Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1313: . Lam diệm mật phủ.



Chiến đấu kết thúc.

Trận chiến này, cuối cùng là Huyết tộc thất bại lui binh mà chấm dứt. Cái giá phải trả, Huyết tộc có ba trăm hai mươi tám kẻ bỏ mạng, trong đó có hai Tử Phủ kỳ, Lệ Tiêu và Hà Lão Lư.

Huyết Hậu miễn bàn, sau khi trúng Thanh nguyên chưởng của Liễu Nam Sơn đã trọng thương mà chạy.

Tuy nhiên sắc mặt Liễu Nam Sơn cũng không tốt —— sự việc động tĩnh quá lớn.

Nếu như nói giết chết vài tên liệp sát đoàn chỉ là liệp sát đoàn tới trả thù, như vậy chết đi hai Tử Phủ đã đủ khơi mào đại chiến giữa Nhân Tộc và Huyết tộc.

Điểm chết người chính là, trận đại chiến này là do hắn khơi mào, giờ này đẩy Đường Kiếp ra làm người chịu tội thay đã không còn thực tế —— một tu giả Tâm Ma không gánh vác được trách nhiệm lớn như vậy.

Liễu Nam Sơn hoàn toàn có thể tưởng tượng người Nhân Tộc sẽ nhìn mình thế nào.

Cái dũng của thất phu, không để ý đại cục, hữu dũng vô mưu..., nhân loại diệt tộc, mọi nước bẩn đã bị tạt lên đầu hắn, mà hắn không còn chỗ trốn tránh.

Sự tình làm sao lại tới trình độ này?

Liễu Nam Sơn nghĩ mãi mà không rõ.

Mọi việc đều do kẻ tên Đường Xung kia gây ra!

Nghĩ đến đây Liễu Nam Sơn không kềm được lửa giận, hỏi:
- Đường Xung ở đâu?

Tô Thương trả lời:
- Từ khi bắt đầu chiến đấu không thấy người. Hừ, kẻ này luôn miệng làm người phải có tâm huyết, không nghĩ tới chiến sự nổ ra thì bóng dáng cũng không trông thấy.

Giọng điệu căm giận, hiển nhiên đã coi Đường Kiếp là hạng người ham sống sợ chết.

Liễu Nam Sơn hoàn toàn sửng sốt.

Vừa lúc này Tô Hồng Mi đi tới, nghe lời ca ca mà nhíu mày:
- Ai nói Đường đại ca không có mặt? Trước thời điểm chiến đấu ta còn cảm giác được khí tức của hắn, đang ở gần đó. Còn cả những Huyết tộc đó, đại ca không phát hiện thực lực bọn họ bị hạn chế ảnh hưởng sao? Đây chẳng phải là thủ pháp của Đường đại ca sao? Ta dám khẳng định hắn vẫn luôn ở đó.

- Vậy hắn đi đâu rồi?

Tô Hồng Mi nhìn quanh, nhất thời cũng không thấy Đường Kiếp.

Nhưng vào lúc này, một tu giả đi tới hướng Liễu Nam Sơn nói:
- Tham kiến minh chủ, có vị tên Đường Xung tiền bối nhờ tại hạ chuyển lời cho ngươi.

- Đường Xung?
Liễu Nam Sơn cả kinh, Tô Gia huynh muội vui vẻ.

- Nhắn lời gì?
Liễu Nam Sơn hỏi, trong lòng đã mơ hồ cảm thấy đó chẳng phải lời tốt đẹp gì.

Chợt nghe người kia nói:
- Đường Xung nói, hiện giờ Huyết tộc xâm phạm biên giới, Nhân Tộc phải đoàn kết một lòng, liên hợp tự bảo vệ mình, cùng chống chọi với cường địch, vì nhân loại thiên cổ chớ đi mưu đồ việc bí mật Hồng diệp minh. Hắn Đường Xung nguyện vì nhân loại tiên phong tru sát Huyết tộc cũng không ở đây mỏi mòn chờ đợi, kính xin minh chủ chớ tưởng niệm.

Tô Hồng Mi nghe mà không hiểu ra sao:
- Cái gì Diệp Hồng minh mưu đồ bí mật?

Liễu Nam Sơn sắc mặt xanh mét, biết mình tính kế đã sớm bị người biết. Chỉ kỳ quái là hắn làm thế nào phát hiện. Lấy thực lực tâm ma không thể nào nghe trộm mà mình không biết?

Trong lòng vừa sợ vừa giận, lại không thể làm gì, chung quy chỉ có thể làm mặt âm trầm rời khỏi, vẫn là Tô Thương nhận ra tâm tình sư phụ không đúng, kéo tay muội muội, không cho nàng hỏi tiếp.

