Tiên Lộ Tranh Phong

Chương 1317: . Vương tọa không trung



Động tác liên tiếp nhìn phức tạp, kỳ thật chỉ là chuyện trong phút chốc.

Ngay sau đó vạn vật âm dương lô đã lên tiếng trả lời, bay lên.

Tận Thiên Nhai xông qua vạn vật âm dương lô phong tỏa, bay tới Đường Kiếp:
- Trả đại trận cho bản tôn.

Hắn qua ba ngày hồi phục, tu vi đã khôi phục lại bảy tám phần. Theo hắn, mình là Chân Tiên, bảy tám phần tu vi đã đủ đánh được một tân địa tiên.

Thấy vậy, Đường Kiếp lắc đầu, mỉm cười nói:
- Đã quên lời hứa không động thủ với nhân loại sao?

Ngay sau đó chỉ thấy trên bầu trời chợt xuất hiện một đạo thiểm điện, bổ về phía Tận Thiên Nhai.

Tận Thiên Nhai cũng không để ý, đón lôi quang đánh tới Đường Kiếp:
- Cho dù đã thề, cũng muốn chém ngươi!

Thời khắc này Tận Thiên Nhai đỡ đòn Thiên kiếp lôi quang đánh tới, theo gió lái mây, uy phong lẫm lẫm, đôi lam mắt lóng lánh ra vô tận hàn quang.

Tay vừa chuyển đã hóa làm núi cao kình thiên áp chế Đường Kiếp.

Đường Kiếp cười nói:
- Giờ cũng muốn xem một chút cái gọi là thủ đoạn Chân Tiên.

Một giơ tay lên, phiêu vân vụ thủ đón nhận.

Phiêu Vân thủ là thần thông hắn sáng tạo trong lúc du lịch, chưa có uy năng thông thiên nhưng cũng được coi là môn tuyệt học.

Chỉ tiếc khi chạm chưởng với Tận Thiên Nhai, núi cao trong khoảnh khắc bị nghiền thành bột mịn.

Ngay sau đó một luồng huyết sắc xuất hiện, cũng là Huyết Nhục Ma Bàn thần thông tái hiện, kết hợp Phiêu Vân thủ lần nữa đón nhận, nhưng lại vẫn bị Tận Thiên Nhai dễ dàng cắn nát. Tận Thiên Nhai dùng một chưởng này oai như biển, quả nhiên là hùng hồn khí phách.

Tận Thiên Nhai cười nói:
- Tiểu bối, thực sự nghĩ rằng tu thành Tiên Đài là có thể ngồi ngang hàng với ta sao? Ngươi còn rất non!

Đường Kiếp gật gật đầu:
- Luận tu vi, ngươi thật sự mạnh hơn ta, chiến lực ta không bằng ngươi... Không đúng, là thật rất không bằng ngươi.

- Hửm?
Tận Thiên Nhai bị sự bình tĩnh của hắn làm sửng sốt.

Đường Kiếp nói:
- May mà ta cũng chưa bao giờ dựa vào thần thông chủ chiến.

Nói đùa gì vậy? Tiên Đài không dựa vào thần thông chủ chiến còn dựa vào cái gì? Dựa vào đạo pháp hay sao?

Tận Thiên Nhai không ngờ ý niệm thoáng qua trong đầu mình sẽ trở thành thực, hắn căn bản không tin có người có thể ngộ tới mười hai đại đạo, dù sao thế giới này có thể đồng thời ngộ bốn đạo đã như lông phượng và sừng lân, huống chi là mười hai. Điểm chết người chính là hắn thậm chí còn không có tư cách nhận thức.

Hắn chỉ thấy được một loại —— Vạn Cổ Trọng Lâu.

Đối mặt với kẻ ngạo nghễ dũng mãnh, Đường Kiếp rốt cục đã phát động ra Vạn Cổ Trọng Lâu vừa mới thăng cấp.

Nương theo năm luồng sáng dâng lên, điện ngọc thành cung được sinh ra.

Mà trong quần thể cung điện, trên đỉnh một tòa đại điện cao lớn sừng sững có một vương tọa, đúng là vương tọa trên không, ở chỗ tựa lưng còn có một gương mặt lớn uy phong.

