũng tự giới thiệu, tự xưng Đường Xung, là tán tu. Ba người cảm động và nhớ nhung ơn cứu mạng của Đường Kiếp, liền mời Đường Kiếp đi tới Diệp Hồng Minh dừng chân.

Diệp Hồng Minh ở thiên thu thành, khoảng cách còn một ngày đường.

Bốn người bay đi, rốt cục vào lúc hoàng hôn đã tới thiên thu thành.

Tổng đàn Diệp Hồng Minh ở tây sơn ngoại thành thiên thu thành, Đường Kiếp chỉ thấy trong núi có một khu rừng trúc, đỉnh núi có thác nước, thế núi tuy rằng không cao, nhưng nước chảy róc rách, non xanh nước biếc cũng thanh tú. Chỉ có điều lúc này Đường Kiếp lại nhíu mày.

Tê Hà cũng thế, Hồng hoang cũng thế, còn cả Thanh Vân Giới, phàm là tiên môn đại phái đều lấy nguy nga đồ sộ là chính, một là lộ rõ khí thế, hai là thẳng thắn phát biểu suy nghĩ trong lòng, là đại môn phái phải có đại khí phách. Cầu nhỏ nước chảy này không phải là không có, nhưng phần lớn là chỗ ở của người không tranh quyền thế, theo đuổi thanh tĩnh.

Diệp Hồng Minh ở hồng trần mà lại như thế, không những không có dáng vẻ thanh nhã mà còn mất đi nhuệ khí, khó trách thành tựu hữu hạn.

Tô Hồng Mi không biết suy nghĩ trong lòng hắn, hào hứng nói:
- Nơi này chính là tổng đàn Diệp Hồng Minh, thế nào, đẹp chứ?

Đường Kiếp không mặn không nhạt trả lời:
- Thanh tịnh lịch sự tao nhã, phong cảnh xinh đẹp tuyệt trần, đích thật là nơi dưỡng lão an thần tốt.

Tô Hồng Mi tâm tư đơn thuần không nghe ra ý tứ, ngầng đầu nói:
- Đương nhiên. Đường đại ca đi theo ta, ta dẫn ngươi đi xem Xích Hà Lâm, đây chính là cảnh đẹp nổi tiếng ở thiên thu thành đó.

Rồi kéo Đường Kiếp vào trong.

Đường Kiếp tướng mạo còn trẻ, thoạt nhìn không nhiều tuổi, biểu hiện ra tu vi Tâm Ma kỳ, tuy cao hơn Tô Hồng Mi hai cấp nhưng chưa tới mức một trời một vực, bởi vậy Tô Hồng Mi hoàn toàn không coi hắn như "Tiền bối" mà trực tiếp mở miệng gọi đại ca. Đương nhiên đây cũng là đặc quyền của quý cô nương, đổi lại người khác đã bị đập bay vô số lần.

Thời khắc này Tô Hồng Mi kéo Đường Kiếp vào Diệp Hồng Minh, vào cửa chính thì thấy một người đi ra, tuổi nhìn không lớn, mũi ưng, ánh mắt lợi hại, dưới chân có một thanh đại kiếm, nhìn thấy Tô Hồng Mi liền lộ vẻ hưng phấn, điều khiến kiếm quyết bay tới Tô Hồng Mi nói:
- Sư muội đã trở về, việc có thuận lợi không?

Tô Hồng Mi cúi đầu trả lời:
- Chào Đào sư huynh.

Đào sư huynh nhìn sang Đường Kiếp, nói:
- Ngươi là ai? Lại dám xông vào Diệp Hồng Minh?

Hắn rõ ràng nhìn thấy Tô Hồng Mi lôi kéo Đường Kiếp, lại cố ý hỏi như vậy, hiển nhiên là cố ý bới móc, hơn nữa hai mắt nhìn chằm chằm chỗ tay Tô Hồng Mi kéo Đường Kiếp đầy vẻ ghen ghét, Đường Kiếp vừa nhìn đã biết chuyện gì xảy ra.

Không cần hỏi cũng biết người theo đuổi Tô Hồng Mi đang ghen.

Kỳ thật chuyện này cũng chẳng hiếm lạ, chỉ có điều Đường Kiếp từ khi tiến vào phái Tẩy Nguyệt tới nay, ai nấy nỗ lực phấn đấu, hăm hở tiến lên tiên lộ, ai cũng không có tâm tư tranh giành tình nhân, cho nên Đường Kiếp chưa bao giờ gặp chuyện này. Không ngờ thành tựu Địa Tiên rồi lại gặp phải khiến hắn cười khổ cũng không được. Trong lòng có vài phần mừng thầm, lại có vài phần tiếc nuối.

Mừng thầm chính là đã được đền bù "Thiếu thốn" trong nhân sinh, tiếc nuối chính là lấy thân phận của hắn giẫm chết người này đúng là chẳng có chút cảm giác đáng nói.

Tuy nhiên giẫm chân lên người chẳng phải thích thú gì, hoặc do nhất thời hứng khởi, hoặc do thấy thú vị. Giống như trên đường nhìn thấy một con bọ cánh cứng, thuận tiện đạp một cước đè nát chướng ngại vật, giết chết một sinh mạng chỉ vì muốn nghe một tiếng vang.

Đường Kiếp hiện tại nổi hứng, muốn nghe tiếng nổ giòn vang.

Cho nên hắn nói:
- Cút.

Một chữ cút vận dụng Ngôn xuất pháp tùy, vì thế Tô Hồng Mi thấy Đào sư huynh thật sự ôm đầu cút ngay.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com