Tô Hồng Mi tâm tình khó chịu, chỉ có thể cô đơn nói:
- Đáng tiếc, vốn còn muốn tìm Đường đại ca chia sẻ niềm vui thăng tiến Thiên Tâm, hiện giờ lại không gặp được. Cũng không biết hắn muốn đi đâu, tru sát Huyết tộc như thế nào. Một mình hắn cứ như vậy rời đi, có năng lực giết mấy tên Huyết tộc chứ? Vẫn nên cẩn thận, chớ để mình lọt bẫy mới được

Khi nói xong lời này Tô Hồng Mi hoàn toàn không nghĩ ra Đường Kiếp có thể làm được đại sự gì kế tiếp.

Đường Kiếp đích xác rời đi, chỉ để lại lời nói kia.

Bất quá hắn không phải đi tới chỗ của Huyết tộc mà là sâu vào trong Nhân Tộc.

Một đường bay qua nghìn dặm, Đường Kiếp tới trước một dãy núi.

Đây là một dốc núi lớn, thế núi dốc thẳng, lưng chừng núi ở trong mây, núi hình như người, vân như băng, nhìn từ xa như thiếu nữ bay trên trời.

Đây là núi Phi tiên.

Tới đây, Đường Kiếp đi tìm thung lũng Đào Thiên Đức nói, nhưng tìm không thấy.

Đường Kiếp biết có người dùng bí pháp hoặc trận pháp che đậy thung lũng, liền vận dụng Động sát Thiên Mục.

Mi tâm hiện ra con mắt chiếu thần quang. Hắn hiện giờ là địa tiên, một lần quét, hàng nghìn hàng vạn núi sông đều ở trong mắt, quả nhiên thấy sâu trong núi lớn có một trận pháp che đậy. Xuyên thấu qua mây mù, có thể nhìn thấy thung lũng, chính là nơi Đào Thiên Đức nói.

Đường Kiếp cười dài, thu thần nhãn bay tới thung lũng.

Đến gần, Đường Kiếp thấy ở đây chẳng những bị người dùng trận pháp che dấu, đóng kín lại mà cũng có nhiều tu giả thủ vệ. Cảm thụ hơi thở, trong cốc chí ít có một vị Tử Phủ trấn thủ.

Đường Kiếp đương nhiên không để ý Tử Phủ, liền biến thành một con Ưng bay vào.

Hắn dùng biến hóa của Phù Sinh Vạn Tượng quả nhiên là quỷ thần khó lường, thần tiên khó nhận, Đường Kiếp dễ dàng vào cốc, phát hiện nơi đây quả nhiên như Đào Thiên Đức nói, trong cốc đủ loại hoa cỏ quý hiếm, đủ vật quý báu, tuy rằng niên hạn ngắn chút nhưng cũng có chút giá trị, ít nhất có thể lọt vào mắt Đường Kiếp.

Đường Kiếp cũng không vội vã ngắt lấy, chỉ bay dọc theo thung lũng, cho đến khi thấy một vách núi bóng loáng.

Vách núi như mặt gương vỡ, bề mặt bóng loáng đầy vết rách, tràn đầy dấu vết pháp thuật. Đường Kiếp chỉ liếc mắt một cái đã nhận ra có ít nhất mấy trăm loại pháp thuật lưu lại, tất cả đều là để tu bổ vách núi.

Hiện giờ vách núi đã tu bổ đầy, không thấy một khe hở, chỉ có điều đứng trước vách núi, Đường Kiếp vẫn cảm nhận được áp lực —— hắn có thể cảm thấy sau vách núi có năng lượng to lớn tồn tại.

Chỉ có điều vách núi đã phong, Đường Kiếp không thấy được chỗ nào tiến vào.

Ngẫm nghĩ một chút, hắn dùng độn thổ pháp, tính toán độn địa tiến vào. Không ngờ mới xuống đất đã có lực lượng khổng lồ bắn ngược trở về, trực tiếp đẩy hắn bắn ra ngoài. Lấy tu vi Địa Tiên cũng không thể độn thổ ở đây, Đường Kiếp cũng cảm thấy khiếp sợ.

Lại xem xét, Đường Kiếp mới phát hiện hoá ra trong sơn cốc này còn bày một tầng trận pháp nữa, pháp trận lớn, dũng mãnh, rõ ràng là cấp tiên, cho dù là tiên nhân cũng không thể đột phá.

Phòng bị cỡ này khiến Đường Kiếp cũng cảm giật mình, ý vị hắn không thể dựa vào tu vi cưỡng ép tiến vào, mà sự hung hiểm trong đó chỉ sợ còn vượt qua tưởng tượng của hắn.

Nếu không thể trốn vào, vậy chỉ có thể đi cửa chính.

Đường Kiếp đã vận chuyển Thiên Mục tìm kiếm.