Một gương mặt sống, nhìn về phía Tận Thiên Nhai, không ngờ nhếch miệng cười.

Theo mây mù phun ra từ trong miệng, ở trong trời đất hoá sinh ra tiên khí, ngưng tụ ra khí thế kinh thiên.

- Tỏa tiên trận!
Tận Thiên Nhai kêu lên.

Hắn rất quen thuộc với thứ này, đó đúng là Tỏa tiên đại trận.

Không phải, còn có chỗ khác nhau.

So với trước, tỏa tiên đại trận hiện giờ mạnh hơn, uy năng cũng cường đại hơn!

Tận Thiên Nhai cảm thấy mình bị áp bức, không thể nào phản kháng, thậm chí ngay cả đứng lên cũng không nổi, có xu thế muốn quỳ lạy. Tuy nhiên khi ở trong trận thì cả Thiên kiếp lôi quang cũng bị triệt tiêu.

Dù vậy, Tận Thiên Nhai vẫn quá sợ hãi, vội phát lực gắng gượng.

Một thanh âm đã ầm ầm vang lên:
- Phía trước vương tọa, còn không quỳ xuống!

Ngạc nhiên ngẩng đầu, chỉ thấy trên sân thượng có thân ảnh của Đường Kiếp, tay áo bồng bềnh, tiên tư phiêu lãng, trong đôi mắt lại kèm theo pháp độ uy nghiêm, mà ngay cả lời nói cũng trực kích tâm linh của Tận Thiên Nhai.

Trong lòng Tận Thiên Nhai hoảng sợ, nhưng ngoài miệng vẫn cứng rắn :
- Dựa vào ngươi?

Hai tay nâng lên, một luồng lam quang mãnh liệt dâng trào, bùng nổ ánh sáng màu lam trong Vạn Cổ Trọng Lâu.

Đường Kiếp thấy thế, hừ nói:
- Quả nhiên vẫn chưa từ bỏ ý định, trấn!

Trong trời đất mây đen phấp phới, một cỗ lực lượng hết sức cường đại từ trên trời giáng xuống, đè xuống Tận Thiên Nhai, đúng là cứng rắn đè ép điện quang của hắn về.

Tận Thiên Nhai kinh hãi, tiên khí như muốn đẩy con nước lớn này ra ra. Chỉ có điều nó như núi, như biển, như sao giới áp đỉnh khiến hắn hoàn toàn không thể chống cự, chỉ thấy hai tay không ngừng bạo phát ra ánh sáng màu lam rồi lại bị lực lượng kia xóa nhòa biến mất, thoạt nhìn như một con kiến đáng thương bị xe ngựa đè ép vô lực giãy dụa, hay là con cá chình điện phóng thích ra tia lửa điện cuối cùng khi đối mặt với người đánh cá...

Bị áp chế, Tận Thiên Nhai không chịu nổi nữa, quỳ xuống.

Đại triều hóa thành gông xiềng còng tay Tận Thiên Nhai, khóa lại, vây khốn, trấn trụ, không cho hắn cơ hội đứng lên.

- Cái này... Điều này sao có thể?
Tận Thiên Nhai khóe mắt muốn nứt ra kêu to.

Đường Kiếp cả tay cũng chưa động đã trấn áp hắn, hơn nữa còn dùng tới tỏa tiên đại trận vừa thu được.

Cảm giác quen thuộc kia tuyệt đối không sai.

Nhưng mà ngay cả tỏa tiên trận gốc không thể trói buộc được hắn, tỏa tiên trận bị thu lại kia đáng lẽ uy năng phải giảm, sao lại càng lớn như thế này?

Hắn không thể giải thích vì sao, cũng không thể tin được.

Đường Kiếp cũng không nhìn hắn, phối hợp ngồi xuống vương tọa nói:
- Thế nào? Hiện tại chịu phục rồi hả?

Tận Thiên Nhai kinh hãi nhìn Đường Kiếp.

Đường Kiếp nói:
- Bất kể thế nào ta cũng là người cho ngươi tự do, cho dù là giao dịch công bằng thì vẫn có chút ân tình với ngươi. Nhưng không ngờ ngươi lại hướng ta động thủ, có thể nói là vong ân phụ nghĩa. Hạng vong ân phụ nghĩa như thế, ngươi nói ta nên đối đãi thế nào đây?