Dưới Thiên Mục, Đường Kiếp rất nhanh phát hiện cách nơi này không xa có một bụi dây mọc thành bụi. Vận đủ thị lực quả nhiên phía sau có một tiểu sơn động, trong động có một gã hóa hồn thủ hộ.

Đường Kiếp nhìn thấy, khẽ mỉm cười, cũng không để ý tới, lập tức hóa thành một luồng gió tiến vào trong động, tu giả kia không phát giác gì.

Vừa mới nhập động, Đường Kiếp liền cảm thấy một cỗ năng lượng thâm trầm từ trong cơ thể mình thiêu đốt lao ra ngoài.

Cảm giác này đúng là Lam tâm diệm thiêu đốt ngũ tạng.

Lực lượng này mới đầu còn không thấy được, nhưng càng đi vào trong lại càng hùng mạnh, cho dù Đường Kiếp là Địa Tiên thân, đi được một đoạn cũng cảm giác được một cỗ lực thiêu đốt khó có thể áp chế bốc lên, khó trách tu giả hóa hồn chỉ dám canh giữ ở cửa động mà không dám tiến vào.

Một đường xâm nhập, cũng không biết đi bao xa, trong tai đột nhiên vang lên những tiếng sột sột soạt soạt.

Theo thanh âm kia nhìn lại, thấy phía trước là một con kiến màu lửa đang bò qua.

Con kiến ước chừng to bằng đầu người, màu đỏ của giáp xác như ngọn lửa tươi đẹp, một đôi càng sắc bén như đao. Như cảm giác được gì, nó đột nhiên nhấc lên hai cẳng hướng Đường Kiếp phát ra âm thanh uy hiếp.

Trong lòng Đường Kiếp cảm thấy kinh ngạc, xem sắc thái, hình thể hay hàm răng thì rõ ràng là Huyết liêm kiến của Huyết Hà giới, chỉ là chẳng biết tại sao có thể lớn như thế.

Đang kinh ngạc, huyết liêm kiến đã bay vèo tới, hướng Đường Kiếp cắn xuống, xem lực lượng đúng là không nhỏ. Đường Kiếp dùng tráo cấp Linh Đài Cảnh thử huyết kiến, nhưng lại bị nó dùng miệng cắn phá, Đường Kiếp liên tục tăng cường độ mới ngăn cản được huyết kiến kia.

Mắt thấy huyết liêm kiến đang điên cuồng giãy dụa muốn tiến công mình, giống như là hoàn toàn đã không còn ý thức, Đường Kiếp có phần hiểu ra.

Huyết kiến này chỉ e đã bị hoàn cảnh đặc dị này ảnh hưởng, cho nên mới trở nên như thế.

Thuận tay bóp vỡ huyết kiến, Đường Kiếp tiếp tục đi trước, đồng thời cảm thụ được biến hóa trong động.

Theo một đường xâm nhập, trong động không còn ẩm ướt, ngược lại càng ngày càng khô ráo. Trong không khí tràn đầy hơi cháy khô, khắp nơi đều tràn ngập năng lượng quỷ dị.

Lam tâm diệm bắt đầu nhảy lên, lóe ra Dị hỏa đặc thù của nó.

Đường đi vẫn uốn lượn xuống dưới, trên đường thường thường sẽ xuất hiện huyết liêm kiến.

Tiến vào sâu, huyết liêm kiến càng lúc càng nhiều, càng về sau càng như đội quân xuất hiện, làm cho Đường Kiếp liên tục ra tay.

Đi thêm, Đường Kiếp trực tiếp xâm nhập vào tổ kiến, giết sạch huyết liêm kiến mới có thể yên tĩnh. Cuối cùng lưu lại một con kiến, Đường Kiếp ngẫm nghĩ một chút nhưng không giết nó mà là ném vào Hoàng Đình thế giới, coi như có thêm một giống loài mới.

Tuy nhiên sự tình chưa vì thế mà chấm dứt.

Sau khi giết sạch huyết liêm kiến, Đường Kiếp rất nhanh gặp một đàn dơi lửa.

Dơi lửa hùng mạnh hơn huyết liêm kiến, biết bay, rậm rạp phun ra Lam diệm bao phủ trọn hang. Đáng tiếc vẫn không làm gì được Đường Kiếp, bị Đường Kiếp thoải mái tiêu diệt.

Sau dơi lửa là xuyên sơn giáp.

Lam diễm xuyên sơn giống hai vật trước, cũng là trải qua hoàn cảnh đặc thù trong động cường hóa, chúng giáp xác cứng rắn, nanh vuốt sắc bén, biết độn địa vô hình, thực lực đã tiếp cận Thiên Tâm.

Đường Kiếp không khách khí rút gân lột da, thu hết tài liệu vào.

Sau khi thu thập, trên đường rốt cục không còn gì ngăn trở, Đường Kiếp tiến quân thần tốc, đi vào một vùng lòng đất rộng lớn.


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com