Tận Thiên Nhai nhìn hắn, hừ nói:
- Ngươi chớ bắt nạt ta không biết gì. Ngươi cho là ta sẽ tin ngươi trong lúc vô ý đi ngang qua cứu ta sao? Hừ, chỉ sợ ngươi đã sớm có âm mưu cố ý đến thả lão phu? Tuy rằng chưa rõ ngươi có dụng ý gì, nhưng ngươi đã có tâm tư thả ta ra, dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng giết ta.

Đường Kiếp giật mình, sau đó cười rộ lên:
- Hay, hay lắm, quả nhiên không hổ là lão quái sống mấy ngàn năm, tâm tư tinh tế, chút ngụy trang quả là không lừa được ngươi. Nói cách khác, ta không cách nào dùng cái mạng này áp chế ngươi, đúng không?

- Hừ!
Tận Thiên Nhai không buồn nhìn hắn.

Tuy rằng ngoài miệng kiên cường nhưng trong lòng vẫn khẩn trương bồn chồn.

Dù sao hắn mới lấy được tự do lại bị Đường Kiếp bắt. Nếu chẳng may người này tức giận, chuyển biến tâm tư nhốt mình lần nữa, như vậy muốn khóc cũng không xong, thành ra giờ phút này chỉ có thể cố tình kiên cường.

Cũng may Đường Kiếp không có ý lại áp bức hắn, đương nhiên, chủ yếu là người này cũng quá nghèo, không có gì có thể áp bức.

Nếu Tận Thiên Nhai đã đoán ra bản thân không giết hắn, Đường Kiếp cũng không nói nhảm nữa, thản nhiên nói:
- Ngươi nói không sai, ta là cố ý đến thả ngươi. Thả ngươi ra cũng có lý do, về phần tại sao, ngươi cũng không cần hỏi. Tóm lại, từ nay về sau con đường của ngươi tự ngươi đi, chỉ cần không chọc ta, không làm gì liên quan đến ta. Đúng rồi, nếu có thể, tốt nhất cũng đừng có nhắc tới ta, hãy nói là chính ngươi tự đột phá phong tỏa.

Đám người phụ trách trông coi kẻ chết người bỏ trốn, khi Đường Kiếp ra tay chỉ thấy pháp thuật không thấy bản nhân, mãi đến cuối cùng mới hiện hình, cho nên cũng không ai biết sự xuất hiện của Đường Kiếp, bất kể không trung có bao nhiêu dị trạng đều chỉ cho là Tận Thiên Nhai làm.

- Đương nhiên, ngươi có thể không nghe ta, đạp ta xuống nước.
Đường Kiếp lại nói:
- Thử xem ta rốt cuộc có dám giết ngươi hay không. Về phần có thể hay không... Ngươi đã thử qua, tin tưởng cũng không cần thử nữa.

Đường Kiếp nói xong lại cười, trong nụ cười là sự tàn nhẫn vô hạn, Tận Thiên Nhai trong lòng run lên, biết Đường Kiếp không phải đang nói đùa với hắn .

Chính như lời Đường Kiếp nói, hắn hiện giờ đã xác nhận mình có năng lực đánh chết Tận Thiên Nhai, hơn nữa là dễ dàng đánh chết, nếu Tận Thiên Nhai đầu óc bình thường thì sẽ không tiếp tục trêu chọc Đường Kiếp.

Nếu không, về sau nhìn thấy Đường Kiếp tốt nhất nên đi đường vòng, trốn không thoát tốt nhất cũng nên khách khí.

Nghĩ đến đây, Tận Thiên Nhai bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu đáp ứng.

Thấy người ta thức thời, Đường Kiếp hài lòng thu đại trận.

Áp lực trên cơ thể Tận Thiên Nhai giảm nhẹ, rốt cục đã được tự do.

Hắn lần này được tự do, không dám cùng Đường Kiếp giằng co nữa, quay đầu đi thẳng.

Nhìn hắn rời đi, sắc mặt của Đường Kiếp chìm xuống:
- Giai vị Chân Tiên... Quả nhiên đủ mạnh.

Hắn vừa rồi dùng đại trận trấn áp Tận Thiên Nhai, nhìn như thoải mái, nhưng cũng đã dốc uy lực đại trận đến sáu thành.

Nghe thì không nhiều, nhưng chỉ dùng sáu thành trấn áp một vị tiên nhân so với kế hoạch của Đường Kiếp vẫn còn chút chênh lệch.

Dựa theo ý nghĩ của Đường Kiếp, Tỏa tiên trận thêm vào uy lực của bát môn kỳ có thể trấn áp ít nhất ba vị tiên nhân.

Nếu có thể đạt tới bước này, hơn nữa Đường Kiếp dùng thực lực bản thân đối mặt với một đám Địa Tiên, Đường Kiếp đều có thể tiến thoái tự nhiên.

Tuy rằng Đường Kiếp trong tương lai chưa chắc một lần gặp phải nhiều tiên nhân như vậy, nhưng việc theo đuổi lực lượng là vĩnh viễn không chừng mực, bất kể Đường Kiếp mạnh bao nhiêu, hắn đều sẽ không cảm thấy đủ, vẫn cần phải tiến bộ.

Mà lần thí nghiệm này đã chứng thật tỏa tiên trận đích xác đã đạt tới trình độ tiên cấp, có thêm bát môn kỳ có thể dễ dàng trấn áp một vị tiên nhân, nhưng trước mắt xem ra, chỉ sợ một lần trấn áp được hai người là nhiều, hơn nữa theo thời gian kéo dài sẽ tiêu hao rất lớn.

Ngoài ra Tinh La sát trận uy lực vẫn chưa đủ, không thể hoàn toàn đánh chết, cùng với lực lượng vận chuyển sát trận, còn không bằng tập trung tất cả lực lượng cho trấn áp, ngược lại có thể kéo dài lực lượng trấn áp.

Tuy nhiên vạn vật âm dương lô thần uy hùng mạnh, bát môn kỳ sử dụng đại đạo lực, bản thân mình cũng không như đại thần thông, vạn vật âm dương lô thì hoàn toàn tương phản, nếu có thể đem vạn vật âm dương lô dung hòa như Vạn Cổ Trọng Lâu, có thể thêm một bước nâng cao uy lực trận này.

Nhưng vạn vật âm dương lô là thần vật duy nhất do hắn luyện ra, phía trên có tinh thần của hắn, trong tương lai có tiềm lực phát triển vô hạn. Nếu như nói Đế Nhận là bảo vật công kích đệ nhất, Sơn Hà Xã Tắc Đồ là bảo vật cung ứng tài nguyên đệ nhất, như vậy vạn vật âm dương lô chính là bảo vật phòng ngự đệ nhất trong tương lai, điểm này có thể nhìn vào lúc nó phong tỏa công kích của Tận Thiên Nhai khi trước.

Đem vạn vật âm dương lô dung nhập tỏa tiên trận, khiến đại trận phục vụ cho nó, trong khoảng thời gian ngắn có lẽ sẽ có nâng cao, nhưng cứ thế mãi lại bất lợi cho sự phát triển của vạn vật âm dương lô.

Cứ thế tưởng tượng, Đường Kiếp cuối cùng từ bỏ suy nghĩ này.

Thôi thôi, thiên hạ nào có nhiều chuyện tốt như thế, tỏa tiên trận có thể một lần trấn áp hai vị Địa Tiên đã là vô cùng tốt, có muốn tăng lên, về sau lại tìm cơ duyên là được.

Nghĩ vậy, Đường Kiếp thả lỏng, hướng phương xa bay đi.

Việc ở đây đã xong, kế tiếp là kiên nhẫn chờ đợi tình thế phát triển.

Lấy tính tình của Tận Thiên Nhai, tin tưởng không bao lâu, hắn sẽ mang đến tin tức mình muốn.

Đúng lúc này, trong lòng Đường Kiếp rung động, một cảm giác thâm trầm từ sâu trong nội tâm trỗi dậy.

Đây là...

Đường Kiếp đầu tiên là ngẩn người, rồi lập tức hiểu ra, trong lòng mừng như điên.

Đây là ý thức bản thể!

Qua thời gian, ý thức bản thể rốt cục sắp thức tỉnh!


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com